Editor: Khuynh Khuynh.
__________________________________
Sau khi Bộ Mạch Nhiên nhướn mày cảm tạ đám khất cái đã giúp đỡ mình, lại khéo léo từ chối bang chủ Cái Bang Tề Hoằng Thuỵ, muốn tự mình đi về phía trước một mình.
“Bộ tiểu thư, hay là ngài để ta đi theo ngài đi? Có chuyện gì ta còn có thể hỗ trợ.” Tề Hoằng Thuỵ ôm quyền nói, chờ mong nhìn nàng.
Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nhìn Tề Hoằng Thuỵ tuổi trẻ khí khái bừng bừng, nói: “Hôm nay ngươi đã giúp ta một đại ân, còn nữa, ngươi đi theo ta đã một hai tháng, như vậy cũng đã đủ báo ân rồi.” Nếu không phải hắn đi theo, nàng cũng không biết phải tìm ai cầu cứu đâu. Nàng thừa nhận, muốn từ tay Diêm Liệt Dương trốn khỏi Diêm phủ là chuyện vô cùng khó khăn.
Lại nói, bang chủ Cái Bang này hai tháng trước bị phản đồ ám toán, lúc đang nằm trên đường hấp hối, vừa vặn gặp Bộ Mạch Nhiên đi ngang qua, sau khi hỏi rõ nguyên nhân nàng liền cứu hắn.
Lúc ấy, vì cứu hắn mà nàng tốn rất nhiều công sức cùng dược liệu quý, nhưng nghĩ lại người này là một nhân tài, nếu mất đi thì thật đáng tiếc....... Mang tâm tư như vậy, Bộ Mạch Nhiên cố gắng thi châm chữa trị. Cuối cùng, hắn đem tín vật trong bang mình, chính là miếng ngọc bội nàng đang mang trên lưng, tặng lại.
Quả nhiên, vừa rồi đã là hồi báo lớn nhất hắn dành cho mình, xem ra ánh mắt nàng vẫn rõ ràng lắm. Ngoại trừ thời điểm nhìn Diêm Liệt Dương.
Mõi lần nàng cứu một người, nếu người nọ nói muốn báo ân, nàng sẽ nói: “Tương lai sẽ có một ngày ta cần ngươi giú đỡ, vậy thì khi đó hãy hồi báo đi.”
Bởi vì câu này, Bộ Mạch Nhiên đã thu nhân tình của rất nhiều người. Có đôi khi, đối với mình chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với những người bị vây trong khốn cảnh mà nói, chính là ân đức tựa Thái Sơn. Tương lai có lẽ nàng sẽ không thu được gì, nhưng vạn nhất thật sự thu được, vậy không phải là kết quả tốt nhất sao?
“Nhưng mà, Bộ tiểu thư, ta còn sợ à...” Tề Hoằng Thuỵ sốt ruột nhìn nàng, một thân bố y chắp đầy mụn vá, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, dáng người cao gầy, ánh mắt sáng ngời hữu thần, trong mắt toát ra sự quan tâm chân thành.
“Không cần, một mình ta xử lý được, chỉ cần ngươi đem hành tung của ta che dấu khỏi hắn mà thôi. Ta có thói quan hành tẩu một mình.” Trong lòng Bộ Mạch Nhiên cảm thấy ấm áp, cảm động trước hảo ý của hắn, nhưng cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Tề Thuỵ Hoằng còn muốn nói gì đó, Bộ Mạch Nhiên liền nâng cánh tay lên ngăn hắn lại: “Ta còn có việc đi trước, chuyện hôm nay, lần nữa cảm ơn ngươi.” Dứt lời liền nhảy lên tuấn mã mà Tề Hoằng Thuỵ đã chuẩn bị, dứt khoát rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng càng lúc càng xa....
Tề Hoằng Thuỵ nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt tràn đầy chua xót, sau đó, hắn vung tay lên, nhẹ giọng nói: “Vẫn tiếp tục đi theo, có phiền toái lại cho ta biết.”
Bên cạnh lập tức có người “vâng” một tiếng, nhằm phương hướng mà Bộ Mạch Nhiên đã đi mà đuổi theo.
Chỗ tiếp theo mà Bộ Mạch Nhiên muốn đi là Sơ ảnh thành, Sơ Ảnh thành là thành thị phồn hoa nhất cả nước ngoài trừ kinh thành, cũng là đất phong của một vị huynh đệ của hoàng đế. Nghe nói hai tháng nữa nơi đây sẽ cử hành đai hội võ lâm ba năm một lần của Kỳ Liên quốc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ võ lầm tham gia bao gồm một ít người bình thường không dễ gì thấy được.
Cho nên Bộ Mạch Nhiên quyết định đi thử thời vận, xem xem có ai biết ba loại dược liệu kia hay không? Chỉ dựa vào người khác là không được, vận nhất nàng hay Diêm Liệt Dương tìm được trước nàng, còn không biết phải tra đại giới gì mới lấy được đâu?
Đừng trách nàng tiểu nhân, Bộ Mạch Nhiên tin tưởng, Diêm Liệt Dương có thể làm được chuyện này. Người nọ sẽ vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tỷ như lần này, nếu không phải “thân thể nàng không thừa nhận được” thì hắn đã đem nàng “tử hình ngay tại chỗ”. Mỗi lần, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Diêm Liệt Dương nhìn mình lúc đêm khuya, Bộ Mạch Nhiên đều không hiểu nổi. Nàng quả thật hận không thể kê đơn để hắn được “thanh tâm quả dục”.
Về phần Diêm Liệt Dương có đi Sơ Ảnh thành hay không, nàng tuyệt đối không lo, bởi nàng đã hỏi thăm qua, tên kia bộn bề công vụ, nào có thời gian đi giúp vui? Hơn nữa có Cái Bang hỗ trợ, khả năng được tìm được nàng là rất nhỏ, trừ phi nàng có ý bại lộ hành tung.
Ngoài ra, Bộ Mạch Nhiên cũng thật hoài nghi, Diêm Liệt Dương có đến tìm nàng hay không? Nàng biết phỏng chừng mình cũng không có nhiêu mị lực lắm, hơn nữ quan hệ của nàng và hắn, chính cả nàng cũng biết phải xem nó là gì.
Haizz, quên đi, không nghĩ nữa. Nàng cho tới bây giờ đều không hy vọng dính dáng vào chuyện tình cảm. Đối với Diêm Liệt Dương, tuy rằng nàng có hảo cảm, nhưng lời Lý Bích Phù nói ngày đó cũng là sự thật, thân thể của nàng không tốt, ngay cả sự sống cũng không nắm chắc được mấy phần, thật không thể trở thành gánh nặng cho hắn, dù sao, cả Diêm phủ chỉ có một mình hắn.
Mà trơ mắt đi nhìn hắn trái ôm phải ấp, nàng không chịu nổi. Cho nên thừa dịp hiện tại chưa hãm quá sâu vào, sớm bứt ra cho kịp.
Như vậy đối với bọn họ đều tốt cả.
Đạo lý này nàng hiểu rõ, nhưng mà trong lòng vẫn có chút chua chát, hơn nữa vừa rồi thấy được nữ tử kia ái mộ lại thân tiết với hắn như vậy....
Nàng hâm mộ nàng ta, có thể không cần có kỵ ánh mắt của người khác, có thể thoải mái đem tình cảm của mình biểu lộ ra ngoài...
Nàng nhớ tới ánh mắt kiếp trước của mẫu thân, cái ánh mắt buồn bã đó.
Mẫu thân, xinh đẹp như vậy, mười năm tình cảm, cũng giữ không được tâm của một người nam nhân muốn ra đi, cho dù từng thề non hẹn biển, cũng không chống cự lại sự ác liệt của thời gian.
Nam nhân, chng quy đều là động vật thích nếm thử những thứ tươi mới, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ quên nàng đi.
Cho nên nàng cho rằng, cho dù Diêm Liệt Dương thật ra cũng chưa chắc yêu nàng thật nhiều, mà chỉ là không cam lòng trước đây nàng lừa hắn mà thôi, hoặc là đem nàng trở thành chấp niệm không buông được.
Bộ Mạch Nhiên rất rõ ràng, thông qua những ngày ở chung, Diêm Liệt Dương rõ ràng đối với nàng yêu thích ở một trình độ nhất định, hon nữa dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, không dễ dàng chấp nhận cho nàng tiếp xúc cùng nam nhân khác, đặc biệt là tiểu Hầu gia Mộ Dung Trại, nghiễm nhiên lấy danh phận hôn phu của nàng mà nghiêm cấm. Nhưng muốn hắn liên tục đi tìm nàng một vài tháng, có lẽ hắn sẽ chán nhanh thôi.
Nàng sẽ sung sướng tình nguyện mà nghĩ vậy, chỉ cần nghĩ thế, tâm nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng nàng không biết là, sau khi nàng rời khỏi, nam tử cao lớn kia mờ mịt đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trong mắt không hề có tiêu cự, giống như không còn một tia phản ứng nào.
Không lâu, nam tử phát ra một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc, ánh mắt đỏ bừng, giống như dã thú cận kề tử vong phát ra âm thanh tuyệt vọng...
Mà Bộ Mạch Nhiên lúcnày , nàng thật an tâm thanh nhàn mà đi đến Sơ Ảnh thành. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, nàng đã đem khuôn mặt của mình dịch dung một phen, đem lông mi hoạ thô, trên mặt điểm vài nốt rỗ, làm da vàng nhợt nhạt. Quan trọng nhất là, nàng đem vải bố gói hồm thuốc của mình lại, mang trên vai, như vậy sẽ không khiến ai chú ý.
Hòm thuốc của nàng, là thợ mộc khéo tay đệ nhất vì báo ân mà chế tạo thành, bề ngoài là trúc màu xanh biếc, bên trong ẩn chứa càn khôn, khéo léo tinh xảo, chia ra nhiều phần khác nhau, mỗi loại thuốc đều được phân loại cẩn thận. Ngoài ra, còn có thể dùng nó như ám khí, nhưng mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bộ Mạch Nhiên tuyệt đối không dùng đến.
Hiện tại, hòm thuốc này trên giang hồ hắc bạch đạo đều trả giá rất cao, bởi vì bên trong có đủ loại dược vật quý hiếm, còn có cả một số loại thuốc có tìm cũng khó thấy, cho nên hòm thuốc được gọi là “hòm thuốc hoàng kim”, là dấu hiệu của nàng trên gang hồ. Những nhân sĩ giang hồ khác đều có võ công độc môn, Bộ Mạch Nhiên lại có hòm thuốc độc đáo của riêng mình, là thứ dùng để phân biệt nàng với phần đông lang trung giang hồ khác.
Tuy rằng được gọi là hòm thuốc hoàng kim, nhưng lại có rất ít người dám đánh chủ ý với nó, trước đừng nói độc huật của Bộ Mạch Nhiên khó lòng phòng bị, chỉ riêng cấu tạo phức tạp của nàng đã làm người ta đau đầu. Bởi vì nó được người thợ kia dùng cả tâm sức để làm ra, cho nên muốn mở được, cần phải dùng đến phương pháp vô cùng xảo diệu. Thêm nữa, trên giang hồ Bộ Mạch Nhiên đã cứu vô số người, người bình thường quá thì không dám đánh chủ ý lên nàng, những người khác lại căn cứ vào đó để tìm nàng.
Xác nhận rằng bộ dạng của mình sẽ không bị ai nhận ra, lúc này Bộ Mạch Nhiên mới yên tâm chạy đi. Một đường hành tẩu, ngẫu nhiên trên đường gặp được vài bệnh nhân, nàng vẫn ra tay cứu chữa, chỉ là che giấu danh tính mà thôi, không giống trước kia, khi ai hỏi nàng sẽ nói ra tên của mình. May mắn, những người nàng gặp đều có thân phận bình thường, trị liệu cũng là những chứng bình thường, cho nên mọi người vẫn xem nàng như bao lang trung khác.
Bộ Mạch Nhiên nghĩ nghĩ, hai tháng này của nàng trôi qua thật thuận lợi.
Loại ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, nàng liền gặp phiền toái lớn. Nhịn không được thầm than, quả nhiên làm người không thể quá mức đắc ý.