*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Thanh im lặng chuyên tâm chống đẩy. Dịch Diệp đã chống đẩy không nhúc nhích được từ lâu, xoay người nằm vật xuống, thở hào hển nói: “Ba tháng, được lắm được lắm, tôi luyện, nói không chừng thật sự bắn được tới bia ngắm.”
“Không phải bắn tới cái bia là được, trong vòng ba tháng mấy người phải học cưỡi trên lưng ngựa mà bắn trúng mục tiêu.” Đế Tố sửa lời.
Dịch Diệp hít một hơi lạnh, không chắc hỏi lại: “…Ngựa đứng yên hả?”
Đế Tố hất cao cằm: “Anh nói đi?”
“… Này, này sao mà được…” trong nhận thức của Dịch Diệp, loại chuyện ngồi trên lưng ngựa lao vùn vụt bắn tên này hẳn là chuyện người Hung Nô mới phải làm chứ.
Triệu Chung Vấn giương cung chính mình, nhắm chuẩn hồng tâm, không biết là an ủi cả bọn hay là tự an ủi mình: “Chỉ cần nắm điểm mấu chốt thôi, thật ra cũng đâu phải quá khó…” Một tên vυ"t đi, cắm giữa bia.
Tên còn đang run nhè nhẹ, Tử Thanh ngước mắt, dù không phải trúng chính hồng tâm, nhưng cũng rất gần rồi. Chợt có cái bóng lớn cản tầm mắt cô, một đôi cách ngoa sừng sững đứng ngay cạnh cô, chả biết là người phương nào, cũng không muốn biết, cô chỉ ngây ra một chớp mắt, thậm chí không ngẩng nhìn xem là ai đến, cúi đầu xuống tiếp tục luyện lực cánh tay.
“Thằng bé này nhìn non tơ thật.”
Ánh mắt người tới nhìn chỗ da thịt lộ ra sau cổ của cô lom lom, rất có hứng thú liếʍ môi, khom người đưa tay định sờ. Ngay tích tắc tay chạm phải, Dịch Diệp đang đùa giỡn bên cạnh chợt đưa chân đạp một phát vào chân Tử Thanh, cô lộn mèo qua bên cạnh một vòng, vừa khéo tránh được tay kia.
Chẳng biết lúc nào, Đế Tố đã ra phía sau lưng cạnh Triệu Chung Vấn, cảnh giác chằm chằm nhìn người tới.
“Tử Thanh, lại tới thử cung xem.” Triệu Chung Vấn gọi cô.
Thấy người tới thô bỉ vô lễ, Tử Thanh vốn đã đứng dậy, nghe trong giọng Triệu Chung Vấn có chỗ khác thường, càng không chần chừ, đi sang bên này. Há không nghe tiếng gió bên tai sao, người tới từ phía sau nhanh tay thăm dò bả vai cô, cô đã hơi nghiêng người tránh đi.
Người tới cười hắc hắc mấy tiếng, một bàn tay khác vô sỉ hạ lưu mò thẳng vào giữa hai chân cô. Dịch Diệp quát lớn một tiếng, thả người nhào tới, tuy không có chiêu thức, cũng bổ người tới lùi lại mấy bước.
“Công Tôn Dực, Thiết Tử sắp về rồi, cậu đừng tới tìm phiền toái nữa.”
Biết người trước mắt là thứ gặp cây cũng muốn đá ba chân*, Triệu Chung Vấn ở bên cạnh gấp gáp quát, tay kia kéo Dịch Diệp Tử Thanh về.
(*) kiểu người ngang ngược vô lýTử Thanh lúc này mới nhìn rõ người có tên Công Tôn Dực này thân hình cao lớn, mặt trắng không râu, mũi khẽ hếch, nhìn trong ánh mắt là ý da^ʍ tà không che giấu thật mất tự nhiên cả người.
Công Tôn Dực đứng vững người, chẳng thèm để ý tới Triệu Chung Vấn, sải bước tới, nhắm thẳng Dịch Diệp: “Ranh con, ngươi dám đẩy ta!” Tay trái nắm thành nắm đấm, tư thế cũng không rồi, gào lên chạy thẳng đến Dịch Diệp…
Đế Tố hết nhìn trái tới nhìn phải, cố tìm Từ Đại Thiết về;
Triệu Chung Vấn cố túm Dịch Diệp ra phía sau;
Dịch Diệp còn đang nghĩ nên nói lảng chuyện khác ra sao với đối phương, hoàn toàn không ngờ đối phương vốn không có ý cho hắn cơ hội nói, quyền phong đã quét tới hai má, tránh cũng không tránh kịp.
Hắn chỉ kịp nhắm tịt mắt, chờ một chớp mắt, không có động tĩnh; lại đợi gảy ra một ngón, vẫn không có động tĩnh; mới từ từ mở to mắt, thì thấy một quả đấm to lớn đang ở trước mắt, cách mình chưa đầy tấc.
Nắm đấm, đã hoá cứng.
Lặng lẽ lùi một bước, hắn dè dặt dời mặt mình khỏi nắm đấm xong, mới thấy rõ, là Tử Thanh một tay bắt lại cánh tay Công Tôn Dực, kịp thời chặn một quyền giúp hắn.
Ngón cái của Tử Thanh đang chụp vào huyệt Thủ Tam Lý* phía trên cổ tay Công Tôn Dực, khiến cánh tay gã mỏi nhừ run từng đợt, gã hung tợn nhìn Tử Thanh chằm chằm, do dùng sức, mặt đỏ bừng, thoáng thấy gân xanh nổi lên trên trán, hai người giữ nhau một lát, gã vẫn không thể nào đẩy nắm đấm tiến thêm một tấc.
Thấy Tử Thanh hơi bạnh hàm dưới, như đang nghiến răng, Dịch Diệp sợ Tử Thanh cậy mạnh phí sức, bèn cười giảng hòa: “Vừa rồi là ta lỗ mãng, mong vị huynh đài này tha lỗi. Mọi người đều ở trong quân, so tài làm gì. Thanh nhi…”
“Thanh nhi…” Giằng co tiếp nữa cũng chẳng lợi lộc gì, Công Tôn Dực buông sức, cười ha hả, “Thì ra cũng có chút sức đấy, đúng là nhìn không ra. Nhưng thế ta càng thích, càng có hứng thú, ha ha.”
Tử Thanh lùi đến bên cạnh Dịch Diệp, kéo hắn, không muốn Dịch Diệp lý luận nhiều lời với người này, mới ngó Công Tôn Dực thản nhiên nói: “Tại hạ cũng không ưa chuyện nam phong, xin huynh đài tự trọng.”
Khóe mắt thoáng liếc thấy Từ Đại Thiết ôm nguyên bốn năm ống tên chồng chất nhau đang đi về phía này, Công Tôn Dực cũng không muốn ở lâu, cười nói với Tử Thanh: “Đừng nói tuyệt tình thế, hôm nào cậu có cảm thấy trong quân vắng vẻ quá, cứ tới tìm ta… Ta sẽ đối đãi cậu thật tốt.” Vừa nói vừa hiền hoà sờ chỗ cổ mới bị chụp, hai mắt dạo chơi trên người Tử Thanh từ trên xuống dưới một vòng, mới quay người rời đi.
Đế Tố phóng lên như thớt ngựa con, nhảy đến bên cạnh Tử Thanh vui vẻ nói: “Cậu còn mạnh hơn cả Thiết Tử, mới nãy cậu làm như nào vậy? Làm như nào? Sao có thể khiến gã ta không động đậy được, dạy ta xem nào, dạy ta xem nào! Mau mau dạy ta xem!”
Tử Thanh không biết nên trả lời thế nào, Dịch Diệp cười đáp thay: “Không phải là đọ sức sao, ở nhà Thanh nhi lúc nào cũng đi đốn củi, hơi sức lớn hơn người thường nhiều, tất nhiên kiềm chế được gã ấy.”
Đế Tố tặc lưỡi lấy làm lạ, quay qua cánh tay Tử Thanh bóp búa xua, vừa bóp vừa thở dài: “Cũng có khác gì ta mấy, sao sức lực thua kém nhiều vậy! Nếu ta có sức ấy, chắc chắn sẽ làm tên sói Công Tôn kêu cha gọi mẹ cầu ông nội thưa bà nội xin ta tha cho gã luôn.”
“Gã ấy… từng khi dễ cậu à?” Tử Thanh chợt hỏi, nhìn Đế Tố cũng nhỏ con, nói không chừng…
Đế Tố dựng đứng mày: “Lần đó nguy hiểm thật, may mà có Thiết Tử gã mới không đạt được.” Nên hiện giờ hầu như Đế Tố vẫn luôn cùng Từ Đại Thiết cùng ra cùng tiến, đồng tiến đồng xuất, vì kế an toàn.
Dịch Diệp dõi theo bóng lưng Công Tôn Dực, không hiểu: “Ngữ như gã… Không ai quản à?”
Triệu Chung Vấn lắc đầu: “Cậu ngốc lâu thì biết, ở trong quân buồn chán, có đam mê ấy cũng đâu phải một hai người, không quản được, cả đám đều là hán tử, hắn ta cũng đâu phải đùa rỡn với đàn bà…”
Nghe tới đó, Tử Thanh cụp mắt xoa xoa đốt tay, như không nghe thấy.
Dịch Diệp vẫn không rõ lắm, cau mày: “Xem như thế, cũng phải chú ý xem có cậu tình ta nguyện không, không thể giống Bá Vương ngạnh thượng cung thế chứ.”
Triệu Chung Vấn hết cách vỗ vỗ bả vai hắn: “Tóm lại về sau, tốt nhất các cậu cứ tránh hắn, vừa rồi may mà không đánh nhau thật đấy, nếu không, dám đánh nhau riêng trong quân, không kể đúng sai, đều chịu bốn mươi đòn.”
Nghĩ tới vừa rồi mình mới đυ.ng Công Tôn Dực, Dịch Diệp hít một hơi lạnh: “Bốn mươi đòn, quá nửa đã muốn trọng thương rồi! Thật là tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ! May Thanh nhi cản nhanh, không có đánh nhau.”
Vốn do mình rước lấy phiền phức, suýt tí còn liên lụy người bên ngoài, Tử Thanh cười khổ, không đáp.
Lúc Dịch Diệp Tử Thanh còn ở nhà, bá tánh bình dân như họ quen ăn mỗi ngày chỉ hai bữa, song trong quân do thao luyện tốn rất nhiều sức lực, để giữ thể lực cả đám, mỗi ngày có thể ăn ba bữa cơm.
Bữa trưa, Dịch Diệp bưng cơm chan nước thịt dê vụn, trong miệng còn cắn ổ bánh mì nóng hôi hổi, ngồi xổm dưới đất ăn đến quên cả trời đất. Nhất là khi nghe Triệu Chung Vấn nói xẩm tối còn được ăn một bữa nữa, hắn ăn càng thoải mái. Có điều sức thoải mái này cũng chẳng duy trì quá lâu, hắn nhớ đến cha mẹ ở nhà, không biết họ sống thế nào, không khỏi thầm u ám.
Đế Tố vừa ăn vừa lom lom nhìn Tử Thanh, thấy cô luôn im ắng ăn sạch mọi thứ trong tay: Hai ổ bánh to cỡ bàn tay Từ Đại Thiết và một bát canh suông, giữa chừng không nuốt miếng nước bọt nào luôn mà cô đã uống sạch.
Ăn xong phần mình từ lâu, Từ Đại Thiết đưa tay gãi gãi cô, nhìn Dịch Diệp muốn nói lại thôi, làm Dịch Diệp còn tưởng anh ta coi trọng bánh mì trong tay mình, mới nói: “… Cậu, lúc nào thì cậu có thể giúp tớ viết thư?”
“Lúc nào cũng được!” Dịch Diệp sảng khoái dùng khẩu âm của vùng quê Từ Đại Thiết đáp, “Hay lát nữa viết đi?”
Triệu Chung Vấn cười nói: “Không vội giờ đâu, chờ tối rồi viết. Buổi tối mọi người về trướng, tập quân quy, kim trống, cờ xí, chừng đó viết không muộn. Chuyện đó… đến chừng đó ta cũng tính nhờ cậu viết thư nhà.”
Dúi ổ bánh mì thực sự ăn không vô vào tay Từ Đại Thiết, Đế Tố người thì nhỏ ma quỷ lại lớn cười hì hì: “Nhớ cô vợ nhỏ rồi, đêm qua nằm mơ còn lẩm bẩm kìa — Mai Chi, Mai Chi, táo chín cả rồi kìa, ta hái cho mình nếm thử.” Cậu học dáng vẻ nói mớ của Triệu Chung Vấn chín phần chín, còn ra vẻ quẹt nước miếng ở khóe miệng, chọc đám người cười vang.
“Nói bậy bạ, ta nói mớ bao giờ.” Triệu Chung Vấn quýnh quáng.
Đế Tố gật gù đắc ý: “Còn nữa này, còn nữa này — Mai Chi, mình xoa dầu bôi tóc thật là thơm!”
Hận không chặn kịp miệng cậu ta, Triệu Chung Vấn thò người qua, ra vẻ muốn bịt miệng cậu, Đế Tố trốn ra sau lưng Từ Đại Thiết, cười hắc hắc không ngừng, được nửa chừng đột nhiên cứng mắt, rũ đầu không dám lên tiếng…
Triệu Chung Vấn quay lại, đối diện cặp mắt rét giá của Mông Đường.
Hai người nhìn nhau, Triệu Chung Vấn rất bình tĩnh, dù tia mắt Mông Đường lạnh như giáo quét, anh cũng chẳng lộ bất kì ý sợ hãi gì. Sau một lúc lâu, Mông Đường lạnh lùng nói: “Cầm kích mười vòng, cùng Ngũ chịu chung.”
“Rõ.”
Triệu Chung Vấn đáp đầy đúng mực, như nằm trong dự liệu.
Mông Đường quét mắt đảo qua từng một người, ai nấy câm như hến, không dám thở mạnh, sợ tám chữ kia rơi trên đầu mình. Sau một lát, hắn thu mắt, quay người sải bước đi.
Đế Tố ủ rũ cúi đầu bước ra từ sau lưng Từ Đại Thiết, như chẳng thiết nói thêm. Tử Thanh không hiểu, nhíu mày nhìn Triệu Chung Vấn, không biết có nên hỏi lý do không. Mỗi Từ Đại Thiết còn vùi đầu cắn bánh mì, lòng không lo ngại, vốn chẳng để chuyện cầm kích mười vòng trong lòng.
“… Sao lại phạt chúng ta? Chúng ta phạm vào quân quy nào thế?” Dịch Diệp nghi hoặc một bịnh, vừa xác định Mông Đường không thể nghe thấy họ nói chuyện, đã không chờ được hỏi.
Triệu Chung Vấn lúc này mới tháo vẻ bình tĩnh ban nãy, nhìn hắn cười nhẹ, nụ cười cực kỳ cứng nhắc, cực kỳ miễn cưỡng. Anh ta hạ giọng: “Chuyện này là ta liên lụy mọi người, xin khoan thứ.”
Dịch Diệp vẫn không hiểu, thấy Tử Thanh nhìn mình khẽ lắc đầu, lại nhìn vẻ mặt Triệu Chung Vấn, cuối cùng không đành lòng hỏi lại.