Chương 3: Diêm Gia Phủ Đệ

Edit: Khuynh Khuynh

___________________________

Sau khi thông báo, rất nhanh một người một nam nhân mặc y phục xanh thẫm bước ra, người nọ ước chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng người trung đẳng, khí chất trầm ổn, trong mắt loé tinh quang.

"Ta là quản gia Diêm Lục, Bạch tiên sinh thỉnh bên này, chủ nhân rất nhanh sẽ trở lại."

Thoạt nhìn là người quen biết. Bộ Mạch Nhiên âm thầm tự hỏi, nguyên lai người áo trắng họ Bạch, khó trách hắn lại thích mặc y phục trắng như vậy.

Đi theo quản gia đi vào bên trong, đập vào mắt có thể thấy được đình viện rộng lớn, cây xanh hoa hồng, ban công đình tạ, núi giả suối chảy, chín khúc hành lang gấp khúc, quanh co khúc khuỷu.

Chuyển mắt nhìn xung quanh, phía sau là tường trắng ngói đỏ, hai bên kéo dài, không biết mấy gian.

[chết với mấy cái tả cảnh....]

Thoạt nhìn là cổ đại hào môn đại viện, Bộ Mạch Nhiên đi phía sau bọn họ, chậm rì rì đi tới, nếu tay không còn túm góc áo người áo trắng, phỏng chừng nàng đã sớm lạc mất.

Một lát sau, bọn họ đi tới một đại sảnh, vừa ngồi xuống không bao lâu liền nhìn thấy một trung niên nam tử bước vào, người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước: "Ha ha, Bạch tiên sinh rốt cuộc đã đến, Diêm An chờ người đã lâu."

Âm thanh như tiếng chuông, cười vui cởi mở.

Lời vừa dứt, người cũng vào đến. Ngoài dự kiến của Bộ Mạch Nhiên, nàng cứ nghĩ đây là một người tứ chi vạm vỡ, dáng người to lớn, không nghĩ tới người trước mắt này lại có thân hình thon dài, chỉ mặc một kiện trường bào màu tím thêu kim tuyến, đầu đội kim quan, khuôn mặt tuấn tú gầy yếu, đôi mắt nhìn qua thực ôn hoà, chỉnh thể thoạt nhìn thực nho nhã.

"Phiền toái ngươi."

Âm thanh người áo trắng vẫn không hề có độ ấm, nhưng Diêm An cũng không để ý, chính là nhìn Bộ Mạch Nhiên đứng bên cạnh, cười nói: "Đây là... có phải hài tử kia."

Người áo trắng gật gật đầu, nói: "Người ở chỗ nào? Ta hiện tại phải đi nhìn xem."

"Tốt, ta dẫn ngươi đi. Đúng rồi, không phải ta nói nhiều, Bạch tiên sinh, nữ oa* này bộ dạng rất giống tinh linh, ngươi xem ánh mắt của nàng kìa. Diêm Lục, ngươi nhanh mang tiểu thư đi rửa mặt chải đầu một phen, như vậy được không?"

Hắn quay đầu hỏi người áo trắng.

Bộ Mạch Nhiên trong lòng âm thầm trợn mắt, chính mình hiện tại mạc xiêm y vải thô, xiêm y lại rách rưới như vậy, hơn nửa phong trần mệt mỏi, làm sao có thể so với tinh linh?

Bất quá người áo trắng đem mình đưa tới đây đến tột cùng làm gì? Bọn họ muốn đi nhìn ai? Cùng mình có liên quan sao?

Ý niệm liên tiếp sinh ra trong đầu nhưng không có cách nào giải đáp, nàng hiện tại chỉ là một hài tử năm tuổi, cho nên chỉ có thể thân bất do kỷ bị Diêm Lục mang đi.

Nhìn bể nhỏ trước mắt, dùng bạch ngọc xây thành, bên trong đầy nước ấm, hơi nước lượn lờ, phỏng chừng lo lắng thân thể mình không cao, cho nên nước bên trong cũng không sâu, chỉ tới phần eo mà thôi. Bộ Mạch Nhiên nhìn hai gã sai vặt trước mắt, nghe nói gọi là Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ.

Thật sự là gã sai vặt? Bộ dạng rất tuấn tú, tuổi thoạt nhìn cũng không lớn, khoảng mười ba, mười bốn, bất quá dù sao bọn họ cũng là nam.

"Ta tự mình tắm, các ngươi cứ chờ bên ngoài đi."

Bộ Mạch Nhiên không thích người khác chống lại lời mình, hay nói đùa, chính mình tuy rằng bề ngoài là một đứa bé, nhưng bên trong cũng không phải!

"Không được, tiểu thư, để người tắm một mình rất nguy hiểm."

Diêm Hoạ thoạt nhìn rất thông minh vội vàng phản bác.

"Ta nói ta tự mình tắm chính là tự mình tắm." Bộ Mạch Nhiên nhướng mày, ngữ khí kiên quyết, thâm trầm không cùng độ tuổi.

Hai người nhìn thoáng qua, không tự chủ được thuận theo. Tiểu hài tử trước mắt, thoạt nhìn không bình thường. Cũng đúng, nàng là do Bạch tiên sinh mang đến mà.

Sau khi bọn họ lui xuống, Bộ Mạch Nhiên lúc này mới cao hứng cởi bỏ xiêm y, chậm rãi bước xuống bể nước. Có thể là trong ba năm trước đều ngâm mình trong dược thuỷ, cho nên hiện tại bước vào nước liền cảm thấy thân thiết, một chút chán ghét cũng đều không có.

Dìm đầu vào trong nước, thân thể này gầy yếu, nên rất nhanh liền nổi lên mặt. Cầm lấy hương di đặt ở một bên, phỏng chừng dùng để gội đầu cùng tắm rửa, Bộ Mạch Nhiên cứ như vậy chậm rãi từng chút từng chút đem toàn thân tắm gọi sạch sẽ.

Đã lâu không hưởng thụ qua như vậy!

Bộ Mạch Nhiên thoả mãn thở dài, thân ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, trong lòng có điểm bất an, cho nên sau khi tắm xong, nàng rất nhanh liền ra khỏi bể, nhìn trái nhìn phải đều không có bộ y phục nào mới, chỉ có một tấm vải sạch, xem ra chỉ có thể như vậy, y phục bẩn là không thể mặc. Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể cầm tấm vải kia quấn kín người, sau đó lau khô tóc.

"Tiểu thư, đã tắm xong sao?"

Bên ngoài có người lên tiếng.

"Vào đi."

Bộ Mạch Nhiên trả lời.

Người tới nhìn Bộ Mạch Nhiên, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Tiểu thư, bộ dáng người thật là đẹp."

Là Diêm Hoạ.

"Không biết, ta không soi qua gương."

Bộ Mạch Nhiên nói rất rõ ràng, mới năm tuổi có thể nhìn ra cái gì, dỗ tiểu hài tử sao?

"Đây là y phục mới, bởi vì quá gấp, trong phủ không có y phục thích hợp, cho nên chỉ có thể lấy y phục trước đây của thiếu gia cho người mặc, phải uỷ khuất tiểu thư một chút rồi."

Hoạ Kỳ vừa cầm y phục vừa nói.

"Để xuống đây đi, ta tự mình mặc."

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, sờ soạng y phục một chút, cảm xúc mềm mại, nói: "So với quần áo ta tốt hơn nhiều, cảm ơn các ngươi."

Hai người thế nhưng đỏ mặt lên, đặt y phục xuống đi ra ngoài.

Bộ Mạch Nhiên tuy rằng chưa từng mặc qua y phục cổ đại phức tạp như vậy, nhưng nàng vẫn một phen ép buộc bản thân mặc vào. Trái phải nhìn một chút, ổn đi? Rất vừa người, tuy rằng là nam trang.

Đi ra ngoài liền nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, lăng lăng trừng mình.

"Tiểu thư, người nhìn gương một chút đi."

Diêm Hoạ hưng phấn nói, kéo nàng thẳng đến một gian phòng bên cạnh, đi đến trước gương.

Bộ Mạch Nhiên nhìn mặt gương đồng tinh xảo, chiếc gương này được mài vô cùng bóng loáng, so ra kém thuỷ tinh, nhưng cũng xem rõ ràng, cho nên nàng hiện tại có thể nhìn thấy diện mạo chân thực của mình.

Mái tóc đen dài ướt sủng, da thịt như ngọc, ánh mắt đen bóng doạ người, sóng mũi thẳng tắp, phía dưới là đôi môi anh đào hồng nhuận no đủ, lúc này bởi vì giật mình mà hơi hé ra, lộ ra răng nanh tinh tế.

Bộ dáng xác thực không sai, Bộ Mạch Nhiên không thể không thừa nhận, nếu không phải gầy một chút, cái bộ dạng này giống mình kiếp trước y như đúc. Nhưng là, vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ đây có ý nghĩa gì sao?

Đang còn sợ sệt, chợt nghe cửa "phanh" một tiếng bị đẩy ra, tiếp theo liền có một thân ảnh nho nhỏ chạy vào.

"Ngươi là ai?"

Người tới âm thanh thanh thuý sôi nổi hỏi.

Hắn đứng phía sau Bộ Mạch Nhiên, thoạt nhìn so với Bộ Mạch Nhiên cao hơn mình cái đầu, vầng trán no đủ, mày rậm mắt to, ánh mắt hữu thần, bộ dáng khoẻ mạnh cáu kỉnh, một thân y phục trẻ con màu thiên lam, thoạt nhìn rất đáng yêu.

"Thiếu gia, đây là tiểu thư Bạch tiên sinh mang tới."

Diêm Hoạ cười tủm tỉm.

"Bạch tiên sinh?"

Tiểu thiếu gia ánh mắt hơi nheo lại, nghiêng đầu nói: "Là cái người luôn mặc y phục trắng sao? Phụ thân hình như thực thích hắn. Đúng rồi, hai người các ngươi ra ngoài trước đi! Ta có lời cùng nàng nói."

Tiểu thiếu gia ánh mắt thẳng tắp nhìn thân hình nho nhỏ của Bộ Mạch Nhiên, ra lệnh.

"Thiếu gia, đây là người Bạch tiên sinh mang tới, người cũng không thể khi dễ nàng nha!"

Hoạ kỳ cười nói.

"Yên tâm."

Diêm Liệt Dương không kiên nhẫn bĩu môi, nói: "Ta cũng sẽ không ăn nàng."

Hai người liếc mắt nhau một cái, đành phải lui ra, trước khi đi còn lo lắng nhìn thoáng qua Bộ Mạch Nhiên.

Chờ người chướng mắt đi rồi, tiểu thiếu gia nhất thời mặt hớn hở lên.

"Ngươi tên là gì? Ta gọi là Diêm Liệt Dương, năm nay tám tuổi."

Hắn tự giới thiệu, không đợi Bộ Mạch Nhiên phản ứng, lại tiếp tục: "Ngươi là tiểu thư? Vậy người chính là nữ oa* nha!"

Ngữ khí thực chắc chắn, rung đùi đắc ý, tựa hồ cảm thấy vì mình đã đoán đúng mà đắc ý.

*là bé gái.

Bộ Mạch Nhiên cảm thấy buồn cười, gật gật đầu, nói: "Ta đúng thật là nữ."

Thật là tiểu hài tử có sức sống a! Không giống như mình, luôn bệnh tật.

"Ha ha, ta là nam."

Trong mắt Diêm Liệt Dương hiện lên sung sướng, nói: "Ngươi ở lại đi, nhà của ta tốt lắm. Còn có, mấy ngày hôm trước ta nghe cha ta nói, ông sẽ tìm một nữ oa làm tân nương tử của ta."

Tròng mắt hắn vừa chuyển, xuất kỳ bất ý một phen đem Bộ Mạch Nhiên ôm vào lòng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi chính là tân nương tử phụ thân tìm cho ta sao?"