*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối học kỳ trước đã phân ban tự nhiên xã hội vào lớp 11. Cấp ba Dân Dục có một quy tắc bất thành văn, chỉ cần thành tích môn xã hội không chênh quá nhiều với thành tích môn tự nhiên, thì trường đều sẽ vận động học sinh lựa chọn ban tự nhiên. Thành ra mỗi lớp không biến đổi nhiều về sĩ số, cơ bản chỉ có vài người rời đi.
Lớp chúng tôi có mỗi hai nữ sinh chọn khoa xã hội, cho nên số thứ tự cũng không thay đổi, lớp 10/7 biến thành lớp 11/7. Các thầy cô bộ môn vẫn giữ nguyên.
Ngày khai giảng là ngày có nhiệt độ tăng cao nhất trong toàn mùa hè, cảm giác oi bức phả vào mặt. Đi trên đường phố sợ nhất là hít phải khí thải xe cộ, khó chịu đến mức buồn nôn.
Tôi không gặp được Chu Minh Khải ở ngã tư. Dù tôi đã cố ý đứng đợi mấy phút nhưng hắn vẫn không xuất hiện.
Vào phòng học tôi mới thấy hắn đang ngồi tại chỗ, xung quanh đang bị bạn học khác chiếm cứ để sao chép bài tập hè.
Bài tập mỗi ban đều được thống nhất nộp vào sáng ngày đi học thứ hai, cho nên không ít người tranh thủ lúc nghe thông báo vào buổi đầu mà mượn bạn để chép.
Lần này tôi hiếm thấy đã hoàn thành xong, khi ngồi cạnh Chu Minh Khải lại không hiểu sao cảm thấy rất lo lắng.
“Có biết vừa rồi thầy Lâm đến nói gì không?” Hôm nay mới khai giảng, Chu Minh Khải không mặc đồng phục học sinh, mà mặc một áo phông xanh đen lộ ra cánh tay trắng hơn người khác rất nhiều, “Thầy nói, học kỳ này sẽ đổi chỗ ngồi lần nữa. Mười người đứng đầu có thể chọn bạn cùng bàn, những người khác sẽ quyết định bằng rút thăm.”
Nói cách khác, tôi nằm trong top mười đội sổ nên hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
“Dựa theo thành tích thi học kỳ lần trước à?” Tôi hỏi hắn.
Chu Minh Khải gật đầu, nói: “Đúng rồi.”
Tôi còn muốn nói thêm, song vào lúc này, Lục Tư Nặc không biết đi tới từ bao giờ, đang ngồi trước bàn tôi, hỏi: “Có muốn ngồi cùng tớ không? Tớ có thể bổ trợ môn toán cho cậu.”
Tôi lắc đầu, nói: “Không cần, Chu Minh Khải cũng có thể kèm tớ.”
Lục Tư Nặc dường như có chút mất mát, nhìn tôi, rồi nhìn Chu Minh Khải, không thể làm gì khác hơn là đành đứng dậy, nói: “Được rồi, tùy cậu vậy.”
Đợi Lục Tư Nặc rời đi, Chu Minh Khải mới dùng bút đâm đâm tay tôi và bảo: “Cậu tưởng tôi tự nguyện kèm cậu sao? Tôi thiếu điều muốn tìm người đổi quách cậu đi đó!”
Tôi cuống lên, cầm vai hắn bắt đầu lắc lắc: “Cậu vô tình vô nghĩa, cậu cố tình gây sự! Người vợ tào khang(1)
không được bỏ cậu có biết không! Thiệt tôi còn muốn làm bạn cùng bàn ba năm của cậu đây!”
(1) Người vợ tào khang: Người vợ cùng trải qua hoạn nạn với mình. (Baidu)“Môn ngữ văn của cậu là ai dạy thế?” Chu Minh Khải mang vẻ mặt ghét bỏ, “Người vợ tào khang có nghĩa là gì?”
“Người vợ xấu xí?” Tôi nói bừa.
Chu Minh Khải vỗ bỏ tay tôi, nói: “Thế cậu là “xấu xí” hay là “người vợ”? Muốn tôi bỏ hay không bỏ hả! Nếu là không muốn tôi bỏ, thì trưa nay tôi muốn ăn món cơm thùng gỗ quán Thời Gian Xưa mới ra…”
Không bỏ, tôi không muốn bỏ!
Tên Chu Minh Khải uy hϊếp tôi kia không chút nào đáng yêu hết, không chút nào giống Chu Minh Khải thay tôi dắt xe trong mộng hết. Quả nhiên trong thực tế Chu Minh Khải chẳng có tý dịu dàng nào đáng nói với tôi.
Tuy tôi ôm một bụng đầy oán hận, nhưng buổi trưa vẫn cùng Chu Minh Khải đi tới ‘Thời gian xưa’. Lão Vương vừa thấy hai chúng tôi đến là lập tức tươi cười rạng rỡ, hỏi chúng tôi muốn ăn cái gì.
“Cơm thùng gỗ và lẩu.” Chu Minh Khải chọn một bài hai người sát cửa sổ, rút mấy tờ giấy ăn lau mặt bàn, rồi đổ lên ít nước, lại lau lau.
“Có thể lau ra hoa rồi đấy.” Tôi nói cho sướиɠ miệng, nhưng vẫn rút thêm mấy tờ giấy lau ghế tựa của hắn một chút. Tôi biết đây là một thói quen của Chu Minh Khải, bất kể nhìn qua sạch sẽ cỡ nào, nếu không lau mấy lần thì hắn sẽ không ngồi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, đều cúi đầu nghịch điện thoại. Tôi liếc mắt nhìn, hắn đang chơi rắn săn mồi.
“Không phải cậu nói nó trẻ con sao?” Ý tôi là trò rắn săn mồi, “Làm sao cũng chơi vậy hả?”
Ngón tay Chu Minh Khải linh hoạt, trượt trượt trên màn hình, nghe thấy lời tôi cũng không ngẩng đầu, nói: “Đây là đang quán triệt việc nghiền ép cậu ở mỗi trò chơi ấy mà, sao có thể buông tha trò rắn săn mồi chứ.”
“Phắn.” Tôi nói, “Thích chơi rắn săn mồi cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì.”
Tán gẫu chưa được vài câu thì lão Vương mang nồi lẩu ra. Tôi và Chu Minh Khải vội vàng dọn bát đũa trên bàn để chú thuận tiện đặt nồi lên bếp gas.
Lão Vương cười đùa giỡn, nói: “Hai người các cậu thật sự là, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu(2)
nha!”
(2) “Tiêu không rời Mạnh” hoặc “Mạnh không rời Tiêu”: xuất phát từ “Dương gia tướng”, Tiêu – Mạnh là chỉ hai viên tướng dưới trước Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang) là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này sử dụng để so sánh hai người cực kỳ thân thiết, tình cảm thâm sâu. (Baidu)“Cái gì Tiêu cái gì Mạnh cơ?” Xin thứ lỗi cho một kẻ thiếu văn hóa như tôi, “Có ý gì?”
Lão Vương cười ha hả: “Tiểu Hứa, cậu là phần tử trí thức đó.”
Chu Minh Khải nhịn cười bảo: “Chú Vương, chú làm việc của chú đi, đừng nói chuyện với thiểu năng trí tuệ.”
Lão Vương nói một câu, người trẻ tuổi thật là thích nói đùa, rồi đi. Tôi tức giận nhìn Chu Minh Khải, hắn không hề bị lay động. Tôi nổi đóa, đá hắn một cước dưới bàn.
“Rốt cuộc Tiêu và Mạnh là cái gì thế?” Tôi rất hiếu kỳ.
“Cậu nói thật đi, để cậu đỗ vào Dân Dục thì trong nhà tốn không ít tiền phải không?” Chu Minh Khải nói rất nghiêm túc, “Không có năm, sáu vạn, chắc trường học không thể cho cậu vào trường nhỉ?”
Tôi dám cam đoan, tôi tuyệt đối là thi đậu Dân Dục bằng con đường chính quy, tuy rằng trong đó, cái số chó ngáp phải ruồi chiếm một phần đặc biệt lớn, thực lực cá nhân cơ bản có thể bỏ qua không tính.
Lẩu Chu Minh Khải hay ăn thường rất cay. Nhiều lần ăn xong, tôi thấy hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đứng đều không đứng nổi, đau bụng đến mức túa mồ hôi đầy đầu. Nhưng lần ăn lẩu kế tiếp vẫn ăn như không muốn sống vậy, đến ớt cũng phải gọi loại cay xè lưỡi.
Lần này cũng thế. Chúng tôi vừa đi ra từ Thời Gian Xưa là hắn không động đậy được nữa.
Tôi dừng bước nhìn hắn, thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, đau rêи ɾỉ, nhìn qua vô cùng đáng thương.
“Cậu có thể là người đầu tiên bị cay chết ở Trung Quốc đó.” Tôi hơi đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được, chế nhạo, “Dạ dày không tốt, làm gì mà ăn lắm ớt thế không biết!”
Chu Minh Khải vốn đang cúi đầu, lại chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi. Trong đôi mắt hắn chảy ra một ít nước mắt sinh lý vì đau, ẩm ướt, như nhuộm sương mù. Hắn nói: “Có lẽ thật sự sẽ chết đấy.”
Tôi chăm chú nhìn hắn vài giây. Nghe thấy lời của Chu Minh Khải, không biết tại sao tôi lại có chút khó chịu trong lòng. Tôi cực kỳ muốn nói “xùy xùy, chỉ biết nói gở mồm” như người lớn, mà lại cảm thấy có phần ngốc nghếch.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ không để cậu chết đâu.”
Về sau tôi có thể đi học nấu thật nhiều thật nhiều món lẩu ngon lại không cay, có thể đi học nấu các món cháo tốt cho dạ dày. Nói chung, tôi sẽ không để hắn chết, cũng sẽ không để hắn đau thành bộ dáng này nữa.
“Cơ mà, nói thật thì ăn rất ngon!” Chu Minh Khải cười nói.
Tôi dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía hắn và nói: “Có muốn tôi cõng cậu về nhà không?”
“Được sao?” Hắn hỏi.
“Ừ.” Tôi nói, vỗ vỗ vai mình: “Tới đây!”
Chu Minh Khải cười tươi, không hề lưỡng lự mà dựa lên lưng tôi, vòng tay qua cổ tôi, nói: “Xong rồi!”
Tôi thử đứng dậy, lần thứ nhất thất bại…
Lần thứ hai thất bại…
Lần thứ ba vẫn thất bại…
Ở sau lưng, Chu Minh Khải lúng túng không thôi, dạ dày thì đau cực kỳ. Hắn hỏi: “Đứng dậy được không?”
Tôi cố dùng lực, lúc này thì đứng lên được, nhưng đứng không vững, khuỵu chân xuống, Chu Minh Khải trực tiếp ngã xuống từ lưng tôi, lấy tay chống được, song vẫn ngã một cách nhếch nhác.
Chu Minh Khải đau đớn kêu la, nói: “Hứa Gia Dương! Cậu có làm được không thế hả!”
Tôi kéo hắn, “Để tôi dìu cậu, để tôi dìu cậu, nhé?”
“Cút!” Hắn rống xong là một cơn đau ập tới.
“Không cút, không cút…” Tôi cẩn thận giúp hắn.
Hình minh họa:
Cơm thùng gỗ