Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại trong trang, Yến Lạc Vũ rất nhanh đem Ngạn Lạc Thường đặt lên giường. Vốn dược tính của Mị Hồn tán đã phát tác,hơn nữa, trên đường trở về thân thể không ngừng ma sát, giờ khắc này, Ngạn Lạc Thường chỉ cảm thấy phi thường nóng, tưởng như có thể thiêu cháy tất cả. Thân thể trong vô thức ưỡn cong lên, hai tay nắm chặt có chút trắng bệch, cả người phát run.

Chứng kiến một Ngạn Lạc Thường như vậy, Yến Phàm Vũ làm sao có thể không đau lòng. Phân phó hạ nhân đem đến một chậu nược lạnh, đóng cửa lại, Yến Phàm Vũ muốn thay Ngạn Lạc Thường giảm bớt thống khổ. Dùng khăn mặt thấm qua nước lạnh, ôn nhu chà sát trên gương mặt Ngạn Lạc Thường, từng chút, từng chút!

Đang lúc hắn cúi xuống, Ngạn Lạc Thường đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy y.

“Thường….”. Bị hành động kia của

Ngạn Lạc Thường làm cho hoảng sợ, Yến Phàm Vũ giật mình đánh rơi khăn mặt trên tay xuống đất.

“Thực…thực xin lỗi….” âm sắc nhè nhẹ cùng tiếng thở dốc nặng nề, có thể nghe ra được, dược lực đã hoàn toàn khống chế thân thể Ngạn Lạc Thường. Nếu không được thỏa mãn, hắn sẽ bị Mị Hồn Tán hành hạ đến chết. Yến Phàm Vũ ôn nhu vuốt ve mặt Ngạn Lạc Thường, đưa hắn ôm sát vào trong ngực.

“Không có việc gì,

Thường, đây không phải là lỗi của ngươi, tất cả là do tên khốn Tần Nhị Thế kia….”

Bất chợt, đôi môi tiến lại gần cắt ngang câu nói. Đầu lưỡi xâm nhập bên trong, cuống quýt tìm một nửa nóng bỏng khác. Trong nháy mắt, kɧoáı ©ảʍ cơ hồ làm cho Ngạn Lạc Thường điên cuồng. Cho đến khi buồng phổi gào thét đòi không khí, cả hai mới buông nhau ra, tơ bạc còn theo khóe miệng chảy xuống.

Cơ thể Ngạn Lạc Thường đang kêu gọi âm ĩ. Chính mình không một mảnh vải che thân hiện ra trước mặt y, không biết là do dược tính, hay bản thân đã khó ức chế được du͙© vọиɠ dâng trào. Giờ khắc này, chỉ cơ hồ khát vọng Yến Phàm Vũ như thế mà vuốt ve.

Khuôn mặt phiếm hồng, bộ dáng thẹn thùng cho dù không muốn

cũng đã sớm làm cho Yến Phàm Vũ sản sinh du͙© vọиɠ.

Cho dù từ nay về sau hắn hội trách mình cũng được, hận mình cũng không sao, bây giờ, chỉ nghĩ sẽ tận lực hảo hảo thương hắn…. Lúc trước, khi thấy Tần Nhị Thế trên cơ thể này mà làm bậy, chính mình đã muốn một đao gϊếŧ chết tên súc sinh đó. Đầu tiên, nghĩ rằng bản thân sẽ thành thực chờ đợi đến khi Ngạn Lạc Thường đáp ứng, thế nhưng, bây giờ, y chỉ biết rằng, phải có được con người này, bất kể là thể xác hay têm hồn.

Nhẹ nhàng gặm cắn phần gáy trắng noãn, thỉnh thoảng lướt qua đầu lưỡi, cật lực mυ"ŧ mát làn da nhẵn nhụi, bóng loáng. Đôi môi thấp dần xuống dưới, dừng lại ở hai khỏa anh đào đỏ mọng vì kí©ɧ ŧìиɧ mà dần dần đứng thẳng dậy.

Cảm nhận được cơ thể trong lòng mình đã dần thả lỏng ra, Yến Phàm Vũ mới ôm Ngạn Lạc Thường đặt trên đùi, vươn tay hàm trụ thắt lưng ái nhân.

Ngạn Lạc Thường khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu lên tựa vào người trước mặt, thấp giọng thở dốc.

Hắn vô lực nắm lấy tiết y xộc xệch của người nọ, từ cổ họng bật ra những tiếng rêи ɾỉ, khiến cho kẻ khác càng thêm hưng phấn.

Động tác tay càng lúc càng nhanh, khuôn mặt anh tuấn ùi vào hõm vai Ngạn Lạc Thường, day mυ"ŧ lấy da thịt nhạy cảm. Trong cảm giác nhột nhạt còn có đau đớn, nhưng chỉ khiến khao khát càng như lửa cháy, vô pháp kiềm chế.

Hai thân thể không ngừng ma xát, trong vô thức, Ngạn Lạc Thường vòng tay mình ra sau, ôm lấy tấm lưng vững chãi, đôi chân thon dài cũng không tự chủ được mà cọ cọ,vòng qua thắt lưng vững chai của người đối diện.

Nhận thấy sự mời gọi của Ngạn Lạc Thường, Yến phàm Vũ đương nhiên là không có cự tuyệt. Nhẹ nhàng đặt tiểu nhân nhi trong lòng xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất có thể thoát y chính mình rồi nhanh chóng quay trở lại, đem hai chân Ngạn Lạc Thường tách rộng ra hết mức có thể, nâng du͙© vọиɠ đã sớm ngẩng cao đầu cho vào miệng, đầu lưỡi không ngừng kí©h thí©ɧ. Sau vài khắc, Ngạn lạc Thường rút cục không khống chế nổi mà phóng ra.

“Ưm… ưm….” Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng kéo qua gương mặt y, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run lên không ngớt, đầu lưỡi lướt theo viền môi bé nhỏ ướŧ áŧ. Cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng phát ra những âm thanh rời rạc:

“Ưm… Vũ…ta…”

Dịch thể trắng đυ.c nhiễu xuống ga trải giường, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc. Ngạn Lạc Thường khẽ mở mắt, đôi con ngươi trong veo đã sớm bị du͙© vọиɠ làm mờ ngắm nhìn nam nhân trước mặt. Trong mắt y phát ra tia ôn nhu, làm cho chính mình không cách nào khống chế được sự ấm áp chạy dọc toàn thân. So với Tần Nhị Thế chỉ mang đến chán ghét cùng ghê tởm, Yến Phàm Vũ vuốt ve làm cho hắn chỉ cảm nhận được khoái hoạt.

Chính mình nguyện ý tiếp nhận hết thảy, không biết từ lúc nào, nam nhân này đã khắc sâu đến mức không thể xóa bỏ.

Lấy tay quệt một chút dược cao bôi trơn, Yến Phàm Vũ đem ngón tay cẩn cẩn dực dực tiến nhập cúc huyệt, mang theo sự đau đớn, khó chịu.

“ Ân…a…”. Ngạn Lạc Thường nhíu mày rên lên một tiếng, cơ thể căng cứng, mắt bắt đầu ngấn lệ.

Yến Phàm Vũ khẽ hừ một tiếng, cúi đầu gặm lấy cằm y, mồ hôi ứa trên mặt, giọng khàn đến nỗi có thể xuyên thấu qua tim: “Thường… thả lỏng ra, đừng sợ,…hãy tin tưởng ta.”

Yến phàm vũ chậm rãi làm cho ngón tay di chuyển trong dũng đạo, mỗi lần va chạm, cúc huyệt ấy cũng không tự nhiên mà co rút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, dịch thể tiết ra ngày càng nhiều. Sau khi đã khuếch trương đủ, Yến Phàm Vũ rút ngón tay ra, đem phân thân đánh một vòng trêu đùa trước lối vào, sau đó từ từ sáp nhập.

Cho dù đã được bôi trơn đầy đủ, Ngạn Lạc Thường vẫn không tránh khỏi một trận đau đớn, thân thể mất tự nhiên mà vặn vẹo. Tuy nhiên, đau đớn đó chỉ tồn tại trong phút chốc mà rất nhanh đã nhường chỗ cho những kɧoáı ©ảʍ dâng trào.

Tiết tấu luận động ngày một nhanh, hòa với tiếng rêи ɾỉ mị tình. Sự ấm áp bao phủ, khiến cho Yến Phàm Vũ không lâu sau cũng bắn ra dòng nhiệt lưu, chạy vào thật sâu trong cơ thể Ngạn Lạc Thường. Hai người vô lực nằm thở hổn hển trên giường.

Đêm dài dằng dặc, trong phòng tiếng thở dốc, rêи ɾỉ, cùng tiếng da thịt chạm vào nhau không ngừng truyền ra ngoài.

(Đây là lần đầu ta edit, h có phần hơi củ chuối, thỉnh thông cảm J)
« Chương TrướcChương Tiếp »