- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
- Chương 20
Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
Chương 20
Sáng sớm, ánh nắng theo khe cửa tiến vào trong phòng. Trên chiếc giường vừa trải qua một đêm mây mưa, giờ khắc này, có một con người đang say sưa ngắm nhìn một người khác đang gối lên tay mình mà say ngủ. Yến Phàm Vũ không tự chủ được mà mỉm cười.
Không nghĩ tới hôm qua lại làm nhiều lần như vậy, một lần rồi lại một lần, thẳng cho đến sáng mới dừng lại.
Ngón tay lướt qua gò má thanh tú, sự mát rượi nơi đầu ngón tay làm cho y lưu luyến không muốn rời đi. Nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ ôn nhu tẩy rửa thân thể cho mình cùng ái nhân, dọn dẹp mảnh hỗn độn mà hai người để lại, sau đó kéo mền phủ kín con người đang say giấc kia,
li khai gian phòng.
Không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, Ngạn Lạc Thường chẫm rãi mở mắt, người bên cạnh đã không thấy đâu, mà thân thể cũng đã được tẩy trừ sạch sẽ. Có chút mệt mỏi cử động thân thể, hạ thân đau nhức khiến cho hắn bỗng chốc đỏ mặt.
Ngày hôm qua…Ta…và Vũ…
Nhớ tới mình liên tục đòi hỏi Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường lập tức cảm thấy phi thường xấu hổ. Tuy có thể nói là do tác dụng của dược, nhưng không nghĩ tới chính mình lại khát cầu y như vậy, không biết về sau, mình phải dùng cái dạng gì đối mặt đây.
Chịu đựng sự rát buốt ở hạ thân, Ngạn Lạc Thường tự cấp chính mình mắc quần áo, tựa ở bên giường.
Ngoài cửa, Yến Phàm Vũ đi tới, nhận thấy Ngạn Lạc Thường có ý muốn xuống giường, liền vội vàng tiến lại.
“Cẩn thận!”
Ngạn Lạc Thường diêu diêu hoảng hoảng, không cẩn thận liền ngã sấp xuống khuôn ngực Yến Phàm Vũ trước mặt. Hai người cứ vậy ngã thẳng xuống giường, cho dù cách hai lớp y phục, cả hai vẫn cơ hồ nghe rõ nhịp đập rộn ràng phát ra từ l*иg ngực đối phương.
“Thường, ngươi không sao chứ?” Yến Phàm Vũ thoáng gia thêm lực đạo, đen Ngạn Lạc Thương chăm chú ôm vào trong lòng.
Bị ôm ấp như vậy, Ngạn Lạc Thường ngay lập tức đỏ mặt.
“ Ngươi…ngươi…mau buông ta ra….” Cực lực giãy ra khỏi Yến Phàm Vũ, nhưng người kia lại ra vẻ không muốn rời ra.
“Thường, ngươi không nên lộn xộn. Đêm qua ta giống như phát hỏa, đã làm ngươi bị thương.” Dứt lời, Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Ngạn Lạc Thường, đem hắn tựa bên giường. Nghe được mấy chữ ‘’Tối hôm qua”, Ngạn Lạc Thường đã muốn tìm một nơi thật kĩ để trốn vào.
Yêu Yến Phàm Vũ, chính mình không muốn thừa nhận nhưng sự thật này sẽ không bao giờ thay đổi. Ngày hôm qua là do dược, nhưng chính mình lại không thể phủ nhận những kɧoáı ©ảʍ từ những lần vuốt ve mà Yến Phàm Vũ mang lại, dù cho…có bị sư phụ gϊếŧ chết, mình cũng vô pháp tổn thương y.
Cho nên… Nhiệm vụ… Hẳn là thất bại đi…
Ngồi bên cạnh Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường một câu cũng không nói. Hai người cứ như vậy, lẳng lặng hưởng thụ trọn vẹn vài giây yên tĩnh.
“Thường….” Rốt cục, Yến Phàm Vũ mở lời, đánh tan sự xấu hổ. “Ngươi là Tần Thọ phái đến gϊếŧ ta?”
Ngạn Lạc Thường không nói, chỉ đơn giản ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
“Thường, thực xin lỗi, ta ngày hôm qua theo dõi ngươi…. Bất quá, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi không phải là người của Tần phủ a…”
“Là…” Kiên định đem từng chữ trong miệng phát ra, Ngạn Lạc Thường quay đầu nhìn sâu vào ánh mắt Yến Phàm Vũ.
“Phải không…?” Hi vọng cuối cùng biến thành bọt biển, Yến lạc Vũ cũng biết chính mình cùng Ngạn Lạc Thường chỉ có thể trở thành địch nhân.
“ Đối với chuyện của ngươi, ta thực chưa từng cùng hắn nói cái gì!” Ngạn Lạc Thường chủ động trả lời không chút do dự. “ Như thế nào, lo lắng ta sẽ mật báo cho hắn?
Vũ, không phải ngươi quá coi thường ta, cho dù đó thực sự là nhiệm vụ của ta, nhưng hiện tại, ta và ngươi có ước hẹn một năm, trước đó, ta sẽ không làm hại đến ngươi.”
“ Thường,ta hiểu. Chẳng lẽ thật không có con đường khác? Chẳng lẽ, ngươi thực sự không thể vất bỏ…?” Yến Phàm Vũ nhìn Ngạn Lạc Thường, rõ ràng đêm qua đã vững tin trong tâm Ngạn Lạc Thường có mình, vì cái gì lại…
“ Không được…” có chút do dự, cũng có chút đau đớn. Không nghĩ tới yêu một người lại làm cho mình khổ sở đến vậy. Rất muốn cùng hắn ở một chỗ, rất muốn nói cho hắn biết tình cảm của mình, nhưng thực tế lại….
Ngạn Lạc Thường không khỏi nhớ đến lời của phụ thân trước lúc nhắm mắt:” Thường nhi, nếu như sau này gặp được người thiệt lòng yêu, nhất định phải hảo hảo quý trọng, không cần phải như phụ thân, thương tiếc cả đời…”
Phụ thân, ta thực sự
thương hắn, nhưng….
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
- Chương 20