Chương 9

Sau khi đã ăn no, Chiến Dận rút ví tiền ra, lật ra xem cũng không có bao nhiêu tiền mặt, cuối cùng anh rút ra một cái thẻ ngân hàng, để thẻ đó ở trước mặt Hải Đồng.

Hải Đồng nhếch mày nhìn anh.

" Cô phải mua đồ dùng, cần dùng đến tiền, tấm thẻ ngày tôi đưa cô dùng, mật mã là..."

Anh tìm giấy đến, viết mật mã lên giấy, rồi đưa cho Hải Đồng.

" Sau này tấm thẻ này để cô dùng trong nhà, mỗi tháng sau khi được phát lương tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ, nhưng mà sau này cô có mua đồ gì thì ghi rõ lại, tôi không để ý cô tiêu bao nhiêu tiền, nhưng tôi muốn biết số tiền đó cô tiêu vào đâu."

Khi mới nhận giấy đăng ký kết hôn, Hải Đồng có hỏi anh, vợ chồng hai người có cần chia tiền không, anh từ chối rồi, nếu như đã kết hôn, là vợ chồng, cùng là người một nhà, anh đưa cô ít tiền tiêu cũng không có gì.

Dù sao thì tiền anh nhiều đến mức mà đến bản thân anh cũng không biết là có bao nhiêu, không biết là bản thân mình đã có bao nhiêu ngôi nhà, bình thường đều bận rộn ở công ty, anh tiêu tiền cũng ít, vì vậy, nuôi một cô vợ, như vậy có thể giúp anh tiêu ít tiền.

Nhưng anh cũng không phải người coi tiền như rác, trong lòng anh, Hải Đồng nếu như là một cô gái tâm cơ, thì tất nhiên anh sẽ phải đề phòng.

Chỉ cần số tiền cô tiêu là sử dụng trong nhà này, thì tùy cô tiêu, anh không có ý kiến gì.

Hải Đồng không thích thái độ với cách làm như vậy của anh.

Cô đẩy lại thẻ ngân hàng với tờ giấy ghi mật mã lại cho Chiến Dận, đến nhìn mật mã cô cũng không thèm nhìn một cái.

" Chiến tiên sinh, nhà này cũng không phải của một mình anh, tôi cũng sống ở đây, nhà là anh mua, tôi vào ở, cũng là tiết kiệm được tiền thuê nhà, các phí trong nhà cũng không cần dùng tiền anh nữa, không thể chỉ để một mình anh bỏ tiền ra được, tất cả đồ dùng trong nhà phải mua thì tôi sẽ bỏ tiền ra."

Trừ khi là mua đồ dùng vượt qua 2000 tệ, tôi sẽ thương lượng với anh, anh xem đưa tôi một ít cũng được."

Thu nhập của cô không thấp, có thể lo được các chi phí trong nhà, trừ khi là phải dùng đến số tiền lớn, nếu không thì không cần anh bỏ tiền.

Anh bỏ tiền ra, cô không phải không thể nhận, chỉ là thái độ của anh khiến Hải Đồng không vui, anh làm như cô thèm khát số tiền dùng để mau đồ dùng đó, còn bảo cô ghi chi tiêu, những đồ cô thường mua, ngoại trừ những đồ mà cửa hàng ghi ra, thì trong cuộc sống cô chưa bao giờ ghi lại chi tiêu cả.

Chiến Dận không phải kẻ ngốc, ngược lại, anh rất thông minh, Hải Đồng từ chối khiến anh nhận ra là do thái độ của anh đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, anh sau khi trầm lặng một lúc, anh vẫn là đẩy thẻ ngân hàng với giấy ghi mật mã về phía cô, giọng dịu dàng nói:" Tôi biết là cô mở tiệm và tự làm chủ, có thể kiếm được bao nhiêu? Nếu như cô đã nói đây là nhà của chúng ta, cô có phần, tôi cũng có phần, thì làm sao có thể để một mình cô gánh vác hết chi phí trong nhà được? Cầm lấy đi, nếu như cô không thích ghi lại chi tiêu thì không cần ghi nữa."

" Tôi nói chuyện mua xe với cô, cô suy nghĩ đến đâu rồi? Có cần tôi giúp cô mua trước một chiếc xe không, với thu nhập của cô, mua một chiếc xe cũng không thành vấn đề gì."



Anh không có tốn công đi điều tra cô thu nhập của cô, nhưng cô có thể ở cửa trường học Quan Thành mở một tiệm sách, chứng minh thấy cô có chút năng lực, tiền kiếm được cũng sẽ không quá ít, thời đại bây giờ à, kiếm tiền từ phụ nữ và trẻ nhỏ là dễ nhất rồi.

" Nhà cách tiệm cũng không quá xa, tôi lái xe điện đi cũng được, giao thông ở Quan Thành mỗi ngày vào giờ cao điểm rất dễ tắc đường, lái bốn bánh còn không bằng lái hai bánh của tôi."

Chiến Dận mắc nghẹn.

Đièuu cô nói đúng là sự thật.

Mỗi khi anh đi làm đều là vào giờ cao điểm.

Thỉnh thoảng có việc gấp mà lại đi ra ngoài đúng giờ cao điểm, tắc đường khiến anh hoài nghi nhân sinh, hận rằng mình không được ngồi máy bay tư nhân ra ngoài.

" Có xe rồi, thì vẫn là tiện hơn, cuối tuần, cô còn có thể đưa chị gái và cháu ngoại cô đi chơi đâu đó."

Chiến Dận nhớ bà nội từng nói với anh, cô gái này cùng với chị gái mình là tựa vào nhau mà sống, người cô quan tâm đế nhất chính là chị gái cô và cháu ngoại.

" Đợi sau này nói đi, chúng ta vừa mới kết hôn, dù sao cũng chưa thân thiết lắm, liền dùng nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe, tôi cảm thấy mình không được tự tại, thực ra thì khoản tiết kiệm của tôi cũng có thể mua xe rồi, nhưng tôi càng muốn mua nhà hơn, có nhà rồi, mới có gia đình của mình, tôi không giống đàn ông các anh, đàn ông thường thích mua xe hơn."

Sự lựa chọn mua nhà hay mua xe của đàn ông với phụ nữ có sự khác nhau, phụ nữ thường muốn mua nhà, đàn ông thì thường lại muốn mua xe.

" Đúng rồi, chị tôi nói muốn gặp anh, nhưng tôi nói anh dạo này đi công tác rồi, đợi có dịp tôi lại đưa anh về gặp chị tôi."

Chiến Dận ừm một tiếng.

Sau khi hai vợ chồng nói chuyện xong, Hải Đồng liền đi phơi quần áo, Chiến Dận ngồi trong phòng khách, muốn đọc báo một chút, nhưng cái nhà nhỏ này vẫn chưa có đặt báo, anh tìm không được báo, chỉ đành lôi điện thoại ra lướt tin tức, để gϊếŧ thời gian.

" Quần áo của anh, anh đã giặt chưa?"

Hải Đồng sau khi phơi xong quần áo của mình, tiện thể hỏi người đàn ông đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

" Tôi sẽ tự xử lí."

Quần áo của anh đều là gửi đến tiệm giặt quần áo để giặt.



Hải Đồng mím mím môi, không nói gì, tiếp tục đi làm những chuyện khác của mình.

Quét nhà, lau nhà, thu dọn nhà cửa.

Chiến Dận nhìn bóng lưng cô đang như con thoi trong nhà, làm những việc mà người hầu làm, cau mày lại, muốn nói gì đó, sau khi nghĩ xong, cuối cùng cũng không nói gì.

Ở nhà anh, những chuyện này đều là do người hầu làm, nhưng ở những gia đình bình thường, thì những việc nội trợ trong nhà hầu như đều là vợ làm hết.

May thay, trước khi họ chuyển vào ở, quản gia nhà anh đã gọi người hầu đến dọn dẹp vệ sinh, trong nhà cũng khá sạch sẽ, sau khi cô dọn một vòng, trong nhà cũng không có rác gì.

Sau khi làm xong những chuyện hàng ngày thường làm, Hải Đồng quay lại phòng của mình, sau khi thu dọn xong, rồi lấy điện thoại và túi đi ra ngoài, nói với người đàn ông trên sofa:" Chiến tiên sinh, tôi đến nhà chị tôi xem xem trước, sau đó đến tiệm sách luôn, tối nay anh mấy giừo thì về, nhớ gửi tin nhắn cho tôi, để tôi để cửa cho anh."

" Ngoại trừ đi công tác, hôm nào tôi cũng về, nếu như có đi công tác, tôi sẽ nói với cô trước."

Hải Đồng ừm một tiếng.

" Hải, Hải Đồng, cái thẻ ngân hàng này cô cầm lấy."

Chiến Dận cầm thẻ đứng dậy đi đến trước mặt Hải Đồng, một lần nữa đưa thẻ cho cô, và xin lỗi cô:" Vừa nãy tôi nói chuyện có chút không đúng, tôi xin lỗi cô, xin lỗi!"

Hải Đồng nhìn anh một lúc, lần này anh chân thành hơn rất nhiều, mới nhận lấy thẻ ngân hàng, cùng với tờ giấy ghi mật mã đó, rồi nhét và túi quần của cô.

" Tôi đi đây."

" Được."

Chiến Dận đứng im đó, nhìn Hải Đồng đi ra ngoài.

Đợi cửa đóng lại, anh mới thở phào một hơi.

Vai diễn người chồng này, anh dường như diễn không tốt cho lắm.

Anh quay lại ngồi xuống sofa, Chiến Dận lấy điện thoại ở bàn trà lên, gọi điện đến cho quản gia ở lão trạch, đợi quản gia nhận điện thoại, anh lạnh nhạt căn dặn:" Chú Dương, đợi lão phu nhân tỉnh dậy, thì chú nói với lão phu nhân, cuối tuần này đưa vài vị tiên sinh với thái thái đến hoa viên Danh Uyển ăn cơm, lão phu nhân sẽ hiểu là chuyện gì."