*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Minh Khải bị Triệu Tuấn túm cổ áo lên án nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Dù sao thì cũng đã qua lâu như vậy, có lẽ hắn đã tiêu hóa được tin tức ấy rồi. Hắn chỉ lẳng lặng nghe Triệu Tuấn nói, chẳng biểu lộ tình cảm gì, cũng không có động tác gì cả.
“Chu Minh Khải, mày có tư cách gì để tổn thương Hứa Gia Dương chứ?” Triệu Tuấn bị bộ dáng hời hợt của Chu Minh Khải chọc giận. Cậu ta đấm một cú thẳng mặt hắn, một tay khác vẫn túm cổ áo Chu Minh Khải, sau đó lại bồi thêm một đấm.
Lý Kỷ vừa rồi còn nói muốn vờ ngăn cản, nhưng hiện nay xem ra, Chu Minh Khải hầu như không có ý đánh trả, gã cũng chỉ có thể đứng cạnh nhìn Triệu Tuấn đấm Chu Minh Khải vài cú.
Tôi thấy khóe miệng Chu Minh Khải rướm máu, trong lòng lo lắng cuống quýt. Đây là người ban đầu tôi thà chết cũng phải dùng thân mình đi bảo vệ, mà giờ đây tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị đánh mà bó tay toàn tập.
Thậm chí tôi còn không thể chỉ trích Triệu Tuấn cái gì. Trong ngày kết hôn, cậu đánh nhau vì tôi, tôi có thể nói gì đây.
Người ngăn lại đầu tiên là cha của Chúc Khanh Khanh. Dù sao cũng là trưởng bối tuổi tác cao, đánh nhau trong đám cưới đúng là không thích hợp, nên khi thấy Triệu Tuấn không định dừng tay, ông cũng chỉ có thể đi ra can ngăn. Kết quả là vừa mới đi lên chạm tới Triệu Tuấn, ông đã bị Chúc Khanh Khanh kéo lại, dáng vẻ không định để ông xen vào.
“Có thể cho tôi socola không?” Chu Minh Khải nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi vết máu nơi khóe miệng, không hiểu sao lại hỏi vấn đề này.
“Mày bị điên à!” Triệu Tuấn buông lỏng tay ra, mắng, “Hứa Gia Dương đúng là mắt mù!”
Chu Minh Khải ngoảnh mặt làm ngơ, lại hỏi: “Có thể cho tôi socola không? Anh là người bạn cậu ấy quan tâm vô cùng, socola kết hôn của anh, nhất định cậu ấy sẽ rất muốn.”
Tôi thật sự sắp bị Chu Minh Khải làm tức cười.
Triệu Tuấn rõ ràng cũng thế, đẩy mạnh hắn về phía sau, nói: “Nếu nó muốn, hôm khác ông đây đi thủ đô đốt một trăm hộp ở trước mộ nó!”
Dường như Chu Minh Khải vẫn muốn hộp socola ấy, hắn nói: “Nhưng mà…” Tôi muốn tự tay đưa cho cậu ấy.
“Chu Minh Khải, đám người từng học Dân Dục hiện đang ở thủ đô kia nói, hồi cấp ba mày thích Lâm Thanh Dật, có phải không?” Triệu Tuấn nói, “Ông thầy dạy tiếng Anh lớp bọn mày kia ấy, đúng không? Mày thích thầy giáo của bọn mày, cho nên từ sau khi truyền ra tin Lâm Thanh Dật tự sát, mày vẫn luôn tính món nợ này lên đầu Hứa Gia Dương, đúng không?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Chu Minh Khải sáng lên, nhìn chằm chằm Triệu Tuấn. Hắn có chút sợ hãi. Hắn vẫn cảm thấy chuyện năm đó chẳng hề đơn giản, nhưng lại không thể nào tra xét được, bây giờ, Triệu Tuấn muốn nói điều gì?
Chu Minh Khải ngừng thở, dõi theo Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn trào phúng cười hai tiếng, nói: “Còn thật là thế à? Ha ha, mày và Hứa Gia Dương là hai kẻ mắt mù sao? Làm sao nó lại coi trọng mày chứ? Còn mày, thế nào mà mày lại coi trọng tên Lâm Thanh Dật kia cơ chứ? Đúng đúng đúng, mày tính cái chết của Lâm Thanh Dật lên đầu Hứa Gia Dương, nhưng chuyện năm đó có cái gì là giả hả? Lâm Thanh Dật xâm hại Hứa Gia Dương là giả sao? Hứa Gia Dương ở trong bệnh viện, ba ngày cũng không thể xuống giường là giả sao? Phần dưới cơ thể bị xé rách là giả sao? Lâm Thanh Dật là thầy giáo, Hứa Gia Dương là học sinh, thân phận này là giả sao?”
Đều là thật, chẳng qua là có ẩn tình mà thôi.
Bờ môi Chu Minh Khải khô khốc, khó khăn mở miệng: “Đó là…cậu ấy thiết kế…”
Chu Minh Khải vẫn chưa nói hết, Triệu Tuấn liền nở nụ cười, tiếng cười đặc biệt lớn, sự nặng nề trong thanh âm hết sức rõ ràng. Cậu cắt ngang Chu Minh Khải, nói: “Hóa ra là thiết kế à. Được đấy! Rất tốt! Có thiết kế cũng là tên Lâm Thanh Dật đó đáng nhận! Thằng đó vốn nên thân bại danh liệt. Quyến rũ phụ huynh và xâm hại học sinh, là bê bối cả, có khác gì nhau sao?”
Ánh mắt Chu Minh Khải lóe lên nghi hoặc, mà rất nhanh, Triệu Tuấn liền giải đáp cho hắn.
“Năm ấy, Lâm Thanh Dật cám dỗ được cha Hứa Gia Dương, rồi hai kẻ đó bị mẹ nó phát hiện. Sau đó họ cùng nhau ép mẹ Hứa Gia Dương ly hôn, cuối cùng mẹ nó nhảy lầu. Chắc mày cũng biết là nhà Hứa Gia Dương ở tầng 23 nhỉ, mẹ nó đã nhảy từ tầng đó xuống đấy. Bọn mày ở Dân Dục đều không biết chuyện này. Mẹ nó nhảy lầu trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mấy ngày. Vì thế, lúc chúng tao thi tốt nghiệp thì Hứa Gia Dương đang tổ chức lễ tang cho mẹ nó. Mày nói xem, nó có thể buông tha cho Lâm Thanh Dật không?”
Triệu Tuấn đột nhiên nhìn Chu Minh Khải, gằn từng chữ hỏi: “Nếu là mày, mày có thể buông tha cho Lâm Thanh Dật không?”
Gương mặt Chu Minh Khải trắng bệch không còn giọt máu. Những điều Triệu Tuấn nói đều là việc hắn không biết. Tất cả những điều này, hắn chẳng biết gì cả. Hắn chỉ biết rằng năm đó tôi không tham gia thi đại học, nhưng nguyên nhân ẩn giấu lại chưa từng tìm hiểu qua.
Tôi nghe Triệu Tuấn xé mạnh vảy già trên vết thương của tôi xuống, một tầng lại một tầng, đau đớn ập tới làm trái tim tôi đập dồn dập kịch liệt. Nhưng khi thấy bộ dáng mất hồn của Chu Minh Khải, tôi lại không thể tự khống chế mà đau lòng hắn.
“Tôi không biết…” Âm thanh của Chu Minh Khải rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
Triệu Tuấn bị kí©h thí©ɧ bởi dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, tiến tới đạp mạnh một cước lên bụng Chu Minh Khải. Một cước này quá nặng, Lý Kinh Niên đang đứng cạnh vội lại đây ngăn cản cậu, sợ cậu thật sự gây ra chuyện.
“Việc mày không biết còn nhiều lắm!” Triệu Tuấn bị Lý Kinh Niên ngăn nên bình tĩnh hơn chút, “Sao hả Chu Minh Khải? Ngại quá, đập chu sa chí trong lòng mày thành vết máu muỗi(1)
rồi. Mày cho rằng Lâm Thanh Dật thật sự xứng đáng làm thầy giáo sao? Hồi ấy, lớp bọn mày chẳng phải là có gia sư môn Anh à? Theo tao thấy, năm ấy, mỗi ngày tên đó tới nhà Hứa Gia Dương mới có thể dụ dỗ được cha Hứa Gia Dương! Tình yêu của Lâm Thanh Dật là tình yêu, có thể quyến rũ người có vợ, có thể chia rẽ gia đình người khác, có thể ép chết vợ chính thức của người ta! Tình yêu của mày cũng là tình yêu, có thể vì Lâm Thanh Dật mà cố ý tiếp cận Hứa Gia Dương rồi đá nó! Thủ đoạn cao siêu cỡ nào! Hứa Gia Dương và mẹ của nó đều cố chấp quật cường giống nhau, thành đồ cúng cho tình yêu của các người! Thế nhưng, tình yêu của các người là tình yêu, tình yêu của Hứa Gia Dương thì không phải sao?”
(1) Chu sa chí – vết máu muỗi: Theo tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính trên quần áo, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi. (Baidu)Tình yêu của ai mà không là tình yêu chứ, chỉ là yêu sai người thôi.
Triệu Tuấn lặp lại lần nữa: “Tình yêu của Lâm Thanh Dật là tình yêu, tình yêu của mày cũng là tình yêu, chỉ có của Hứa Gia Dương là không phải sao?”
Chu Minh Khải đứng dậy một cách khó khăn. Hắn chống lên cái ghế bên cạnh, nhưng vừa đứng lên đã khuỵu xuống, quỳ một chân trên đất. Hắn siết chặt chiếc khuy măng sét nơi cổ, khẽ nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Tôi… Tôi…không biết… Cái gì tôi cũng không biết…”
Bất kể là trong trường hợp nào, một người đàn ông to xác với khuôn mặt anh tuấn đang nức nở cũng rất khó tin. Tôi không thể tin là có một ngày cảm xúc Chu Minh Khải sẽ tan vỡ ngay trước mặt mọi người.
Hiển nhiên Triệu Tuấn, Lý Kỷ và Lý Kinh Niên cũng không hề ngờ tới cục diện này. Không biết khi chứng kiến Chu Minh Khải như vậy, họ sẽ cảm thấy mục đích của ngày hôm nay đã đạt đến hay không?
“Chu Minh Khải, sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế chứ?” Lý Kinh Niên nói, “Giữa Hứa Gia Dương và Lâm Thanh Dật là có thù báo thù. Tính toán tỉ mỉ, hai người bọn họ không ai nợ ai, xem như đã thanh toán xong. Một mạng của Lâm Thanh Dật đổi lấy một mạng của dì Hứa. Hứa Gia Dương không nợ anh ta cái gì, gieo gió gặt bão cả thôi. Thế nhưng cậu thì là gì chứ? Cậu là ai của Lâm Thanh Dật? Cậu có tư cách gì thay Lâm Thanh Dật trả thù Hứa Gia Dương? Lâm Thanh Dật không xứng, cậu cũng chẳng xứng!”
Triệu Tuấn cười lạnh: “Mèo khóc chuột, Hứa Gia Dương chết rồi, chắc mày còn vui hơn bất kỳ ai khác đó chứ?”
Chu Minh Khải khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Tuấn. Đôi mắt đỏ bừng, song, ánh mắt sáng rực như có ngọn lửa đang cháy, “Tôi… Tôi yêu cậu ấy, tôi yêu cậu ấy. Cậu ấy chết rồi, tôi không thoải mái hơn mấy người chút nào. Chỉ là tôi hiểu rõ quá muộn, nhìn rõ bản thân quá muộn, Nhưng… cậu ấy không cho tôi cơ hội nhận ra… Tôi yêu cậu ấy, khi cậu ấy đã chết…”
Triệu Tuấn giật mình, hồi lâu sau mới nhếch môi hừ lạnh: “Ai sẽ tin đây… Người sống không tin, người chết không nghe thấy… Chu Minh Khải, mày thật đáng thương.”
Chu Minh Khải không nói gì, dùng hết sức lực đứng thẳng người, tê dại lách mình qua đám khách cưới, lảo đảo ra ngoài. Khi đi ngang qua một cô bé mặc váy trắng, hắn đoạt lấy hộp socola từ tay cô, ôm vào ngực, rời khỏi sảnh chính khách sạn trong ánh mắt đồng tình hoặc kinh ngạc của mọi người.
Tôi nhìn bóng lưng Chu Minh Khải, cảm thấy bi thương từ khắp nơi đang tràn tới, xâm chiếm trái tim tôi. Tuyệt vọng và vô lực bao quanh tôi, khiến tôi không thể trốn đi, không thể tránh né.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, tôi sẽ biến thành thanh đao có thể dùng để tổn thương Chu Minh Khải, lạnh lẽo và sắc bén. Đó là người tôi đã từng không tiếc hết thảy phải bảo vệ. Chung quy là thế sự vô thường(2), người đã khác xưa, cứ thế bị vận mệnh kéo đến hai đầu chân trời góc bể.
(2) Thế sự vô thường: Vạn sự vạn vật đều thay đổi, không có gì là vĩnh viễn cố định. Cụm từ này có hai nghĩa. Một là con người ‘vô thường’, tức là lòng người khó dò. Hai là mọi sự việc trên thế gian này đều ‘vô thường’. (Baidu)Chu Minh Khải ơi Chu Minh Khải, anh mà cũng có ngày hôm nay.
Tác giả có lời muốn nói: Xác thực là tôi sẽ bắt đầu ngược, không buông tha bất cứ một ai.