“ Ngươi, lão gia hỏa này, rốt cục cũng đến, như thế nào, vì tìm người xưa mà ngay cả đồ tôn cũng không thèm để ý!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu nương, Thanh Minh ôm Tiểu Mộ Thanh, cùng Mộ Hạ cũng theo đó tiến vào.
“ Ha ha, ta cũng không phải đã đến rồi hay sao, ngươi cũng thôi phàn nàn đi.”
“ Sư huynh, không phải ta khuyên ngươi bỏ cuộc, nhưng nhiều năm như vậy…”
Lạc Sở Khí nhẹ nhàng cười. Nhiều năm như vậy, chỉ cần tới Phi Yến sơn trang, chính mình sẽ không kiềm chế được mà đi đến chỗ đó. Vì tìm kiếm thân ảnh đã biến mất. Quên không được người kia, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều khắc sâu trong tâm trí vô pháp xóa bỏ.
Trong lúc lơ đãng, Lạc Sở Khí lần nữa bắt gặp khuôn mặt Ngạn Lạc Thường. Vừa rồi, chính là một bụng đầy nghi hoặc, vì cái gì vị Ngạn công tử này lại cùng người đó vẻ bề ngoài rất giống nhau.
Bởi vì không mời nhiều khách nhân, cho nên, khi Lạc Sở Khí vừa đến, tất cả đã chuẩn bị vào chỗ ngồi. Trên bàn rượu, Lạc Sở Khí nâng chén rượu lên
“ Đến, hôm nay là ngày đầy tháng của đồ tôn, chúng ta nâng chén vì hắn chúc mừng a.
“ Gia gia! Hạ Nhi? Hạ Nhi lúc đầy tháng có phải hay không cũng như vậy mở tiệc ăn mừng như vậy?Mọi người có phải hay không còn cao hứng hơn bây giờ?.”
Mộ Hạ mở to đôi mắt đen láy, long lanh nhìn Lạc Sở Khí.
“ Hắc hắc, Hạ Nhi, tuổi còn nhỏ đã cùng đệ đệ tranh giành tình thương.” Liễu nương ở một bên cười nói.
“ Ta đối với chuyện trước kia có điểm không nhớ rõ, chẳng phải nên hỏi một chút sao? Nương nói, cái gì không biết đền có thể hỏi a!”
“ Ha ha ha…” Mọi người vì lời nói của Mộ Hạ mà trên khuôn mặt lóe lên tiếu ý không ngớt. Thanh Minh khẽ vuốt đầu Mộ Hạ
“ Hạ Nhi, người khi đó còn là một tiểu hài tử, sao có thể nhớ rõ a….”, nghĩ rằng trước mắt là tiểu quỷ hay gây sự, trong lòng không kiềm nổi sự vui vẻ…
“ Di? Tuổi còn nhỏ tựu không nhớ được?” Mộ hạ mở to cặp mắt nghi hoặc, nhìn nhìn những bậc bề trên trước mặt, sau đó vẻ mặt hiếu kì, lôi kéo góc áo Ngạn Lạc Thường
“ Lạc ca ca, tuổi còn nhỏ thực sự cái gì cũng không nhớ rõ?”.
“ Ân… đại khái a…” Ngạn Lạc Thường khẽ gật đầu.
“ Ôi chao… Loại sự tình này, đây là lần đầu tiên ta được biết tới, ôi chao ~” Mộ Hạ lắc lắc cái đầu nhỏ của chính mình, vẻ mặt còn giống như đang tự hỏi. Sau đó liền quay sang phía Mộ Lăng Phi huyên náo một phen
:” Phụ thân, Hạ Nhi rất khỏe nha, từ nay về sau, khẳng định là có thể bảo hộ nương cùng tiểu đệ đệ chu toàn…”
“ A?” Nghe được Mộ Hạ đối Mộ Lăng Phi quả quyết, mọi người đều không kiềm được tò mò mà nhìn tiểu gia hỏa này.
“ Hạ Nhi, ngươi đã học qua tuyệt thế võ công gì chưa mà có thể chắc chắn như vậy?” Yến Phàm Vũ một bên mở lời bông đùa.
“ Ân, Hạ Nhi võ công không tốt, nhưng chính là ta có vũ khí bí mật a..”
“ A? Đó là cái gì vậy?”.
“ Cha nuôi cấp cho ta…” Mộ Hạ nói liền đứng lên.
“ Ta?” Mắt thấy mọi người ù ù cạc cạc hướng mình nhìn tới, Yến Phàm Vũ không khỏi kinh ngạc.
“ Ân, cha nuôi cho ta…” Mộ Hạ vẻ mặt cười xấu xa hướng cửa bước tới
“ Nương, phụ thân, gia gia, nãi nãi, các ngươi xem kĩ nga…”
Mộ Hạ móc trong ngực ra một mộc tiêu, hít một hơi thật sâu rồi ra sức thổi.
Chỉ một khắc sau đó, song điểu hồng sắc bát ngờ lượn tới, nương theo tiêu khúc lúc trầm lúc bổng, theo đó mà cỉa biến độ cao.
“ Đây là…”, Ngạn Lạc Thường không khỏi kinh ngạc …
“ A! Đây không phải là cặp hỏa tước ta cấp cho ngươi sao?” Nhận ra đó chính là lễ vật năm xưa tặng Mộ Hạ, Yến Phàm Vũ mới bừng tỉnh:” Nguyên lai ngươi đã đem chúng huyến luyện được như bây giờ, thật sự là không đơn giản a, Hạ Nhi…”
“ Hắc hắc…”
Mộ Hạ vui cười hớn hở, vỗ vỗ ngực tự đắc
“ Đứng vậy a, chính là một tay ta đem hỏa tước huấn luyện, bọn chúng phối hợp nhất định rất lợi hại a. Lần trước, chúng còn đánh bại
độc xà trên núi.”
Mộ Hạ cư nhiên cứ như vậy dùng ngữ khí tự hào nói về cặp hỏa tước, hết thảy mọi người có mặt đều đặt tâm tư cùng ánh mặt tại song điểu trước mặt.