Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Si Tình Nhàm Chán Nhất

Chương 24: Gặp mặt Hứa Viễn Sơn lần nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Quỷ sẽ nằm mơ sao?

Sẽ không, bởi vì bản thân hắn cũng chỉ là một giấc mộng.

Kể từ khi chết rồi, thời gian của tôi dường như vô tận, ngày ngày mê man không biết chính mình đang làm gì. Vừa rảnh rỗi là có rất nhiều thời gian để hồi ức cuộc đời chẳng dài mấy của tôi. Ngay cả thời thơ ấu bị coi là ký ức phủ bụi cũng bắt đầu rõ ràng hơn.

Mỗi ngày tôi hầu như chỉ có hai việc, hồi ức và ở bên Chu Minh Khải.

Âm hồn không tan(1), cụm từ này rất phù hợp với tình huống hiện tại.

(1) Âm hồn bất tán

阴魂不散: nghĩa đen là chỉ người sau khi chết, âm hồn không tiêu tan, còn có thể hoạt động trong phạm vi nhất định. Nghĩa bóng là, một chuyện xấu đã qua nhưng vẫn lưu lại hậu quả, có mang ý “bám dai không ngừng” nữa (Baidu). Ở đây chỉ cả hai ý.


Tối nay, Chu Minh Khải có một bữa tiệc thương mại do công ty Trương thị có tiếng giàu có ở thủ đô tổ chức. Tiệc rượu mừng 30 năm công ty thành lập, mời vài công ty lớn khác cùng thiếu gia tiểu thư của tầng lớp thượng lưu. Có không thiếu người nổi tiếng ở mỗi lĩnh vực, cũng có không ít minh tinh.

Nguyên bản vốn là Phùng Đào đi tham gia bữa tiệc này, thế nhưng Phùng Đào lâm thời đi công tác ở thành phố Z. Bây giờ bị chuyện bên kia kéo chân, gã căn bản không về được. Mà Minh Phong có thể nhận được thư mời cho trường hợp lớn như vậy, bất luận thế nào cũng không thể từ chối. Dẫu sao trong lĩnh vực kinh doanh sau đó còn cần quan hệ xã hội nữa.

Thành ra, chỉ có thể để Chu Minh Khải tham dự. Vả lại, Chu Minh Khải là công tử nhà trưởng phòng Chu của cục thuế, Chu gia cũng có trong danh sách mời. Cha Chu thì không thích mấy trường hợp kiểu này, cho nên hắn cũng chỉ có thể đến.

Tôi hiếm khi được chứng kiến Chu Minh Khải mặc một bộ âu phục đen và cẩn thận cười đùa nói chuyện tại tiệc rượu. Tôi vẫn rất có hứng thú muốn xem thử, vì vậy liền theo Chu Minh Khải. Vừa xuống xe đã thấy thảm đỏ trải dài bên ngoài khách sạn, xung quanh thậm chí còn có vô số phóng viên chụp ảnh.

Kẻ có tiền thật sa đọa.

Chu Minh Khải không quen nhiều người, chỉ cầm một ly rượu vang đứng trong bữa tiệc. Gặp phải người từng hợp tác thì chủ động đến chào hỏi, bắt chuyện phút chốc rồi tự động rời đi, lễ phép lại thỏa đáng đúng mực, trái lại còn để những người thành đạt có vị trí cao thấy khá có cảm tình.

Tôi nhìn rượu vang, không có mấy người là tới để uống rượu. Thật sự không coi tiệc rượu là tiệc rượu nhỉ. Nếu là tôi, có lẽ sẽ chỉ đến uống rượu mất.

Tôi không coi ai ra gì mà ngồi trên bàn ăn, nhìn cả trai lẫn gái túm năm tụm ba tán gẫu uống rượu, một phút trước vẫn mang ý cười, quay người lại chính là vẻ mặt ủ rũ. Quả nhiên con người sống cũng thật không dễ dàng.

Chu Minh Khải chủ động đi tìm người tổ chức để chúc rượu. Giám đốc Trương là một người đàn ông bụng phệ hơn sáu mươi tuổi, lúc thấy Chu Minh Khải thì hình như có nhận ra, nói, “Tôi và cha cậu từng cùng nhau uống rượu đấy. Ông ấy nói, muốn cậu kế nghiệp cậu không làm, chỉ muốn làm về game. Tôi vừa nghe liền biết người trẻ tuổi các cậu có ý nghĩ riêng của mình. Xem hiện tại đi, Minh Phong phát triển rất tốt! Đều thành truyền kỳ của giới thương nghiệp!”

Tôi cười, nếu là rất quen, cha Chu còn có thể không tới sao? Chuyện thương trường ấy mà, chỉ cần có dịp gặp qua mấy lần đã có thể đi ra ngoài nói là bạn tốt rồi.

Chu Minh Khải chủ động kính rượu, nói, “Chú khách khí. Minh Phong vẫn có rất nhiều thiếu sót, còn hy vọng tiền bối các chú chỉ giáo, ủng hộ nhiều hơn.”

Giám đốc Trương uống rượu, nói, “Khiêm tốn rồi, hậu sinh khả úy(2).”

(2) Hậu sinh khả úy

后生可畏: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh. Khen ngợi người trẻ tuổi có chí khí, có thông minh nỗ lực, sẽ vượt qua bậc tiền bối đi trước. (Baidu).


Chu Minh Khải hình như cũng đã học xong hình thức khách sáo, nói, “Trò đùa trẻ con thôi.”

Người nắm giữ tốt nhất tinh túy “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ”(3)phải là Phùng Đào. Cái tên kia, ngoài tôi ra, dường như là có thể nói chuyện với bất cứ ai, hơn nữa tán gẫu xong còn có thể thành bạn bè. Ngoại trừ việc vĩnh viễn không cùng tiếng nói chung với tôi.

(3) Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ: năng lực ứng biến mạnh, gió lay chiều nào theo chiều ấy (nghĩa xấu). Ý chỉ đối phương là dạng người gì sẽ nhận được đối đãi phù hợp riêng cho người đó (Baidu).

Giám đốc Trương kia có lẽ thấy ai đó. nên nói với Chu Minh Khải, “Một người bạn của tôi đã đến, xin lỗi không tiếp được.”

Chu Minh Khải gật đầu, “Chú cứ tự nhiên.”

Tôi tùy ý nhìn xung quanh một lần, thấy giám đốc Trương đang đi về phía một bóng lưng. Giây phút ấy, tôi phảng phất hoá đá, ngay đến con mắt cũng quên chuyển động, chăm chú nhìn bóng lưng kia.

Chỉ là một bóng lưng mà tôi đã nhận ra ông ấy.

Cha của tôi, Hứa Viễn Sơn.

Không thể nói rõ là mình khϊếp sợ, cũng không thể nói rõ là mình vui vẻ hay đau buồn phẫn nộ, thậm chí tôi không biết trong lòng sinh ra cảm xúc gì. Dường như đến cảm xúc cũng chẳng có, chỉ là tôi nhất thời quên mất mình là ai. Tôi đứng tại nơi đó, toàn bộ tầm mắt bị bóng dáng kia hút chặt, tựa như rối gỗ bị giật dây.

Tôi thậm chí không nói ra được điểm khác nhau giữa bóng dáng kia và người khác. Vậy mà vừa liếc mắt một cái, tôi liền nhận ra. Dù đã tám năm không gặp, tôi vẫn nhận ra.

Còn có thể lại gặp ông, ý niệm này không phải là chưa từng sản sinh trong tôi. Tôi đã từng nghĩ tới, có lẽ sẽ có một ngày thấy ông tại đầu đường thủ đô. Cũng có thể vào thời điểm tôi không kiềm chế được sự nhung nhớ trong lòng mà trở về Liễu thành, gặp được ông trước cửa quán cơm nhỏ ở đó. Chúng tôi sẽ cãi vã ầm ĩ lần nữa, sau đó nguyền rủa lẫn nhau không chết tử tế được. Hoặc có thể, ông làm bộ không quen biết tôi, còn tôi giả vờ như không thấy ông.

Đủ loại trường hợp. Chỉ là không nghĩ đến, người giờ ở trên trời, người giờ dưới nhân gian. Tôi nhìn thấy ông, ông lại không có cơ hội nhìn thấy tôi nữa.

Chu Minh Khải đang muốn xoay người, đột nhiên bị người khác gọi lại, hai người bắt đầu nói chuyện câu được câu không.

Tôi thấy Hứa Viễn Sơn quay lại và vẫn luôn nói chuyện cùng vị giám đốc Trương. Tôi rốt cuộc thấy rõ gương mặt ông. Thời gian tám năm không lưu lại dấu vết năm tháng trên mặt ông, chỉ là màu da đen hơn, cười lên cũng không chứa ấm áp như năm đó. Khí chất cả người càng thêm lãnh đạm, ngược lại là càng có cảm giác của một nhà nghệ thuật.

Với cú quay người này, Chu Minh Khải cũng thấy ông, dường như khϊếp sợ chốc lát. Hắn tìm kiếm khuôn mặt này trong ký ức, sau đó nhớ ra đây là cha ruột của Hứa Gia Dương.

Chu Minh Khải nói với người trước mặt, “Xin lỗi, không tiếp được nữa.” Nói xong liền đi về phía Hứa Viễn Sơn.

Tôi không biết tại sao mình bỗng cảm thấy sợ hãi, cực kỳ muốn ngăn Chu Minh Khải, cực kỳ không muốn để hắn bước tiếp. Nhưng tôi đứng lên đi cản, cũng chỉ khiến Chu Minh Khải xuyên qua thân thể tôi thôi.

Tôi muốn ngăn cản đến vậy, lại chẳng thể làm gì.

Chu Minh Khải đi tới, nhìn về phía Hứa Viễn Sơn, trước hết là yên lặng vài giây.

Giám đốc Trương hỏi, “Tiểu Chu, cậu…?”

Chu Minh Khải chợt lên tiếng, hỏi, “Chú còn nhớ cháu không, Hứa tiên sinh?”

Tôi vô lực đứng đằng sau mấy người này. Vị trí vừa vặn đối diện Hứa Viễn Sơn, có thể thấy rõ từng biểu cảm của ông. Nghe thấy Chu Minh Khải hỏi, ông ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Cậu là……”

“Năm cấp ba, chúng ta từng gặp nhau. Cháu từng đến nhà chú ăn cơm…” Chu Minh Khải hình như hơi do dự, nhưng vẫn nói tiếp, “Cháu và Hứa Gia Dương là bạn học cấp ba.”

Hứa Viễn Sơn nghe thấy tên của tôi, nụ cười trên mặt đọng lại, trong mắt cũng chứa ít cảm xúc mà tôi không hiểu. Nhưng Chu Minh Khải gần như rất dứt khoát, nói thẳng, “Chúng cháu là người yêu, bên nhau ba năm.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Hứa Viễn Sơn tràn ngập sửng sốt.

Giám đốc Trương nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu, người không biết chuyện thường như thế. Ông ta hơi ngạc nhiên, hỏi, “Hai người quen nhau sao? Hứa Gia Dương là ai?”

Hứa Viễn Sơn im lặng hồi lâu, lâu đến mức bầu không khí bắt đầu có chút lúng túng mới chậm rãi mở miệng, hỏi Chu Minh Khải, “Hứa Gia Dương, có khỏe không?”

Câu nói này, là lần thứ hai ông chính miệng đề cập việc có liên quan đến Hứa Gia Dương. Câu nói này, là tám năm chúng tôi xa cách, cố ý không gặp, thậm chí chẳng có lấy một cú điện thoại trong suốt tám năm ấy.

Trên mặt Chu Minh Khải đã không còn nụ cười công thức hóa như khi mới vào tiệc rượu. Lúc nói đến một số việc, ngay cả giả vờ cười cũng không làm được, hai người trước mắt chính là như thế.

“Cậu ấy… Cậu ấy…” Chu Minh Khải hít một hơi thật sâu, ngữ khí bất ổn, “Cậu ấy… Cậu ấy đã… Cậu ấy đã không còn nữa. Ba tháng trước, đi rồi…”

Chu Minh Khải nói xong, tôi cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cho rằng sẽ có nước mắt rơi xuống, kết quả vẫn là khô khốc.

Lạch cạch ——

Là tiếng ly rượu của Hứa Viễn Sơn rơi xuống đất. Tôi mở mắt ra, thấy trên đất đầy mảnh vỡ cùng vết rượu, còn có ngón tay trắng bệch run rẩy của Hứa Viễn Sơn và sự mờ mịt dần chiếm trọn đôi mắt ông.

Qua hồi lâu, Hứa Viễn Sơn mới kéo ra một nụ cười khó coi, trước hết nói với giám đốc Trương, “Thật không tiện, tay không cầm chắc.”

Tiếp đến, ông nhìn Chu Minh Khải rồi cười cười, “Xin đừng nói lung tung.”

Chu Minh Khải khẽ gật đầu, “Bác cứ coi như cháu đang nói đùa đi.”

Tình huống này, giám đốc Trương tất nhiên là biết có vấn đề, không nhịn được bèn hỏi, “Hứa Gia Dương… là…?”

Hứa Viễn Sơn giật mình, trả lời, “Con trai tôi.”

Giám đốc Trương có chút không dám tin. Có lẽ do ông ta đã quen biết Hứa Viễn Sơn nhiều năm như vậy lại chưa từng nghe nói về đứa con trai này, hoặc có lẽ bởi vì, nào có ai đến việc con trai chết rồi cũng là biết từ miệng người khác chứ.

Tôi nhìn Hứa Viễn Sơn và Chu Minh Khải. Hai người đều là người tôi thân nhất yêu nhất. Cái chết của tôi kỳ thực không có quan hệ gì với họ, lại đều không thoát khỏi liên can tới họ. Không tồn tại tố cáo hay oan ức, cũng không tồn tại yêu hận chất chứa cho ai.

Hai người kia, một phá huỷ ngôi nhà của tôi tại thuở thiếu thời, một phá huỷ hết thảy mong đợi về tình yêu tại thuở thanh niên. Tôi không hận, nhưng cũng chỉ như thế.

Hai người, đều là vì một Lâm Thanh Dật.

Tay Hứa Viễn Sơn đặt ở hai bên cực kỳ mất tự nhiên, vẫn đang run rẩy không khống chế được. Hồi lâu sau, ông hỏi lại lần nữa, “Nó… thật sự… mất rồi?”

Chu Minh Khải gần như là cắn răng nhả chữ, “Phải.”

“Chết thế nào?” Hứa Viễn Sơn hỏi.

“Tự sát.” Chu Minh Khải nói, “Nằm trên đường ray cao tốc giữa thủ đô và Liễu thành. Năm xưa cậu ấy ngồi trên đoàn tàu cao tốc kia đến thủ đô, bây giờ cũng chết ở nơi đó.”

Năm ấy, khi tôi tới, người cô đơn. Bây giờ, lúc rời đi, người cô độc.

Hứa Viễn Sơn nghe đến việc nằm đường ray tự sát, biểu cảm không thể tin trên mặt ông đâm mắt tôi đau nhói. Ông lập tức nói, “Làm sao có thể? Nó từ nhỏ đến lớn đều là loại người vô tư đến vô tâm, làm sao có khả năng tự sát được?”

Trước đây, lúc còn học ở Thất Trung, giảng đến hồ rồi nhắc đến việc tự sát, thầy giáo nói, toàn thế giới đều có khả năng tự sát, không có khả năng nhất là Hứa Gia Dương. Hiện tại, toàn thế giới đều sống rất tốt, người chết duy nhất là Hứa Gia Dương. Tôi thật sự cảm thấy phụ lòng kỳ vọng tốt đẹp của thầy giáo. Ai có thể một đời bất biến đây?

Chu Minh Khải suy nghĩ phút chốc mới nói, “Cháu không hiểu cậu ấy.”

Ý là, hắn không biết vì sao tôi lại tự sát. Kỳ thực, nếu quả thật phải nói rõ ràng, chính tôi cũng không nói được. Tại sao tự sát? Là thời điểm gì nghĩ tới?

Thời điểm mẹ tôi thả người nhảy xuống từ tầng 23?

Thời điểm bị bê bối quấn thân, cả thành phố chỉ trỏ, giả vờ giả vịt để nhận đồng tình?

Thời điểm đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột, một người từ Liễu thành đến thủ đô?

Thời điểm Chu Minh Khải từng câu từng chữ nói, là hung thủ gϊếŧ người, là vốn chưa từng yêu?

Tôi không biết, cũng nghĩ không thông. Nếu có thể nghĩ rõ ràng, e rằng hôm nay tất cả đã khác. Cuộc đời có quá nhiều sự việc nhìn không thấu, lao tâm lao lực, cuối cùng cái gì cũng vẫn không hiểu.

Tôi nhìn Chu Minh Khải và Hứa Viễn Sơn, gương mặt hai người đều mang vẻ đau đớn, giống như tôi quan trọng đến cỡ nào vậy.

Khi còn sống thì vứt bỏ như giày rách, chết rồi lại biểu hiện đầy trân quý.

Chu Minh Khải hỏi, “Cháu muốn biết, những năm nay, tại sao cậu ấy không trở lại Liễu thành.”

Rồi lại chết trên đường ray chạy về Liễu thành.

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây thời tiết không tốt, dễ sinh bệnh, tôi thường nghĩ vị D kia sống chết ra sao… Tôi ở đây chúc hắn trưởng thành lên, trời mưa lúc sấm đánh nên cẩn thận, ngẫm kỹ lại những lời nói dối ma quỷ chính mình từng nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »