Nơi này là New York, là thành phố có thể dùng súng theo quy định của pháp luật. Cô rất tin tưởng rằng người đàn ông này sẽ bóp cò thêm một lần nữa.
Tô Trĩ Yểu sợ hãi lùi về phía sau, lưng dán chặt vào chiếc đàn piano.
“Tôi, tôi có thể cho anh tiền…” Bởi vì sợ nên giọng nói của cô cũng đè nén rất nhỏ. Cô muốn thử dùng tiền bạc để tìm đường sống từ chỗ anh, nếu anh chỉ cần tiền chứ không muốn gϊếŧ người.
Bước chân của người đàn ông không hề dừng lại.
Cô nói tiếng anh nên không có chuyện đối phương nghe không hiểu.
Vào khoảnh khắc người đàn ông đó chuẩn bị cúi xuống trước mặt mình, Tô Trĩ Yểu sợ hãi nhắm chặt mắt, giọng run rẩy, lớn tiếng nói không hề suy nghĩ: “Anh muốn thế nào cũng được!”
Chỉ cần không gϊếŧ cô diệt khẩu là được.
Bầu không khí đột nhiên trở nên đặc biệt tĩnh lặng, tiếng súng trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Tô Trĩ Yểu run rẩy, hé mắt ra nhìn.
Đôi giày da của người đàn ông dừng trước mặt cô cách nửa bước, phía trên là đôi chân thon dài, thắt lưng giữ lấy chiếc quần tây được ủi phẳng phiu.
Cô không có dũng khí nhìn lên phía trên nữa.
“Tha cho tôi… cầu xin anh…” Hai tay Tô Trĩ Yểu ôm chặt trước người, tim đập rất nhanh.
Cô gái mười tám tuổi có giọng nói mềm mại, rõ ràng cô rất sợ nhưng ý chí sống sót lại vô cùng mạnh mẽ nên vẫn cố gắng nhịn khóc, sử dụng chút bình tĩnh ít ỏi và giọng nói hơi nghẹn ngào của mình để đàm phán.
Anh nhìn cô đầy vẻ đánh giá, không tiếp tục hành động.
Ngày hôm đó khi cô mặc đồng phục, áo khoác màu xám phối với váy kẻ caro, đi một đôi giày lười kiểu Anh, đường cong bắp chân mảnh mai, mềm mại được bao bọc trong đôi tất dài, khăn quàng cổ màu trắng ngà bị tuột mất nửa vòng, để lộ chiếc huy hiệu có hoa văn của học viện âm nhạc New York bên ngực trái.
Cô quay mặt hướng về phía cửa sổ, một tia sáng hắt lên gò má cô. Trong ánh sáng mờ ảo vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của cô, chiếc cằm chôn trong khăn quàng cổ dày, tóc dài xõa ra rối tung, còn có vài sợi dính trên môi.
Hơi thở dồn dập, bị anh dọa sợ rồi.
Người đàn ông đột nhiên bật cười.