Chương 177: Tiếng đàn chưa tuyệt. Ba

Sóc Phương, nằm ở hướng chính Bắc thành Trường An, bởi vậy Lưu Triệt lấy ý “Thành bỉ sóc phương” trong Kinh Thi đặt cho cái tên là quận Sóc Phương. Quản có mười huyện Tam Phong, Sóc Phương, Tu Đô, Lâm Hà, Hô Đạo, Dũ Hồn, Cừ Sưu, Ốc Dã, Quảng Mục, Lâm Nhung. Hoàng Hà chảy qua quận Sóc Phương, uốn lượn quanh co trong lòng quận, có tới mấy chỗ rẽ nhánh ngoằn ngoèo.

Tử Thanh theo Hoắc Khứ Bệnh lên phương Bắc, là đến huyện Sóc Phương thuộc quận Sóc Phương.

Có dạo nghỉ ngơi trên đường cách Hoàng Hà không xa.

Tiếng ầm ầm to lớn từ chỗ đập đê vọng đến, như có thiên quân vạn mã đang bủa vây đập đê, âm thanh nghe vào thật không rét mà run.

Tử Thanh không thấy thèm cũng chẳng muốn ăn gì, nghe động tĩnh trong lòng sông doạ người, không biết vì sao, cô tiến đến mấy bước nhảy lên đập đê, nhìn vào lòng xong…

Vừa nhìn, đã hít một hơi lạnh.

Nơi đây chính là một nhánh rẽ của sông Hoàng Hà thuộc quận Sóc Phương, rất nhiều khối băng chảy to lớn đều bị kẹt ở đây không qua được, theo nước sông trào lên, khối băng chảy va chạm vào nhau, va chạm vào thành đê, đã tạo ra tiếng vang mà bọn họ nghe thấy.

“Tướng quân, ngài lại đây xem này!” Tử Thanh ngoắc gọi Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh cầm túi nước, nhảy lên, đứng bên cạnh cô cúi nhìn, lập tức nhíu mày, nói thật nhỏ: “E là sắp có lũ! Chúng ta phải chạy mau!”

Năm nay, ở quận Sóc Phương mùa xuân đến rất trễ, thời tiết rất lạnh, hơn nữa nhiều chỗ trên sông vẫn còn đóng lớp băng rất dày. Nhưng ở vùng thượng du Hoàng Hà thì mùa xuân lại đến sớm, băng tuyết tan, lượng nước rất nhiều. Với lượng nước sông mãnh liệt như thế chảy xuống, vào đến trong phạm vi quận Sóc Phương đã đánh nứt khối băng, tạo thành lượng băng chảy rất lớn tích tụ trong lòng sông. Dòng sông lại rẽ nhiều nhánh trong lòng quận, rất nhiều băng chảy bị kẹt ở chỗ rẽ, lượng nước dồn ứ, rất dễ phá đê vở, tai hoạ tràn ngập.

Mối họa này có tên là lũ.

Vội lên xe tiếp tục đi về phương Bắc, hướng bắc mà đi, trên đường đi bá tánh dẫn theo cả nhà ngày càng nhiều,cũng là những người muốn tránh lũ chạy đến huyện Quảng Mục gần đó.

Quận Sóc Phương là quận mới triều đình nhà Hán vừa mới thiết lập không lâu, vì đó, Lưu Triệt đã di chuyển mấy vạn dân đến quận. Người Hán đối với cố thổ thật không muốn rời xa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không muốn rời xa quê hương. Bá tánh được di dời đa phần đều là những người nghèo khổ vất vả ở quê nhà, bất đắc dĩ đến quận Sóc Phương tìm đường sống, trên đường đi đa phần gặp cảnh quần áo lam lũ.

Tử Thanh nhìn họ, không nói gì, bèn nhảy xuống xe ngựa.

Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên biết tâm ý cô, cũng xuống xe.

Hai người dành xe ngựa cho người già trẻ em trên đường, ngay cả Tuyết điểm điêu của Tử Thanh cũng để cho hai cậu bé ngồi, còn mình thì dắt ngựa cho chúng.

Cứ thế đi tiếp nửa ngày, mới đến huyện Quảng Mục, một tòa thành bằng đất nhỏ.

Làm họ không ngờ đến là, rất nhiều bá tánh dẫn cả nhà bôn ba đến tận đây, vừa định vào thành thở một hơi đều bị từ chối ở bên ngoài thành, Huyện thành Quảng Mục cũng không để dân lánh nạn vào.

Mười mấy du tước tay cầm bội đao đứng canh ngay cổng thành mở hé, như bày cảnh sẵn sàng đón quân địch, không ai dám can đảm vào tới.

Tử Thanh nhíu mày, không hiểu vì sao lại không cho bá tánh vào thành, tiết xuân hàn se lạnh, dân chúng bình thường không thể so với sĩ tốt trong quân, ở dưới trời lạnh giá một đêm, cơ thể sao chịu nổi.

Hoắc Khứ Bệnh đang muốn lộ thân phận vào thành, chợt thấy một thớt khoái mã từ phía Tây Nam phóng như bay đến, trên lưng ngựa cũng là một du tước, thở hồng hộc…

Du tước thủ cổng thành nhìn thấy người đến, hiển nhiên là quen biết, vội hỏi: “Sao rồi?”

“Miệng phía Tây Nam đã vỡ!”, du tước trên lưng ngựa thở hồng hộc, “Đã ngập hết mấy hương…”

Miệng phía Tây Nam, chính là hướng Tử Thanh vừa từ đó đến, cô ngẩng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, đáy mắt tràn đầy ưu buồn.

Nghe thấy tiếng đối thoại, bá tánh xung quanh xôn xao hỗn loạn, rất nhiều người đều lánh chạy từ phía Tây Nam, tuy đã thoát, nhưng đáy lòng vẫn cất một tia hi vọng, mong sẽ không có lũ thật. Giờ nghe tin bên ấy đã vỡ, tiếng nghẹn ngào òa lên liên tiếp trong đám người.

Người thủ thành vội để du tước báo tin vào cổng, sau đó tiếp tục thủ vững, một du tước trong đó cao giọng an ủi bá tánh trước mắt: “Mọi người đợi một lát, đừng sốt ruột, Huyện lệnh đại nhân đang thu xếp chỗ cho các người, chờ một lúc sẽ có người đến dẫn các ngươi đi.”

Hoắc Khứ Bệnh đi lên trước, vạch rõ thân phận.

Thấy Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân đương triều đột nhiên đến tận đây, đám du tước thủ thành không dám có phần lạnh nhạt, cuống quýt tránh ra một đường cho xe ngựa Hoắc Khứ Bệnh đi vào, chỉ là vừa nhìn là thấy trên xe có bá tánh tị nạn nên bị đám du tước ngăn lại.

“Sao họ lại không thể vào trong?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày hỏi.

“Đại Tư Mã thứ tội, Huyện lệnh đã sắp chỗ cho nạn dân, chẳng mấy chốc sẽ có người đến dẫn họ đi.” Du tước cung kính nói.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt khó dò, “Nếu ta cứ nhất định dẫn họ vào thì sao?”

Tuy thân phận địa vị cách rất xa, song du tước vẫn không nhường bước, “Ti chức phụng lệnh giữ cổng thành, chỉ biết tận hết chức vụ, xin Đại Tư Mã thứ tội.”

Không ngờ ở một thổ thành nhỏ thế này lại có một du tước nhỏ bé đầy dũng khí đến vậy, Hoắc Khứ Bệnh không nói gì nữa.

Tử Thanh ngẩng lên, tựa như muốn nói gì.

“Không cần làm khó bọn hắn, ta đi tìm Huyện lệnh.” Cô chưa kịp mở miệng, Hoắc Khứ Bệnh đã nói luôn.

Tử Thanh yên lặng gật đầu, ôm hai đứa bé trên lưng ngựa xuống, thân ái trả vào trong vòng tay cha mẹ chúng, còn mình dắt ngựa đi theo sau Hoắc Khứ Bệnh tiến vào thổ thành.

Thổ thành Quảng Mục cũng không lớn, bọn họ không cần hỏi đã tìm được chỗ Huyện phủ, đang định đi vào, vừa gặp mấy người từ bên trong hối hả đi ra. Một người dẫn đầu phía đối diện nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, không chút do dự, dứt khoát chào —

“Ti chức tham kiến Phiêu Kỵ Tướng quân.”

Tử Thanh ở bên cạnh nhìn người này, vừa mừng vừa sợ, “Đế Tố! Sao cậu lại đến đây?”

Hoắc Khứ Bệnh quét mắt qua áo bào Đế Tố, đã đoán ra thân phận cậu ta, mỉm cười nói: “Cậu là Huyện Úy Quảng Mục à, đến đây lúc nào?”

“Năm ngoái ti chức được điều nhiệm về đây.”

Huyện Úy nắm việc quân trong hạt, lãnh bổng lộc từ hai trăm đến bốn trăm thạch, nếu ở một quận khác, chức quan này xem như cũng không kém, nhưng ở quận Sóc Phương, thật sự không tính là chuyện tốt.

“Trùng hợp thật, ta hỏi cậu, tại sao có rất nhiều dân lánh nạn tụ tập ngoài cửa thành, sao không cho bọn họ vào thành.” Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng hỏi.

“Hồi bẩm Tướng quân, đây là hành động bất đắc dĩ!” Đế Tố nhíu chặt mày, bẩm, “Tám ngày trước lũ quét qua huyện, người chết không ít, cũng có người trốn tới, nhưng phát hiện không ít người trong đám dân chúng mang dịch bệnh trong người, truyền nhiễm cực nhanh, chết không ít.”

“Là dịch bệnh gì?” Tử Thanh nhăn mày hỏi.

“Ta cũng không tận mắt nhìn thấy, nghe nói trên người nổi đốm đen, lớn nhỏ không đều, rất nhiều người chịu không quá ba ngày, ngắn ngủi mấy ngày đã chết gần trăm người.”

Loại dịch bệnh gì mà tàn phá mạnh đến thế, Tử Thanh chấn kinh.

Hoắc Khứ Bệnh hỏi: “Đã bẩm báo lên Quận trưởng Sóc Phương chưa?”

“Nghe nói y tào duyện sử đã dẫn người đi, cũng đã hạ tử lệnh đến huyện khác, phát hiện người bị nhiễm bệnh dịch bất kể có thân phận gì, không cần luyến tiếc, nhốt ngay lập tức. Huyện lệnh đại nhân đã vì chuyện này mà bỏ trống hai lý* ở phía Đông thành, chuyên dành để tiếp nhận người chạy nạn. Huyện lệnh đại nhân không cho bọn họ vào thành, là lo dịch bệnh bị đem vào trong thành.” Đế Tố hơi thở phào, “Cũng may, ta vẫn luôn phái người thăm dò, trong huyện Quảng Mục vẫn còn chưa phát hiện loại dịch bệnh này.”

“Cậu đang định đi đâu vậy?” Tử Thanh thấy sau lưng cậu ta còn có mấy tặc tào* môn hạ.

(*) du tước, tặc tào: mình cũng không tra ra mấy chức này mọi người tạm hiểu thôi nhé.

(*) lý: đơn vị hành chính thuở xưa.

“Vừa rồi du tước đến báo, phía cửa tây nam đã bị đánh vỡ, ta phải dẫn người đi xem chút!” Nom Đế Tố đang rất đau đầu, sức người trong huyện Quảng Môn thực sự là có hạn.

“Ta đi theo cậu!”

Tử Thanh không cần suy nghĩ lên đường.

Hoắc Khứ Bệnh phụng lệnh đóng giữ Sóc Phương, trước mắt gặp lũ lớn Hoàng Hà, tất nhiên là không thể không quan tâm, nói: “Ta cùng đi xem với cậu!” Chàng quay lại dặn dò phu xe đưa xe ngựa đậu vào chỗ ổn thỏa, sau đó nghỉ ngơi trước.

Lên ngựa, chạy dọc một đường.

Tuyết điểm điêu của Tử Thanh và Huyền mã của Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên là thần tuấn hơn đám ngựa bọn Đế Tố nhiều, hai người chạy phía trước. Lúc này không cần thả chậm như lúc đến, chưa tới nửa canh giờ, trước mắt đã không còn đường, mà là một khoảng nước mênh mông chạm trời.

Chẳng thể nào tưởng tượng nổi nơi đây là vùng đất mới đi qua, Tử Thanh ghìm chặt Tuyết điểm điêu, nhìn đường sá, ruộng đồng, nhà cửa bị nước sông bao phủ, không thốt ra nổi một chữ…

Đa phần nhà cửa đều là tường đắp đất đầm chặt, bị ngâm trong nước như vậy, chỉ chừng nửa ngày một ngày đã bị phá, ngôi nhà mà bao nhiêu con người quyến luyến bảo vệ, cứ thế hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đế Tố không thấy dấu tích những người khác, thở phào nhẹ nhõm, “May mà hôm trước đã truyền lệnh trưởng làng, trưởng đình, cho tất cả người trong thôn gần đấy rút đi cả, tuy là rút chậm chạp, cuối cùng cũng đã rút kịp.”

Một chú chó vàng ra sức bơi trong nước, nhắm về hướng bờ đất bên này, vất vả lắm bò lên được mặt đất, vẫy vẫy nước trên người. Còn có mấy con chuột ướt sũng nhảy vọt từ trong nước lên, chó vàng sủa mấy tiếng đến chúng, cuối cùng lực kiệt té nằm bên gốc cây. Chuột rúc vào trong bụi cỏ.

Tử Thanh nhìn đám chuột, ngẩn người chốc lát…

Ba người quay về thổ thành Quảng Mục, đến giờ trước cổng thành đã rất đông bá tánh tụ tập đến. Huyện lệnh cũng đã trở về, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh vội vàng thi lễ.

“Hiện ông thu xếp đám người ở ngoài thành kia thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh không kiên nhẫn xã giao, hỏi ông ta ngay.

Huyện lệnh cũng đang phiền não việc này, “Có rất nhiều bá tánh không phải là dân bổn huyện từ nơi khác chạy tới, ti chức đã dời hai lý thu xếp cho họ, nhưng vẫn không đủ.”

“Dành ra tiếp hai lý nữa, hoặc là tìm một nơi trong thành sắp xếp cho bọn họ. Hiện trời còn rất lạnh, để họ qua đêm bên ngoài, thể nào cũng chết cóng mấy người.” Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh.

“Tướng quân! Không phải ti chức không tình nguyện, nhưng hiện kiểm tra dịch bệnh đang lan truyện ở huyện Cừ Sưu, ti chức lo rằng… vẫn không cho họ vào thành thì hơn.” Huyện lệnh nói, “Nếu không nhỡ dịch bệnh lan tràn ra, thiết nghĩ sẽ không chống nổi.”

Nghe Huyện lệnh nói cũng rất có lý, Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ một lát, nói: “Đã thế, để họ ở mãi bên ngoài lạnh giá cũng không được, ông phái người dành ra hai lý để thu xếp, phải nhanh chóng! Mặt khác, phái người lấy lương phát cháo, cam đoan một ngày hai bữa.”

Mệnh lệnh của chàng đơn giản rõ ràng, nhưng Huyện lệnh vẫn đứng đó, mặt lộ vẻ khó xử.

“Sao nữa?”

“Tại hạ không phải là có chủ ý chống lại Đại Tư Mã, nhưng là… một khi bắt đầu phát cháo ở nơi này, nhất định sẽ kéo theo càng nhiều người đến Quảng Mục này. Quảng Mục chỉ là một huyện thành nho nhỏ, kho lúa dự trữ có hạn, vốn dĩ chống đỡ không nổi.”

“Ông yên tâm, ta tự mình đi gặp Quận trưởng nói rõ việc này, sẽ có người vận chuyển lương thảo tới. Chuyện cấp bách, trước mắt ông cẩn thận sắp xếp nạn dân.”

“Rõ!” Huyện lệnh vội vã dẫn người đi.

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày suy nghĩ giây lát, thầm biết dân lánh nạn sẽ ngày càng nhiều, việc này kéo dài không được, phải mau chóng chạy tới chỗ Quận trưởng Sóc Phương ép ông ta chuyển lương chuyển tiền đến mới được. Lần này trong quận Sóc Phương nhiều chỗ gặp lũ, dịch bệnh lan tràn, cũng phải mau chóng báo lên bệ hạ chuyện này.

Chàng lập tức viết một phong thư, xếp vào xích bạch nang, phái một du tước nhanh chóng mang đến Trường An. Túi xích bạch còn có cái tên là “Bôn mệnh thư*”, chỉ có công vụ khẩn cấp mới có thể dùng.

(*) túi công văn giành cho việc khẩn cấp, thư phụng lệnh bôn tẩu.

“Ta lập tức lên đường đi huyện Sóc Phương tìm Quận trưởng.” Chàng nhìn Tử Thanh, bây giờ thể trạng cô không khỏe như trước, phóng ngựa cả đêm e là không chịu đựng nổi, “Em ở lại đây chờ ta.”

Tử Thanh khẽ gật, “Vâng, em ở lại đây hỗ trợ, chàng lên đường cẩn thận!”

Lúc này đã vào đêm, Đế Tố lo Hoắc Khứ Bệnh chưa quen đường sá quận Sóc Phương, bèn gọi một du tước, lệnh hắn cùng đi với Tướng quân. Tử Thanh bèn đưa Tuyết điểm điêu của mình cho du tước.

Hoắc Khứ Bệnh đưa tay nhẹ xoa má cô, không yên tâm nói: “Chính em cũng phải cẩn thận! Ta sẽ nhanh chóng quay lại.”

“Dạ.”

Tử Thanh đưa mắt nhìn bọn họ mất hút trong màn đêm.