“Anh kia, lại đây.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy Dịch Diệp cà nhắc, vẫy tay với hắn.
Không biết Tướng quân có gì sai bảo, Dịch Diệp vội khập khiễng qua nhận lệnh. Tử Thanh ở phía sau hơi nhíu mày, không biết vị Hoắc Tướng quân này có trò giày vò mới mẻ gì.
Hoắc Khứ Bệnh cúi người, hơi dựa vào cổ ngựa, nụ cười chọc tức treo bên môi, hỏi: “Ta nhớ anh là y sĩ, sao mà bản thân còn để chân đau, sao đi trị cho kẻ khác?”
“…” Dịch Diệp thầm kinh hãi, “Tướng quân còn nhớ ti chức ư?” Hắn gần như trước khi vào doanh chỉ từng gặp Hoắc Khứ Bệnh một lần, đã mấy tháng trước, chẳng thể ngờ rằng Hoắc Khứ Bệnh còn nhận ra mình..
Hoắc Khứ Bệnh cười liếc mắt sang Tử Thanh xa xa: “Cậu kia là em trai anh, lần trước trị bệnh đau họng, cũng có tài thật đó.”
“Vâng.” Đến Thanh nhi cũng nhớ, Dịch Diệp vừa mừng vừa sợ, đáp, “Trí nhớ của Tướng quân thật tốt!”
Thấy hai người nói chuyện phiếm, sắc mặt Mông Đường càng thêm khó coi.
“Trí nhớ của ta đúng là xem như không tệ,” Hoắc Khứ Bệnh không khiêm tốn, nhưng cũng đâu phải đến ôn chuyện, chuyển chủ đề, “Nhưng mà, xem ra trí nhớ của các người hình như không tốt lắm.”
“Ti chức…” Dịch Diệp không biết nên nói gì.
“Trong quân quy, liên quan tới phần cờ trống, anh nhắc lại ta nghe xem thử!” Hoắc Khứ Bệnh đổi giọng điệu đang tám chuyện, ngồi thẳng dậy, ra lệnh.
“Rõ.” Dịch Diệp căng thẳng cố nhớ lại, “Phàm các quan binh…”
“To hơn một chút, để các huynh đệ này của anh đều nghe thấy.” Roi ngựa trong tay Hoắc Khứ Bệnh chỉ vào Chấn Vũ doanh, nhắc nhở.
Dịch Diệp nuốt nước bọt, cao giọng thuộc lòng: “Phàm các quan binh, tai chỉ nghe tiếng trống lệnh, mắt chỉ nhìn màu cờ, bất chấp mọi hạng người, sai bảo bằng miệng, quyết không nghe theo. Nếu tiếng trống…”
“Được rồi! Đọc lại câu này một lần, lớn tiếng hơn chút nữa!”
Dịch Diệp gân giọng: “…bất chấp mọi hạng người, sai bảo bằng miệng, quyết không nghe theo.”
Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi đảo mắt quét qua người chúng sĩ tốt, cả đám lúc này đã biết sai, im ắng như tờ.
“Mông Đường, huynh đệ trong doanh của anh, tự anh xử lý.” Hoắc Khứ Bệnh quay qua nhìn Mông Đường, trên mặt không một nét đùa cợt, “May mà lần này chỉ là thao luyện đơn giản, tốc độ ngựa còn chậm. Nếu là đang thao luyện trận pháp, đương phi nhanh, vậy xem như là chuyện lớn chết người, chớ nói tới chuyện giao đấu với quân địch thì thế nào.”
Mông Đường mồ hôi lạnh đầy tay, tung người xuống ngựa, một chân quỳ xuống, cúi đầu nói: “Mạt tướng huấn dạy vô phương, xin Tướng quân giáng tội!”
“Đợi thao luyện xong, tự đi lĩnh bốn mươi côn.”
Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói.
“Rõ!”
Ngày hôm đó thao luyện xong, trước mắt bao người Mông Đường cứ thế chịu bốn mươi quân côn, thấy thế chúng sĩ tốt Chấn Vũ doanh đều phiền muộn trong lòng, không biết lát nữa Mông Đường sẽ đối xử họ thế nào. Đợi Mông Đường về lại đại doanh, ngay cả y sĩ muốn bôi thuốc cho hắn còn bị đuổi ra ngoài, chỉ một mình ở lại trong trướng, đến đêm cũng chưa thấy ra.
“Chuyện lớn động trời nữa, ngủ một giấc cũng sẽ qua… nhẹ tí nhẹ tí… nói không chừng đến mai sẽ không sao… Thanh nhi, em nhẹ tí, đâu phải là cạo móng heo.”
Trong y thất, Dịch Diệp ngồi trên giường, đau đến nhăn răng, Tử Thanh đang dùng rượu thuốc xoa bóp vết thương ở mắt cá chân.
“Kiên nhẫn một chút, phải xoa tan máu bầm mới được.”
Tử Thanh xoa mạnh tay, Dịch Diệp đau đến ngửa cả ra sau.
Đế Tố nhìn Dịch Diệp xem thường, nói: “Mông Giáo Úy kia, có thể oan uổng chịu bốn mươi côn, ta thấy hắn sẽ ghi sổ khoản này hết lên đầu chúng ta đây. Giờ hắn đang trốn trong trướng, không chừng đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ làm sao trị chúng ta.”
“Cậu thật là lấy lòng tiểu nhân đo…” Dịch Diệp nhe răng lắc đầu.
Từ sau chuyện Mông Đường cho mượn tiền, hắn thay đổi cái nhìn về Mông Đường rất nhiều, cho rằng ít nhiều cũng có thể tính là nửa quân tử.
Đế Tố hừ lạnh: “Ta tiểu nhân, được! Anh đợi đến mai mà xem… Thiết Tử, nghĩ gì thế?”
Từ Đại Thiết vẫn dựa một bên nhìn Tử Thanh thoa rượu thuốc cho Dịch Diệp, vẻ mặt bần thần, chợt nghe Đế Tố hỏi, gãi đầu nói thật: “Tớ đang tính, đã mấy ngày không được ăn thịt?”
“Có gì mà tính, cùng thao luyện với Hổ Uy doanh, trừ cháo đậu khét thì là cháo củ cải, nào có thịt.” Đế Tố tức giận nói.
Dịch Diệp thấy Tử Thanh ngừng tay, thở phào, tự mang vớ vải, lại nói: “Nói thực, ta thấy chuyện hôm nay việc Hoắc Tướng quân làm có hơi không chính cống. Rõ ràng là ngài bắt Mông Giáo Úy bố trí thế cục cho chúng ta, hại chúng ta rơi vào, còn đánh Mông Giáo Úy bốn mươi côn, thực có chút nói không qua.”
Tay đầy mùi thuốc, Tử Thanh đứng dậy lấy khăn vải lau tay, nghe thấy Dịch Diệp, lắc đầu nói: “Việc này là họa lớn, bốn mươi côn này Mông Giáo Úy chịu không oan.”
“Thế nhưng là Hoắc Tướng quân cố ý lừa chúng ta mà!” Dịch Diệp vẫn không phục.
“Nói lừa, chẳng bằng là nói thử.” Tử Thanh nhăn mày nói, “Nếu là ra trận đối địch, trong đám Hung Nô không ít kẻ thông thạo tiếng Hán, đến chừng đó cố ý nhiễu loạn, há không hỏng bét chăng.”
Triệu Chung Vấn ở bên cạnh, mãi vẫn không nói không rằng, đến giờ mới mở miệng: “Mấy người các cậu nói thật xem, lúc ấy ai rẽ trái?”
“Ta dù sao cũng rẽ phải.” Đế Tố mau miệng.
“Nói thật?” Triệu Chung Vấn nghi ngờ, ngày thường dò kim trống cờ xí Đế Tố đọc rất bừa bãi, lúc thao luyện chỉ biết đi theo đoàn người.
Đế Tố vẫn gân cổ: “Đương nhiên là nói thật.”
Triệu Chung Vấn nhìn Tử Thanh. Tử Thanh chỉ nói đơn giản: “Rẽ phải.”
Tiếp đó, Triệu Chung Vấn lại nhìn sang Dịch Diệp. Dịch Diệp đành ngượng ngùng: “Lúc ấy tôi định rẽ phải, nhưng nghe Khúc trưởng gào to vậy, tôi bèn nghĩ bụng phải chăng do mắt Khúc trưởng không tốt ra lệnh không đúng, nghĩ thế, nên mới hơi lưỡng lự…”
Đế Tố cười to, ngắt lời hắn: “Đừng vòng vèo nữa, anh rẽ trái thì bảo rẽ trái, nói nhảm nhiều thế làm gì.”
“Ta thật sự không có rẽ trái, có điều… cũng không rẽ phải, chỉ là đang nghĩ thôi.” Dịch Diệp giải thích.
Triệu Chung Vấn thở dài: “Bình thường đọc quân quy rất mượt, sao đến lúc cần dùng thì lại… hầy…”
“Lão Đại, lúc ấy nhiều người rẽ phải theo Khúc trưởng lắm, Ngũ chúng ta xem như tốt rồi.” Đế Tố an ủi anh ta.
Triệu Chung Vấn nghiêm mặt nói: “Sau này chỉ nhìn cờ mà làm, không được nghe người khác hô hào, càng không được lưỡng lự, lần sau không được theo lệ này nữa.”
“Rõ.” Đám người đáp.
Dịch Diệp gật đầu lia lịa: “Nhất định nhất định, kể cả chính miệng Mông Giáo Úy hô, ta cũng không thèm để ý.”
“Chỉ xem như chó sủa!” Đế Tố cười hì hì bổ sung, làm Triệu Chung Vấn cũng nhịn không được.
Tảo luyện hôm sau, tiếng Hồ già vang.
Chân Dịch Diệp sưng phù to như trứng gà, thực sự không thể xuống đất, đành nhờ Tử Thanh xin nghỉ. Đợi Tử Thanh vội mặc vớ ra cửa, Dịch Diệp quay lại nhìn đồng hồ nước, mới kinh ngạc phát hiện — hôm nay tiếng Hồ già nổi sớm hơn bình thường nửa canh giờ.
“Thảo nào mình buồn ngủ thế…” Hắn vừa đồng tình cho đám đồng bào trên giáo trường, vừa leo lại lên giường quấn chăn ngủ.
Vẫn còn lâu mặt trời mới mọc, trên giáo đài, Mông Đường đã mặt đầy u ám, kéo theo trên trời cũng u ám, mặt đất càng là gió âm u từng cơn, thổi đến trống nhỏ trong bụng mỗi người đánh không ngừng.
Thấy chúng sĩ tốt đến đông đủ, Mông Đường tằng hắng, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ra ngoài vào Mồng Một Mười Lăm đã hết, bất kỳ ai không mang quân lệnh, đều không được ra ngoài…”
Cho tới nay, Mồng Một Mười Lăm đều là lúc cả đám tâm tâm niệm niệm chờ mong, nhất là có thể ra doanh vui chơi, giờ bỗng chốc bị cắt mất, chúng sĩ tốt tuy không dám ồn ào, song không kìm được thốt tiếng tiếc hận trầm thấp.
“Cậu xem đi, quả nhiên là hắn bắt đầu trừng trị chúng ta!” Đế Tố đứng kề Tử Thanh, đè giọng nói, “anh trai cậu còn nói ta là lòng tiểu nhân, sao hả, bị ta nói trúng rồi kìa!”
Tử Thanh không lên tiếng, chỉ thúc nhẹ bảo cậu ta đứng thẳng thớm lại.
Trên giáo đài, Mông Đường nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày các Khúc trưởng chỉ cần kiểm tra thí điểm lẫn nhau hiệu lệnh cờ trống của binh trong Khúc, giới hạn mười người, nếu có thể hiểu kỳ ý, thì thôi; còn không biết, thì gọi Ngũ trưởng ra hỏi. Ngũ trưởng nói được, thì trị tội quân tốt không chịu nghe. Ngũ trưởng nói không được, thì gọi Đội trưởng ra. Đội trưởng nói được, thì trị tội Ngũ trưởng, sĩ tốt miễn truy cứu. Nếu Đội trưởng nói không được, thì gọi Hỏa trưởng ra…”
Hắn nói từng nhóm từng tổ, chúng sĩ tốt bên dưới ứa mồ hôi lạnh.
“Điên rồi, điên rồi… Mỗi ngày kiểm tra thí điểm, còn kiểm tra thí điểm giữa các Khúc với nhau nữa…” Đối với mấy thứ hiệu lệnh cờ trống này thì đầu óc Đế Tố quay cuồng nhất, không ngờ rằng Mông Đường bỗng dưng khắc nghiệt, nghe mà cậu nhũn hết cả chân.
Triệu Chung Vấn thì thào với cậu: “Thằng nhãi cậu đừng có giành điểm kém đấy, đừng đến chừng đó còn liên lụy cả ta.”
“Lão Đại…”
Tiếng xì xầm bạo động dưới đài to dần, Mông Đường chợt tằng hắng, lập tức lại im ắng. Hắn mới nói tiếp: “Phàm là người đang thao luyện phạm sai lầm, bốn mươi quân côn, vi phạm lần nữa, chém!”
Một trận gió âm u thổi qua trên cổ đám người, lạnh buốt, nổi da gà khắp người.
Đế Tố trợn mắt há mồm: “Phạm hai lần là muốn trảm, thật quá tàn nhẫn!”
Tử Thanh cụp mắt, nhẹ hít thở sâu.
Triệu Chung Vấn ấn vai Đế Tố, thấp giọng: “Trở về tranh thủ mà học cho thuộc, Mông Giáo Úy không phải nói đùa.”
“Ta biết.” Đế Tố khóc không ra nước mắt.
Cú quyền thật nặng nầy của Mông Đường trong doanh thật đem lại kết quả hiệu nghiệm nhanh chóng. Bất kể là ăn cơm, đi đường, thường thấy người lẩm bẩm trong miệng; lúc đi ngủ, buổi kể chuyện hoang đường nửa đêm, đa số cũng đổi thành điều lệnh kim trống cờ xí.
Thao luyện hôm ấy, lệnh kỳ vung vẩy, vó ngựa tung bay.
Hoắc Khứ Bệnh sai người lặp lại chiêu cũ, người hô đầu hàng thay đổi quân cấp biến hóa không chừng, Triệu Phá Nô cũng bị ép đếm vòng vèo, ngay cả Mông Đường cũng bị buộc lòng không tình nguyện to giọng gào mấy câu. May mà mấy lời sáng sớm kia còn ở bên tai, tai chúng sĩ tốt chỉ nghe trống lệnh, mắt chỉ nhìn cờ, lòng không màng chuyện khác, mọi âm thanh người không liên quan quên hết sạch sẽ, không xuất hiện cảnh tượng trước đó nữa.
Thấy thế, Mông Đường dù mặt luôn xầm xì, song lông mày đã dần giãn.
Chạy một ngày, mặt trời ngả về hướng Tây, sớm đã vượt xa khỏi chỗ thao luyện ngày thường. Chấn Vũ doanh phía trước, Hổ Uy doanh phía sau, kéo đến một chỗ trên sườn núi, xuống ngựa nghỉ ngơi tại chỗ.
Triệu Phá Nô đưa túi nước cho Hoắc Khứ Bệnh, chàng đang nhìn con sông phía xa xa, lúc này trên thượng du liên tiếp nhận mấy trận mưa xuân, nước sông chảy xiết, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng ầm ầm.
“Mông Đường, anh qua đây.” Hoắc Khứ Bệnh thuận miệng kêu.
Mông Đường đến gần, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh lại nhoẻn môi cười, lòng mới thả lỏng đôi chút đã cảnh giác ngay, lần theo ánh mắt của chàng nhìn lại —
Nước sông! Chảy xiết đến thế! Người ngựa là tuyệt đối không qua được… Dẫu rằng Mông Đường không biết ý Hoắc Khứ Bệnh muốn thế nào, nhưng vị Tướng quân này làm việc không theo lẽ thường, không khỏi căng thẳng từng cơn trong lòng.
“Con sông này cứ đến mùa xuân là có loài cá,” Hoắc Khứ Bệnh hất hàm về phía con sông, rỗi rãi đàm đạo, “dài cỡ chiếc đũa, toàn thân màu xanh, trên sống lưng có sọc đỏ, dùng nấu canh thì hương vị cũng bình thường, nhưng nướng lên thì lại cực ngon. Anh có từng ăn qua chưa?”
Ra là muốn ăn cá, Mông Đường thầm thở phào, đáp: “Chưa.”
“Muốn nếm thử không?”
“…” Mông Đường khẽ giật mình.
Hoắc Khứ Bệnh giống như hứng chí lên: “Đi! Đi bắt mấy con cho anh nếm thử.”
“Tướng quân, Tướng quân…” Mông Đường vội la lên, “Mạt tướng hiện giờ không đói bụng, cứ chờ khi thao luyện kết thúc lại đi không muộn.”
Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt nhìn trời: “Cũng không còn sớm, nếu anh không đói, vậy ta tự nướng ăn. Ưng Kích Tư Mã, anh cần mấy con?”
Triệu Phá Nô cười đáp: “Được! Nhưng mà Tướng quân nhớ để Cao Bất Thức nướng, tay nghề nướng cá của hắn là tuyệt nhất.”
Mông Đường thấy hai người hắn xoay người lên ngựa, cho là thật sự muốn bắt cá, trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, nhưng e ngại quân hàm không thể khuyên can, đành sầm mặt đi về chỗ con ngựa.
Tiếng trống lại lên, chúng sĩ tốt nhao nhao lên ngựa sách cương, theo lệnh kỳ bày ra, đi về chỗ con sông.
Càng gần đến con sông, tiếng vang như sấm, đan cùng tiếng vó ngựa thành một.
Hai mươi trượng.
Mười trượng.
Chỉ còn năm trượng, binh lính đi đằng trước đã có thể nhìn thấy đầu sóng bốc trên sông.
Tiếng trống giục tiến lên vẫn đang vang.
Ba trượng! Trên đỉnh sóng bọt nước hợp hợp tan tan như đang cười lạnh.
Tiếng trống vẫn thế.