Chương 6

Sau đó thật sự quá thảm.

Chuyện tình của cô không giống như câu chuyện ngọt ngào, sau khi hiểu lầm được giải quyết sẽ hạnh phúc ở bên nhau rồi anh anh em em, cũng không giống như ngược văn, vì sự hiểu lầm quá sâu mà cuối cùng cả hai buộc phải chia tay vì áp lực cuộc sống.

Mà là!

Vệ Thận bị bệnh.

Anh mắc phải một căn bệnh di truyền, tới năm hai đại học liền bộc phát, anh trực tiếp bị đưa trở về, nằm viện tịnh dưỡng.

Kể từ đó, Vương Tịnh Hiền mất liên lạc với anh.

“Các cậu còn có thể buồn cười hơn nữa không? Chuyện này tính một chút, chính xác là hướng đi của mấy bộ phim Hàn Quốc, ủa, bộ cậu không đuổi theo cậu ta tới bệnh viện à?"

“Tớ có đuổi theo mà.”

Nói tới đây, khuôn mặt Vương Tịnh Hiền đầy nước mắt.

“Ở thành phố A có mấy chục cái bệnh viện, tớ chạy từ bệnh viện lớn đến bệnh viện nhỏ, cuối cùng mới biết được cậu ấy đã ra nước ngoài chữa bệnh rồi.”

Đây là một ví dụ điển hình về việc có duyên nhưng không phận.

“Sao tớ càng nghe càng cảm thấy cẩu huyết vậy.”

Tiểu Mạch nghẹn ra được một câu như vậy.

“Tớ cũng không có nghe tin Vệ Thận muốn tới, dù sao thì cậu cũng đừng ôm hy vọng, đã nhiều năm như vậy rồi, tớ cũng chưa thấy Vệ Thận xuất hiện ở họp lớp lần nào."

Vương Tịnh Hiền suy nghĩ một lát.

“Tuy rằng hy vọng không lớn, nhưng tớ vẫn muốn đi thử vận may."

“A, đúng rồi, tớ có nhìn thấy tin tức chỗ của cậu, khi nào cậu tới đó thì đừng ngồi ô tô đường dài, ngồi tàu hỏa đi, đường cao tốc gần nhà cậu vì trời mưa mà đỉnh núi sạt lở, hình như còn đè trúng một chiếc xe, đã chết không ít người……”

Chỗ Vương Tịnh Hiền sống nằm ở giữa các ngọn núi, phía sau nhà cô chính là ngã rẽ của đường cao tốc quanh núi, bởi vì là đoạn đường đặc biệt nên ở đó thường xuyên xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông.

“Tớ biết rồi, khi đó tớ sẽ ngồi tàu cao tốc đến thành phố A.”

Đúng lúc này.

“Hử?”

Sợi dây chuyền hình như trở nên lạnh hơn.

Tuy rằng nó chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng cảm giác đó giống như đeo một khối băng trên cổ vậy, lạnh thấu xương.

“Làm sao vậy?”

“Dây chuyền có chút kỳ lạ……” Cô vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, nhiệt độ chỉ thấp hơn đầu ngón tay cô một chút: “Chắc là do tớ nghĩ nhiều."

Nhìn hai vị cảnh sát mặc đồng phục màu đen trước mặt, Vương Tịnh Hiền nhất thời ngẩn ra.

Sự việc bắt đầu vào đêm hôm trước.

Sau khi tan tầm, Vương Tịnh Hiền thay ra bộ đồng phục, vừa mới đi ra khỏi cổng công ty đã bị người ta chặn lại.

“Cô gái cô đừng đi! Cơ thể cô bị khí đen bao quanh, tựa như bị quỷ ám."

Lời dạo đầu quen thuộc của những tên lừa đảo, giống như những gì chương trình trên TV đã nói, bọn họ chẳng qua chỉ là một nhóm người am hiểu một ít về tâm lý học, giỏi nhìn mặt đoán ý.

Để đối phó với này nhóm người này, chỉ cần ba điều.

Không quan tâm, không nhìn, không nói.

Vì thế, Vương Tịnh Hiền quay đi không thèm nhìn lại, cô bước nhanh ra khỏi cổng, tay giơ lên chuẩn bị ngăn lại một chiếc taxi.

“Này này, cô gái, cô chờ một chút!”

Lời vừa dứt, cánh tay đang giơ lên của cô đã bị hai bàn tay thò ra từ phía sau ấn xuống, khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông xuất hiện.

Vương Tịnh Hiền nhìn gương mặt này âm thầm kinh ngạc.

Khác với hình ảnh người đàn ông trung niên hay người cao tuổi trong tưởng tượng, "kẻ lừa đảo" này còn rất trẻ, anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, mặc áo phông rộng thùng thình, đầu tóc rối bù, bất chấp cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo để lộ xương quai xanh, anh ta vẫn cười ha hả híp mắt ấn cánh tay cô trở về.

“Cô gái, cô từ từ nghe tôi nói.” Cậu ta cau mày, phối hợp với bộ dáng cà lơ phất phơ đúng là chẳng ra sao: “Sợi dây chuyền trên cổ cô……”

Vương Tịnh Hiền vừa nghe cậu ta nói tới sợi dây chuyền mình thích liền tức giận, cũng mặc kệ lời anh ta nói, liền vung tay đẩy người qua một bên, ngồi lên một chiếc taxi rồi đi mất.

Bây giờ.

Hình như cô đang dính tới một vụ án gϊếŧ người, và đã được tại ngoại.

Mà sợi dây chuyền ngà voi cô thích nhất, chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.