*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi không biết Vương mập và Lục Tư Nặc đã làm cách nào để liên hệ với Hứa Viễn Sơn, lại nói thế nào với ông về buổi lễ tưởng niệm vớ vẩn này. Bởi vì ban đầu khi nghe việc Lục Tư Nặc muốn làm lễ tưởng niệm, tôi chỉ cho là cô muốn làm Chu Minh Khải khó chịu tại buổi họp lớp thôi.
Không ngờ rằng, cô sẽ thật sự tổ chức.
Địa điểm là một nhà hàng không lớn lắm. Vì
mục đích buổi lễ, Vương mập trực tiếp bao cả nhà hàng. Dọc hai bên đường vào đại sảnh có rất nhiều hoa hướng dương. Di ảnh của tôi thì được phóng lớn gấp đôi và đặt ở trung tâm.
Tôi theo chân Hứa Viễn Sơn đi vào. Như là sợ ai đó không biết nên trước cửa nhà hàng có dựng một tấm bảng hiệu, phía trên dùng phấn viết: Lễ tưởng niệm của Hứa Gia Dương tiên sinh bắt đầu từ nơi này. Còn có một mũi tên.
Tôi biết Vương mập và Lục Tư Nặc cũng không phải là người nhiều chuyện, xưa nay không làm gì khác thường. Việc cử hành lễ tưởng niệm cho Hứa Gia Dương, có lẽ là chuyện khó tin nhất đời này mà cậu và cô ấy làm ra.
Hứa Viễn Sơn mặc áo khoác đen và đội mũ xám. Ông bước rất chậm, khi bắt gặp tấm bảng hiệu trước cửa nhà hàng thì dừng bước. Tôi không biết tâm tình của ông bây giờ là gì. Với vai trò người trong cuộc, tôi thấy có chút mất mặt.
Vừa tiến vào đại sảnh tôi đã nhìn thấy bức di ảnh kia, mất mặt ơi là mất mặt. May mắn Vương mập không viết ở bên trái di ảnh là “vĩnh viễn lưu truyền”, bên phải viết “dường như vẻ ngoài và tiếng nói vẫn còn” đấy. Bằng không nỗi lòng tôi sẽ rối như tơ vò mất.
Toàn bộ đại sảnh bị vây quanh bởi hoa hướng dương. Tôi biết đây cũng là do Lục Tư Nặc sắp xếp. Nhất định cô còn nhớ năm đó tôi được gọi là mặt trời nhỏ nhà họ Hứa. Do trong tên có chữ “dương”, loài hoa tôi thích nhất chính là hoa hướng dương.
Tham gia lễ tưởng niệm của chính mình sẽ có cảm xúc thế nào?
Cảm xúc là, không dám có bất kỳ cảm xúc nào. Cảm xúc gì chăng nữa cũng là dư thừa, ý nghĩ gì chăng nữa cũng là vô dụng. Đối với một người sớm muộn sẽ chẳng còn gì mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa.
Hầu hết những người trong đại sảnh là các bạn học đã tham gia buổi họp lớp hôm đó. Tôi liếc nhìn, là nhóm người Vương Triều Tình và Lâm Tuyết. Họ đều mặc quần áo màu đen, cảm giác khá thống nhất. Chỉ là đám người đen nghịt và màu vàng óng rực rỡ của hoa hướng dương tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng.
Làm tôi không nghĩ tới chính là mấy người Triệu Tuấn, Lý Kỷ, Lý Kinh Niên, và Kim Húc cũng đến. Bọn họ không quen Vương mập, với Lục Tư Nặc thì cũng chỉ là biết mặt, đến một câu cũng chưa từng nói qua. Lý Kinh Niên hiện đang trò chuyện cùng Lục Tư Nặc. Hai người đều là kiểu người không nhiều lời,
nói lời đủ ý gọn.
Đại đa số người không nhận ra Hứa Viễn Sơn. Nhưng dù sao Hứa Viễn Sơn cũng xem như người nổi tiếng. Lâm Tuyết thì lại có mắt nhìn người. Mấy năm nay cô lăn lộn trong sự nghiệp nên sành sỏi lõi đời, nhìn thấy người nổi tiếng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bắt chuyện một phen. Thành ra cô là người đầu tiên đi tới.
“Chú là vị… hoạ sĩ kia?” Lâm Tuyết nói, “Cấp trên của cháu may mắn sưu tầm được một bức họa của chú, đang bày ở trong phòng làm việc, gặp người còn phải khoe khoang một phen. Hôm nay cháu thực sự là quá tốt số rồi!”
Lâm Tuyết bỗng ý thức đến trường hợp hiện tại, hơi chần chờ mở miệng: “Sao…chú… Chú biết Hứa Gia Dương ạ?”
“Tôi là cha ruột nó.” Hứa Viễn Sơn không có ý giấu giếm.
Lâm Tuyết thầm giật mình. Năm tháng cấp ba rất xa xôi, hơn nữa Hứa Viễn Sơn vốn chưa từng xuất hiện ở trường Dân Dục bao giờ, đương nhiên cô không có ấn tượng gì về ông, cũng quên gần sạch về gia đình tôi.
Triệu Tuấn là người quen Hứa Viễn Sơn nhất. Nhưng kể từ năm mẹ tôi tự tử còn tôi rời khỏi Liễu thành, cậu và Hứa Viễn Sơn cũng không gặp nhau. Với lại, vì chuyện năm đó, cậu cũng có rất nhiều bất mãn với Hứa Viễn Sơn. Mà bất mãn thì bất mãn, rốt cuộc đó cũng là người mình gọi chú nhiều năm nên cậu chủ động tiến lên tiếp lời.
“Chú Hứa.” Triệu Tuấn nói, “Chú còn nhớ cháu không? Cháu là Nhị Hầu đây, đã lâu không gặp chú. Không nghĩ rằng lần gặp lại chú sẽ là ở lễ truy điệu của Gia Dương đó.”
Hứa Viễn Sơn còn nhớ Triệu Tuấn, khẽ gật đầu ra hiệu, “Đã lâu không gặp.”
Lục Tư Nặc và Vương mập đều chỉ nói chuyện qua điện thoại cùng Hứa Viễn Sơn, đây là lần đầu nhìn thấy người thật, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. May là Triệu Tuấn có thể nói vài câu với Hứa Viễn Sơn.
Tôi đứng giữa trung tâm đại sảnh, đối diện với chính mình trong ảnh. Rõ ràng chỉ là một tấm ảnh, tôi lại không hiểu sao không dám nhìn thẳng mắt của cậu ta. Tôi tránh né ánh mắt mỉm cười của người trong ảnh.
Hứa Gia Dương hai mươi bảy tuổi không có mặt mũi nào nhìn Hứa Gia Dương mười bảy tuổi.
Hứa Viễn Sơn đi về phía trước hai bước, đến gần người trong ảnh, rồi lại nhìn về phía Lục Tư Nặc và Vương mập bên cạnh. Ông tháo mũ xuống cầm trong tay, mở miệng: “Cám ơn các cháu đã chăm sóc cho Gia Dương, cũng cám ơn các cháu đã xử lý hậu sự của nó.”
Lục Tư Nặc khinh thường Hứa Viễn Sơn, Vương mập đứng cạnh thì lý trí hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười: “Không khách khí, đây là việc chúng cháu nên làm.”
Hứa Viễn Sơn lấy ra một tấm thẻ từ trong túi quần áo, đưa cho Vương mập, nói: “Đây là một ít tâm lòng của tôi. Mong các cháu nhận lấy, tiền không nhiều lắm đâu.”
Vương mập và Lục Tư Nặc hai mặt nhìn nhau. Lục Tư Nặc quay mặt đi không nói lời nào, Vương mập làm một động tác không thể nhận, nói: “Chú thu hồi đi. Chúng cháu là bạn của Gia Dương, mọi thứ làm cho anh ấy chẳng phải vì tiền. Chúng cháu liên hệ với chú, cũng chẳng phải vì tiền.”
Tay Hứa Viễn Sơn cứ thế cứng đờ. Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người nhìn ngó sang đây.
“Chú là người thân duy nhất của cậu ấy. Chú có yêu cậu ấy hay không, chú có nhận cậu ấy hay không, chú vẫn cứ là người thân duy nhất của cậu ấy.” Lục Tư Nặc đột nhiên mở miệng, “Khi còn sống, cậu ấy bị chú bỏ đi như giày rách. Chú có thể không muốn đứa con trai này. Thế nhưng tôi không hy vọng, sau khi cậu ấy chết một năm, hai năm, mười năm hay hai mươi năm, làm cha ruột mà chú cũng không biết cậu ấy đã mất. Đây mới là nguyên nhân chúng tôi liên hệ chú.”
Tôi nhìn sắc mặt Hứa Viễn Sơn càng lúc càng không dễ nhìn theo từng lời của Lục Tư Nặc. Tôi nhớ lúc rời Liễu thành năm đó, Hứa Viễn Sơn nói với tôi, ông hận không thể để tôi chết.
Nhiều năm sau, rốt cuộc tôi đã chết rồi, sao lại không thấy ông vui vẻ chứ?
“Hứa Gia Dương chết rồi. Cậu ấy tự sát, hẳn cuộc sống cô độc khiến cậu rất mệt mỏi.” Lục Tư Nặc nói tiếp, “Chín năm qua, cậu ấy chưa từng trở về Liễu thành, cuối cùng lại chết ở đường ray về Liễu thành. Tôi không biết cuối cùng cậu ấy đang suy nghĩ gì, nhưng tôi hy vọng chú có thể biết, Hứa Gia Dương chết rồi.”
Hứa Viễn Sơn siết chặt tấm thẻ kia, khó khăn mở miệng: “Tôi biết, Hứa Gia Dương không còn.”
“Cậu ấy đã chết.” Lục Tư Nặc có chút tàn nhẫn mà lặp lại một lần, “Cậu ấy đã chết. Cậu ấy chết ở đường ray về Liễu thành. Cậu ấy đã chết, đến tận lúc chết cậu ấy vẫn chưa từng trở lại Liễu thành.”
Đôi mắt Lục Tư Nặc rất đỏ. Cô nói tiếp: “Cậu ấy đã chết, đến tận lúc chết cậu ấy vẫn chưa từng trở lại Liễu thành… Cậu ấy chết ở đường ray về Liễu thành…”
Vương mập kéo tay Lục Tư Nặc, ra hiệu cô không nên nói nữa.
Hồi lâu sau, Hứa Viễn Sơn mới mở miệng, ngữ khí nặng nề: “Chắc nó sẽ không tin, những năm gần đây tôi có đi tìm nó. Nhưng tôi không tìm được nó. Nó biến mất quá triệt để, cho nên hàng năm tôi thường về Liễu thành mấy lần, hy vọng có thể gặp nó ở nơi đó. Bây giờ tôi mới biết, hóa ra nó chưa từng trở lại.”
Tôi đã cho rằng tim mình sẽ không đau đớn nữa, song lúc này lại cảm nhận được một loại bi thương lan tràn từ trong xương tủy. Nó từng chút từng chút kéo từ dưới chân lên khắp toàn thân, khiến tôi muốn òa khóc trong tan vỡ một lần. Tuy nhiên, tôi chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận, bây giờ nước mắt là đồ vật thuộc về vọng tưởng.
Có lẽ Hứa Viễn Sơn cũng không hận tôi như tưởng tượng. Kỳ thực đâu chỉ mỗi ông ấy. Tôi cho là, trong số người hận Hứa Gia Dương nhất trên thế giới này, Hứa Viễn Sơn và Chu Minh Khải tranh nhau vị trí số một. Tôi cho là, tôi chết rồi thì bọn họ sẽ là người vui vẻ nhất. Sau đó mọi thứ quả thực ứng với câu nói kia, thế sự khó liệu, lòng người khó dò.
Tôi quay mặt đi, ngắm hoa hướng dương bày xung quanh, nghĩ rằng, cả đời này của Hứa Gia Dương chung quy không thể tươi đẹp tựa hoa hướng dương. Nhìn xuống phía dưới chút nữa, tôi thấy chân mình lúc ẩn lúc hiện.
Đây là lần thứ hai thì phải? Lần đầu tiên là lúc Chu Minh Khải bị cướp ở thành phố C, tôi phát hiện tay của mình biến mất tại phòng bệnh, và rất nhanh nó xuất hiện lại. Hiện tại, chân của tôi cũng giống như vậy, bắt đầu lúc ẩn lúc hiện.
E rằng, đến khi thủ đô nghênh đón gió xuân, tôi sẽ tan biến.
Con người ấy à, khứ nhật khổ đa(1).
(1) Khứ nhật khổ đa
去日苦多: trích dẫn từ “Đoản ca hành kỳ 2” của Tào Tháo thời Tam Quốc. Tạm dịch là “Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu”, dùng để cảm thán thời gian trôi nhanh, những ngày trong quá khứ đã qua đi rất nhiều. (Baidu, Thivien)