Chương 180: Tiếng đàn chưa tuyệt. Sáu

Đúng lúc Đế Tố nhớ đến đám người đã được uống thuốc, không biết phải chăng họ đã có chuyển biến tốt đẹp, sáng sớm liền tới hỏi thăm, tiện mang theo chút bánh nướng tới cho bọn họ ăn sáng. Vừa mới vào lý Phượng Minh đã nghe tiếng đối thoại của họ, Đế Tố căng thẳng, muốn bước lại chỗ Tử Thanh.

Tử Thanh vịn tường lùi mấy bước, không cho cậu tới gần.

“Cô! Làm sao lại để nhiễm mất rồi? Sao hôm qua không uống thuốc?!” Đế Tố nóng ruột xoay mòng mòng, muốn đi tìm dược liệu, “Ta lập tức sắc thuốc cho cô uống, uống hết sẽ không sao.”

“Thiếu ba vị dược liệu quan trọng, không được việc.” Hình Y Trưởng hò hét, “Cậu còn là Huyện Úy cơ mà, mau đi kiếm dược liệu đến đi!”

“Ông cho rằng ta không sốt ruột à!”

Tiếng hai người ồn ào đánh thức Vệ Kháng trong phòng, chứng bệnh của cậu ta nhẹ nhất, cho nên khôi phục cũng nhanh nhất, lúc này đã hạ sốt, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cậu đứng dậy đẩy cửa, không kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

Tuy Đế Tố nhận ra cậu ta là Nghi Xuân hầu, nhưng trước mắt lại chẳng có tâm tư nào thi lễ, co cẳng bước ra ngoài, nghĩ cách làm sao tranh thủ thời gian lấy dược liệu đến mới là chính sự.

“Đế Tố…” Tử Thanh gọi giật, “Nếu Tướng quân trở về, chớ nói cho chàng biết ta ở đây!”

Đế Tố khựng bước, ngoảnh đầu, đau lòng nhìn cô.

“Thiện Nhi ở thành Trường An đang chờ chàng, chàng không thể có chuyện… Ta van cậu!”

Nhìn ánh mắt đau buồn vô hạn của cô, Đế Tố không nhận lời cũng không từ chối, bỗng quay người, sải bước rời đi.

Vệ Kháng sững sờ tại chỗ, trong phút chốc cũng không hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, không thể giải thích nhìn Tử Thanh, “Sao cô không cho biểu huynh biết cô ở đây?”

Tử Thanh chậm rãi xoay qua cậu, như là một người đã dùng hết sức lực toàn thân, sức cùng lực kiệt nói: “Cậu dẫn chàng về Trường An đi.”

Dứt lời, cô chậm rãi đi về căn phòng mình ở tạm, không chỉ đóng cửa, mà còn cài then bên trong, hiển nhiên là không muốn bất kì kẻ nào đi vào.

“Cô ấy thế nào?” Vệ Kháng vẫn không hiểu chuyện gì, đành phải hỏi Hình Y Trưởng.

Hình Y Trưởng nhíu chặt mày, “Con bé cũng đã nhiễm dịch.”

“Không phải đã có cách trị rồi sao?”

“Dược liệu đã dùng hết, hết rồi!”

Vệ Kháng thẫn thờ, tuy đầu óc cậu toàn cơ bắp, nhưng không ngốc, dược liệu điều động chẳng biết lúc nào có thể tới, mà dịch bệnh thì khốc liệt thế, rất có thể Tử Thanh đợi không được.

“…Còn chuyện kia, ta sẽ không để cho cậu khó xử.”

Vẻ mặt cô ấy lúc nói câu này đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu ta.

“Cậu dẫn chàng về Trường An đi.”

Câu nói sau cùng kia.

Ngơ ngác đứng đấy, càng nghĩ, Vệ Kháng đột nhiên rõ ràng hết thảy, cậu ta nhìn về cánh cửa đã bị cài then bên phía kia, cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn hung dữ tát mình một cái.

Sóc Phương, thổ thành Quảng Mục.

Hoắc Khứ Bệnh vội nhảy xuống lưng ngựa, nhìn thấy dân lánh nạn ngoài thành đã giảm bớt rất nhiều, trong cổng thành là hai đống lửa lớn cháy rực. Chàng sốt ruột quét mắt bốn bề tìm kiếm, cũng không phát hiện bóng dáng Tử Thanh.

“Người đâu?” Chàng hỏi du tước thủ cổng thành.

“Hồi bẩm Đại Tư Mã, những người bị bệnh đều đã đưa đến lý Phượng Minh phía Đông Nam, người chưa bị bệnh thì đưa đi hương Ngũ Bộ phía Bắc.”

Nghe vậy Hoắc Khứ Bệnh bỗng chùng lòng, tuy đã dự liệu, nhưng trong lòng luôn giữ một phần may mắn, trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu người mắc dịch bệnh?”

“Đến đêm qua, tổng cộng là 127 người.” Du tước đáp.

127 người, ngắn ngủi ba ngày, vậy mà đã có hơn một trăm người mắc dịch bệnh, trong lòng Hoắc Khứ Bệnh đã có ẩn ẩn dự cảm không tốt, “Thanh nhi đâu? … Ta nói là, phu nhân đâu?”

“Đại Tư Mã phu nhân đã nhiều ngày không về thành, vẫn luôn ở lại lý Phượng Minh thử thuốc cho bệnh nhân.” Du tước bẩm, sắc mặt lộ mừng rỡ, “Hôm qua đã tìm được phương thuốc chữa đúng bệnh.”

“Tìm được phương thuốc rồi!” Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy cũng mừng, trái tim vốn treo cao lập tức được buông lỏng chút.

Nhờ du tước chỉ rõ hướng lý Phượng Minh, Hoắc Khứ Bệnh không hề nghỉ ngơi chốc lát, xoay người lên Huyền mã, trực tiếp chạy đi lý Phượng Minh, đi giữa đường thì gặp Đế Tố.

Đế Tố tung người xuống ngựa, vội vã thi lễ với Hoắc Khứ Bệnh, cũng hỏi: “Xin hỏi Tướng quân, phải chăng Quận trưởng đại nhân đã phái người đưa dược liệu tới.”

“Đường sá khó đi, có lẽ dược liệu phải mất hai ngày mới đến được.”

“Hai ngày…” Đế Tố cúi đầu, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Người mắc bệnh qua đêm đã chết, làm sao Tử Thanh có thể chống chọi được đến hai ngày cơ chứ.

Không đợi Đế Tố nói tiếp, Hoắc Khứ Bệnh lại hỏi: “Thanh nhi ở lý Phượng Minh là à? Nàng không sao chứ?”

“… Cô ấy không ở đó.”

“Vậy nàng ở đâu?”

“Cô ấy đi năm bước hương.”

Đế Tố cúi đầu thật sâu, dùng vẻ cung kính để che dấu bất an trong mình. Hoắc Khứ Bệnh cưỡi trên lưng ngựa cao cao, không nhìn rõ ánh mắt cậu.

“Năm bước hương? Chỗ an bài dân lánh nạn à.” Trái lại mấy chỗ như thế rất phù hợp với tính cách Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh cũng chưa nghi ngờ.

“Vâng.”

Hỏi rõ phương hướng năm bước hương, Hoắc Khứ Bệnh sách cương khẽ quát Huyền mã, chạy gấp.

Mười dặm một đình, mười đình một hương.

Khắp nơi có thể nhìn thấy đều là dân lánh nạn, mặt người đong đưa, bất lực sợ hãi.

Chàng chỉ có thể tìm qua từng chỗ một, hỏi du tước có thể gặp, hỏi tặc tào có thể gặp.

Có người nói đang ở phía Đông hương, có người nói ở phía Tây hương.

Không có, vẫn luôn không có…

Người trước mắt nhốn nháo, nhưng bất kì nơi đâu, chàng tìm khắp vẫn không ra hình bóng của Tử Thanh.

Cô nhóc à, nhóc, nàng ở đâu cũng không sao, ta có thể vẫn mãi tìm nàng, cho đến khi tìm ra nàng mới thôi.

Nhưng mà, nàng nhất định phải êm đẹp!

Mãi đến chừng tìm khắp toàn bộ năm bước hương, chàng cũng không tìm ra Tử Thanh, đành quay về thổ thành, tìm tới Đế Tố.

“Thanh nhi đâu? Năm bước hương ta đều tìm khắp cả, cũng không nhìn thấy nàng.”

Đế Tố muốn lên tiếng, nhưng như đột nhiên bị mắc nghẹn, không phát ra được từ nào.

Loại im lặng này khiến Hoắc Khứ Bệnh chợt sợ hãi, giống như một thanh đao cùn, cắm thẳng thật sâu vào trong tim chàng.

“Nói!” Chàng phẫn nộ thét.

“Cô ấy không cho ta báo với ngài, cô ấy nói Thiện Nhi vẫn đang ở trong thành Trường An chờ ngài,” Đế Tố nói thật nhỏ, “Cho nên, ngài không thể có chuyện.”

Chả lẽ Thanh nhi đã chết?!

Hoắc Khứ Bệnh lảo đảo muốn đổ, Đế Tố định dìu hắn, bị chàng đẩy ra thật mạnh.

“Nàng ấy đã chết?”

“Vẫn chưa, nhưng mà… cô ấy đã nhiễm dịch bệnh, thuốc thì đã dùng hết.”

“Nàng ở đâu? lý Phượng Minh sao?”

Đế Tố không lên tiếng, lặng thinh.

Hoắc Khứ Bệnh xoay người lên ngựa, bị Đế Tố ngăn trước Huyền mã.

“Tướng quân, ngài không được đi!”

“Ngươi tránh ra cho ta!” Hoắc Khứ Bệnh ghìm cương, Huyền mã giơ cao vó trước, hí dài, làm Đế Tố cả kinh lùi mấy bước, cướp đường chạy ra.

Đế Tố vội vàng lên ngựa, đuổi theo chàng.

Hoắc Khứ Bệnh còn chưa đến lý Phượng Minh, đám du tước thủ vệ đã nghe Đế Tố hô to ở phía sau:

“Chặn ngài ấy lại! Không được để ngài ấy vào!”

Trong thoắt chốc bọn hắn cũng không biết người trên lưng Huyền mã rốt cuộc là ai, dĩ nhiên là không dám chống lại mệnh lệnh Huyện Úy đại nhân, hai viên du tước chĩa trường mâu trong tay, ngăn trước đầu Huyền mã.

Huyền mã khó lắm mới dừng lại vó, mấy ngày liền bôn ba thể lực đã chống đỡ hết nổi, Hoắc Khứ Bệnh ngã khỏi lưng ngựa, té mạnh xuống đất.

Chàng giãy giụa đứng lên, trợn mắt nhìn đám du tước.

“Tránh ra hết cho ta!”

Vệ Kháng ở bên trong nghe thấy giọng quen thuộc của biểu huynh, lảo đảo chạy ra, còn chưa đến trước mặt Hoắc Khứ Bệnh đã hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, “Khứ Bệnh biểu huynh!”

“Vệ Kháng!” Nhìn thấy cậu ở nơi này, Hoắc Khứ Bệnh thất kinh, “Đệ cũng mắc bệnh rồi à?”

“Đệ đã khỏe, nhưng mà, nhưng mà…” Vệ Kháng chỉ vào phòng Tử Thanh, hối hận muốn chết, “Là lỗi của đệ! Đều là lỗi của đệ!”

Hoắc Khứ Bệnh đẩy du tước ngăn trước mặt mình, bước lên túm lấy Vệ Kháng, hỏi: “Sao là lỗi của ngươi?! Thanh nhi nhiễm bệnh là ngươi hại?”

“Đệ không biết, đệ không biết sao lại thành như thế!” Vệ Kháng nắm chặt áo bào chàng vội giải thích, “Bệ hạ muốn đệ đến đưa huynh trở về, nhưng… cô ấy nói sẽ không để cho đệ khó xử, để đệ đưa huynh về Trường An…”

Tuy cậu ta ăn nói lộn xộn, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn nghe ra manh mối trong đó, “Bệ hạ muốn ngươi gϊếŧ nàng ấy, sau đó mới dụ ta trở về?”

Vệ Kháng không thốt ra lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, “Đệ không có, đệ thật sự không có làm như thế, biểu huynh phải tin tưởng đệ, đệ thật không có.”

“Thanh nhi đâu?”

Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi buông cậu ta.

Vệ Kháng giơ tay lên, nơm nớp lo sợ chỉ vvào căn phòng góc Đông Nam kia.

Hoắc Khứ Bệnh sải bước đi qua, đẩy cửa, cửa đã bị cài then bên trong. Chàng sững người, ngoảnh lại nhìn mấy người kia —

Đế Tố, Hình Y Trưởng, Vệ Kháng, gồm cả đám du tước đều lặng lẽ nhìn chàng.

Trong khoảnh khắc ấy, ở sâu trong lòng chàng như là bị thứ gì hung tợn đánh vào, đau đến đẫm máu.

Chàng đã hiểu, là chính Tử Thanh cài then cửa, nàng vốn dĩ đã từ bỏ sinh mệnh của mình.

“Mở cửa đi, cô nhóc!” Chàng tựa đầu lên ván cửa, trầm thấp gọi.

Bên trong yên ắng.

Tử Thanh kéo chăn thật cao, che kín đến đỉnh đầu.

“Cô nhóc này, mở cửa, là ta!”

Giọng Hoắc Khứ Bệnh vẫn dịu dàng như thế.

Tử Thanh cố sức co cụm người thật chặt, cứ như làm vậy sẽ né được giọng nói của chàng.

“Nhóc!”

Cả người Tử Thanh run rẩy trong chăn.

Hoắc Khứ Bệnh dựa lên cửa thở dài, dừng đoạn, chàng lùi mấy bước, bỗng đá một cước vào cánh cửa, rầm một tiếng thật lớn, cánh cửa lung lay kẽo kẹt, chàng lại bồi tiếp một cước, cánh cửa ầm vang ngã xuống đất.

“Cô nhóc, em nghĩ rằng có chết thật cũng không gặp ta sao?”

Chàng nhìn cơ thể gầy yếu nấp trong chăn, mắt rưng rưng ánh lệ.

Tử Thanh vẫn trùm đầu, buồn buồn nói: “Chàng đi nhanh đi, Thiện Nhi còn ở trong thành Trường An chờ chàng, chàng không thể có chuyện!”

“Nếu hôm nay là ta nằm ở nơi này, em sẽ đi sao?” Hoắc Khứ Bệnh khẽ thở dài, “Thiện Nhi rất quan trọng, nhưng con còn có mẹ ta chăm sóc, ta không có gì không yên lòng, ngược lại là em…”

Hoắc Khứ Bệnh không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống bên giường, giương mắt nhìn trong phòng, thoáng thấy trong góc còn có một cây Thất Huyền Cầm, đứt mất mấy sợi dây, bám đầy bụi, bèn đứng dậy lấy, dùng ống tay áo từ từ lau sạch bụi.

Ngón tay thon dài cầm lấy dây đàn đứt, kéo căng, tỉ mỉ nối lại.

Một vài nốt nhẹ nhàng, trầm thấp từ căn phòng nhỏ hẹp tràn ra.

Chàng cân chỉnh lại âm một lần nữa, thử một chút, cây Thất Huyền Cầm này tất nhiên là không thể so sánh với cây đàn trong nhà Trường An của chàng, nhưng âm sắc rộng thấu mà không tiêu tan, cũng có thể dùng một lát.

Đợi chỉnh xong, Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, bên môi bất giác nhoẻn cười, ngón tay khẽ vuốt lên dây đàn.

m theo lòng mà ra, mềm mại như ca…

Đợi nghe ra khúc chàng tấu là gì, Tử Thanh trong chăn ngơ ngẩn, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.

Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.

Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.

Kiêm gia thê thê, bạch lộ vị hy.

Sở vị y nhân, tại thuỷ chi my.

Tố hồi tùng chi, đạo trở thả tê,

Tố du tùng chi, uyển tại thuỷ trung trì.



Bờ lau bụi lách xanh xanh,

La đà mọc trắng, đã thành giá sương.

Người đi sông nước mênh mang,

Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.

Sông sâu nước xiết khó chèo,

Tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi.

Ngược xuôi ta chẳng kịp người,

Giữa dòng thanh thả kìa ai một chèo

Bờ lau bụi lách tốt tươi,

La đà móc trắng chưa vơi giọt sầu.

Người đi ven dải sông sâu,

Ta chèo ngược nước ngõ hầu tìm ai.

Sông sâu nước xiết khó bơi,

Tìm chàng ta lại tính xuôi theo dòng.

Ngược xuôi nào thấy vân mòng,

Bóng ai trên bãi, giữa dòng thảnh thơi

(Kiêm gia, 1&2 bản dịch thivien.net)