Nhà cũ nhà họ Lục.
Ve kêu giữa hè, gió đêm thổi qua hồ nước làm mặt nước khẽ gợn sóng.
Ánh trăng vằng vặc chiếu vào trong nhà.
Lúc Lục Thời nhận điện thoại, anh vẫn dựa vào đầu cầu thang, không hề tránh người bên ngoài.
Giọng nói không cao không thấp, đúng lúc lọt vào tai Lục Minh ở phía sau.
“Anh, anh phải đi sao?”
Giọng nói của Lục Minh rất nhỏ, cho dù mẹ Lục cầu thần khấn phật bao nhiêu năm, tìm được rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước.
Tiếc là sức khỏe của Lục Minh vẫn trì trệ và không tốt hơn chút nào.
Cậu ta còn phải tạm nghỉ học một khoảng thời gian.
Từ nhỏ cơ thể của Lục Minh đã gầy yếu, sau khi trưởng thành cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp gì.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt như tờ giấy, làn da trong suốt, phảng phất còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất nhỏ trên mặt.
Mùa hè nóng nực, cậu ta vẫn mặc quần dài áo dài, bộ quần áo rộng thùng thình phủ trên cơ thể gầy yếu.
“Lúc nãy anh Kỳ gọi điện cho anh đúng không, anh trai, anh có bạn gái à, nếu thật sự nói...”
“Lục Minh.”
Lục Thời lật đi lật lại chiếc chìa khóa xe trong tay vài lần rồi khẽ nhướng mày, “Cậu không thấy cậu đang quản quá rộng à?”
Sắc mặt Lục Minh cứng đờ: “Anh, em chỉ...”
Lục Thời không có kiên nhẫn diễn vai anh gần gũi em cung kính với Lục Minh, anh hất cằm, cắt ngang lời.
“Nếu thừa thời gian thì nên tìm mẹ đi, chắc chắn bà ta sẽ vui khi nghe đấy.”
Mặt Lục Minh đỏ lên, cậu ta chưa kịp nói gì thêm thì phía sau đã truyền đến giọng nói đầy tức giận của mẹ Lục.
“Lục Thời, sao anh lại nói chuyện với em trai anh như thế. Anh cũng biết sức khỏe của nó không tốt, sao anh không thể ở nhà nhiều hơn để chăm sóc nó?”
Lục Minh lập tức lay lay tay mẹ: “Mẹ, anh Kỳ có việc tìm anh trai, hơn nữa anh trai... Hình như có bạn gái.”
“Chuyện gì mà cần nó phải ra mặt chứ?”
Mẹ Lục càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn Lục Thời trở nên lạnh nhạt hơn.
“Bạn gái sao? Chắc không phải là giống Kỳ Dục chứ, đưa một vài người không đứng đắn...”
“Bà nói thêm một chữ nữa thử xem.”
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt.
Mẹ Lục đột ngột giật mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Thời.
Chẳng bao lâu sau, bà ta muốn nhìn Lục Thời cũng phải ngẩng đầu lên.
Mẹ Lục theo bản năng lùi về phía sau từng bước, bà ta nhíu mày: “Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối của anh hả, tôi dạy anh như thế sao?”
“Bà từng dạy tôi à?”
Lục Thời nhẹ nói, anh lười tranh cãi với mẹ.
Anh quay người xuống cầu thang rồi lên ô tô rời đi.
Căn nhà cũ ẩn hiện trong bóng đêm, dần dần, đến cả nóc nhà cũng biến mất trong tầm nhìn.
Lục Thời từ từ thu hồi tầm mắt, ánh đèn chiếu qua cửa kính xe, ánh sáng sặc sỡ lần lượt thay đổi chiếu lên gương mặt Lục Thời.
. . . . . .
Lẽ ra chỉ mất nửa tiếng là đến nơi, kết quả phía trước lại tắc đường.
Đường đông nghịt, ánh đèn đỏ cam chiếu sáng nửa khu phố.
Tiếng còi ngoài cửa cứ liên tục vang lên.
Lục Thời chống khuỷu tay vào cửa kính xe, cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông. Khuôn mặt anh lãnh đạm, đôi mắt đầy thờ ơ và không thấy rõ cảm xúc.
Tài xế ngồi phía trước ngập ngừng nói: “Anh Lục, sợ rằng nửa tiếng sau không đến được.”
“Không sao cả.”
Lục Thời nhàn nhạt nói, “Tôi không vội.”
Hoàn toàn không để ý đến tin nhắn mà Kỳ Dục vừa gửi đến.
【 Kỳ Dục: Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, cậu thì sao đây! 】
【 Kỳ Dục: Không phải cậu nói nửa tiếng sai sẽ gặp nhau à? Bây giờ đã bốn mươi phút rồi! 】
【 Kỳ Dục: Buổi biểu diễn bắt đầu rồi [ buông tay ][ hẹn gặp lại ]】
Nơi biểu diễn cho phép chụp ảnh và quay lại.
Còn có phát sóng trực tiếp.
Không có Lục Thời, Kỳ Dục chỉ có thể lùi bước mà tìm cách khác, anh ta thành thật ngồi ở vị trí của mình.
Tiện chia sẻ phát sóng trực tiếp với Lục Thời ở trên WeChat.
Lục Thời uể oải ngước mắt lên.
Trương Huyên Huyên chỉ là một người rất bình thường trong nhóm, múa rất quy củ, không quá nổi bật.
Lục Thời nhìn chằm chằm cô gái đang múa trên sân khấu, đột nhiên anh nhớ tới Thẩm Tinh Hòa.
“Anh ơi, nếu em khỏe lại, em nhất định sẽ múa cho anh xem.”
Lời hứa hẹn của cô gái văng vẳng bên tai, giống như nắng ấm mềm nhẹ dịu dàng chiếu vào nơi khóe mắt.
Sự tích tụ chồng chất vừa nãy ở nhà cũ đã biến mất hoàn toàn, trở thành hư không.
Bất giác, khóe môi Lục Thời khẽ giương lên.
Nhìn video rồi thất thần.
Đoạn video Kỳ Dục gửi tới dài hơn ba phút và đã hết từ lâu.
Lục Thời không quan tâm, chỉ ngẩn người nhìn màn hình.
Sau khi thoát khỏi mớ suy nghĩ, anh phát hiện Kỳ Dục lại chia sẻ một liên kết video mới với anh.
Lục Thời còn tưởng là video của Trương Huyên Huyên nên không thấy hứng thú lắm.
Anh hơi nhíu mày, ngón tay lướt đến, muốn bỏ qua.
Bỗng dưng, người đàn ông mở to mắt.
. . . . . .
Thẩm Tinh Hòa là người thứ năm lên sân khấu biểu diễn.
Trên sân khấu.
Một vầng trăng sáng treo ở một bên của tấm màn sân khấu, đủ để làm giả như thật.
Mặt hồ lấp lánh, màn sương trắng lượn lờ trong màn đêm đen.
Cô gái cầm quạt che mặt, tóc búi đám mây(*), mặc váy cổ chéo(*), từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
(*) Tóc búi đám mây - 云髻: Là một kiểu búi tóc của phụ nữ thời xưa.
(*) Váy cổ chéo - 交领襦裙: Là trang phục phổ biến trong Hán phục. Váy cổ chéo có đặc điểm là phần cổ áo chéo ở phía trên.
Nhịp trống dồn dập đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Rất nhiều cỏ lau, với thuyền nhỏ lắc lư.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn bào bóng dáng đỏ nhạt trên sân khấu kia.
Thẩm Tinh Hòa khom người nằm sấp xuống thuyền, tiếng trống dồn dập, núi sông chấn động.
Như thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến.
Bất chợt có tiếng “đùng”.
Cô gái nhảy lên từ thuyền nhỏ, dáng người cô uyển chuyển, bắt đầu múa dưới ánh trăng.
Tiếng trống và bước múa như phụ trợ cho nhau, tay áo tung bay, dưới bóng đêm chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống.
Mọi người như nín thở, ánh mắt đuổi theo bóng dáng đang di chuyển của Thẩm Tinh Hòa.
Tiếng trống chậm dần, động tác của cô gái trên sân khấu cũng chậm dần.
Từ lo lắng cho người chồng đi xa đến nhớ nhung người chồng đi xa.
Nghĩ về người, quyến luyến người, nhớ nhung người.
Mọi tình cảm như đan xen vào nhau, rồi vỡ tan ra trong động tác múa lúc ấy.
── Đùng, đùng, đùng.
Cuối cùng một tiếng trống vang lên, bài múa cũng kết thúc.
Sau khi nhảy lên, Thẩm Tinh Hòa lại nhẹ nhàng nằm sấp trên thuyền.
Dưới khán đài yên lặng một lúc lâu, sau đó tiếng vỗ tay vang dội như sấm vang lên.
Thẩm Tinh Hòa khẽ thở ra, nhìn thấy Đường Tư Châu đang ngồi phía dưới, lại lén lút nhếch môi.
Thành công.
Trong mắt tràn đầy ý cười, còn có hơi nước ứ đọng.
Sợ bị mất bình tĩnh trên sân khấu, sau khi chào cảm ơn xong, Thẩm Tinh Hòa vội vàng đi xuống.
. . . . . .
Bên trong xe.
Kỳ Dục gửi cho Lục Thời liên kết trực tiếp của buổi diễn.
Sân khấu rất đông đúc.
Tay Lục Thời run lên, đây là liên kết trực tiếp nên không thể xem lại.
Lục Thời đành rời khỏi đó rồi lại tìm kiếm trên mạng.
Độ phổ biến cao, video được đăng lên càng rõ ràng và đầy đủ.
Tiếng trống dồn dập lại vang lên trong xe, trong đêm tối chỉ có điện thoại của Lục Thời còn phát ra ánh sáng mỏng manh.
Người đàn ông mím chặt môi, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng trẻo.
Con đường phía trước đã thông thuận, xe lại hòa vào giữa dòng xe cộ.
Dường như Lục Thời không để ý, anh chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Đây là Thẩm Tinh Hòa.
Thực sự là Thẩm Tinh Hòa.
Lục Thời thì thào, lặng lẽ lặp đi lặp lại một lần nữa trong lòng.
Trái tim đập mạnh vì đã tìm lại được những điều đã mất, niềm vui lập tức trào dâng khắp người.
Tim đập nhanh, và tràn ngập sức sống.
Lục Thời không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Mãn Mãn của anh... Đã thực sự trở lại rồi.
Đầu óc trống rỗng, chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại trong đầu.
Chỉ cần đi qua một con đường nữa là đến nhà hát, Lục Thời đột nhiên nhíu mày, anh ngẩng đầu nói với tài xế.
"Dừng xe."
Tài xế nghe lời làm theo.
Trong các cửa hàng rực rỡ muôn màu, Lục Thời nhìn thấy một cửa hàng bán hoa cách đó không xa.
Hoa hồng quá bắt mắt, lại quá phô trương, không thích hợp cho việc lâu ngày gặp lại.
Do dự một lúc, cuối cùng Lục Thời vẫn từ chối hết lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, thay vào đó anh mua một bó linh lan nhỏ.
Mãn Mãn cô ấy... Có lẽ càng thích linh lan nhỏ hơn.
Ý cười trong mắt rất dễ thấy, Lục Thời khẽ thu liễm lại, nhưng vẫn không kiềm chế nổi đáy lòng đang vui mừng như điên.
Càng đến gần nhà hát, Lục Thời càng không yên lòng.
Nhưng vui mừng vẫn nhiều hơn lo lắng.
Xe chậm rãi dừng trước cửa nhà hát, Lục Thời cầm một bó linh lan nhỏ trong tay, mặt mày tươi cười.
Dưới ánh trăng, Lục Thời như đang đi đến cuộc hẹn đã trễ mười năm.
. . . . . .
Sau khi trình diễn xong, nhịp tim của Thẩm Tinh Hòa vẫn còn đập nhanh, chưa trở lại bình thường.
“Tinh Hòa, cậu giỏi quá!”
Vừa mới bước ra khỏi sân khấu, Thẩm Tinh Hòa đã được Tiên Bối ôm chầm lấy.
Không để ý nên bước chân cô lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Tiên Bối nắm lấy tay cô ấy, miệng vẫn không ngừng nói.
“Mình vừa lén lút lướt Weibo đấy.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Tiên Bối không thể che giấu được, “Video của cậu đã có hơn mười nghìn lượt trích dẫn, bọn mình vừa mới bàn bạc, đợi lát nữa sẽ đi ăn mừng.”
Luyện tập lâu như vậy, Tiên Bối đã chờ đợi bữa tiệc ăn mừng này từ sớm.
Cô ấy cứ một mình nói, một lúc sau, mới phát hiện từ đầu đến cuối Thẩm Tinh Hòa không nói lời nào.
“Tinh Hòa.”
Tiên Bối đưa bàn tay lên, quơ qua quơ lại trước mặt thẩm Tinh Hòa.
“Cậu sao thế, phân tâm à.”
Cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng hoàn hồn, mỉm cười: “Không sao hết.”
Cô chầm chập cúi đầu, khẽ nhếch miệng cười: “Chỉ là đã lâu không lên sân khấu, thấy hơi khẩn trương.”
Tiên Bối giật mình, kinh ngạc mở to mắt: “Trước kia cậu chưa từng trình diễn trên sân khâu sao.”
“Trước kia mình đã từng, nhưng mà phải... Đã là chuyện rất lâu rồi.”
Khi mới ra nước ngoài, tình trạng hồi phục của vết thương ở chân cô không quá lạc quan.
Sau này mới từ từ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc đi lại bình thường.
Thẩm Tinh Hòa đã mất nhiều năm luyện tập mới có thể múa được như trước đây.
Mới dám... Bước lên sân khấu một lần nữa.
Tiên Bối không biết rõ ràng nên trách móc người ngoài nghề.
“Chắc chắn là bọn họ không biết thưởng thức... Ơ, đó là...”
Tiếng nói đột ngột dừng lại.
Ở góc cầu thang, Đường Tư Châu mặc một bộ đồ giản dị, áo sơ mi trắng bằng vải lanh, trông vừa thoải mái nhưng cũng không mất đi sự ổn trọng.
Nơi đó ánh sáng không chiếu tới, đôi mắt của Đường Tư Châu trong sáng.
Đường Tư Châu vẫn nở nụ cười, anh ấy dựa vào tường, khẽ nâng cằm với Thẩm Tinh Hòa.
Đây là lần đầu tiên Tiên Bối nhìn thấy “Anh trai” trong lời nói của Thẩm Tinh Hòa.
Mắt cô đảo qua đảo lại trên hai người.
Một lúc sau, cô ấy mở to mắt, lập tức để lại một câu “Mình còn có việc”.
Rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Vẻ mặt của Thẩm Tinh Hòa hoang mang.
Nhưng sau đó, cô lại chăm chú nhìn mặt Đường Tư Châu.
“Anh, anh vào đây bằng cách nào?”
Thẩm Tinh Hòa đột nhiên nhớ tới lời oán giận của Trương Huyên Huyên trước khi lên sân khấu: “Hình như không phải là nhân viên công tác thì không thể vào mà?”
Đường Tư Châu thích thú gật đầu: “Đúng là không phải nhân viên công tác thì không thể vào.”
Anh ấy ngừng lại rồi cười nói thêm một câu.
“Nhưng nhà tài trợ chính thì có thể đấy.”
Súy chút nữa thì cô quên, bây giờ Đường Tư Châu đang là nhà tài trợ lớn nhất của đoàn.
Thẩm Tinh Hòa bật cười, khóe môi giương cao lên.
Cô đứng trên bậc thang, hai người một cao một thấp.
“Mẹ và bà nội Chu đã cùng nhau xem trên TV...”
Đường Tư Châu cong môi, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tinh Hòa, rồi anh ấy khẽ nói.
“... Em vất vả rồi.”
Chỉ có hai người mới hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói đó.
Khóe mắt Thẩm Tinh Hòa nóng lên. Cô ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.
Trước cảm xúc ấy, Thẩm Tinh Hòa cười rồi đưa tay ra, ôm chầm lấy Đường Tư Châu.
Cô nghẹn ngào nói: “... Cảm ơn anh trai.”
Đường Tư Châu giơ tay, vỗ nhẹ lên lưng cô gái.
Anh ấy khẽ cười: “Lớn rồi, còn khóc nữa à.”
Ánh sáng trên hành lang không quá rõ ràng, chỉ có vài tia sáng rơi trên đầu vai hai người.
Thẩm Tinh Hòa ngẩng đầu lên, đang định phản bác lại Đường Tư Châu.
Đột nhiên, nụ cười trên môi cô gái cứng đờ.
Ánh mắt của Thẩm Tinh Hòa bất ngờ chạm phải ánh mắt của người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Nửa khuôn mặt của người đàn ông bị bóng tối che khuất, lúc sáng lúc tối, trong ngực anh còn ôm một bó linh lan nhỏ vừa dễ thấy lại bắt mắt.
Đó là... Lục Thời – người mà cô đã lâu không gặp.