Nhưng có một điều chắc chắn không sai, mặt dây chuyền này lạnh như băng, cảm giác lạnh lạnh thật thoải mái.
Nơi Vương Tình Hiền sống, xung quanh đều là núi, đặc biệt ngọn núi cao nhất đã chặn gió lạnh từ phương Bắc bay tới nên bốn mùa ở đây đều tựa mùa xuân, nói vậy nhưng nhiệt độ lại không quá thấp.
Dây chuyền mang hơi lạnh nằm trước ngực cô, Vương Tịnh Huyền càng nhìn càng thích, lúc đeo lên cô không muốn gỡ xuống chút nào.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, lúc đeo dây chuyền lên, cô cảm giác cả người nhẹ đi, quầng thâm mắt nhiều năm trên mặt đột nhiên biến mất, cả gương mặt trở nên tràn đầy sức sống.
Người ta đều nói ngọc dưỡng người, nhưng cô cảm thấy vòng cổ rất đẹp, vừa đeo lên sắc mặt cô liền hồng hào, tinh thần phấn chấn.
“Đây đúng là thứ tốt……”
Cô duỗi tay sờ dây chuyền trên cổ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên.
“Lần sau gặp Trương Bội, mình nhất định phải cảm ơn cô ấy mới được.”
Tâm trạng vui vẻ kéo dài tới tối, lúc cô đang ra cửa hàng mua đồ ăn thì lại nhặt được 100 đồng dưới đất.
Mọi việc đều chuyển biến tốt.
Trước khi lên giường ngủ, khóe miệng cô cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, đầu óc tỉnh táo lại bị cơn buồn ngủ bao trùm, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ, còn chưa kịp nghĩ gì thì cô đã mất đi ý thức.
Tối hôm đó, Vương Tịnh Hiền mơ một giấc mơ.
Một chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu nở nụ cười tỏa sáng xuất hiện trước mặt cô.
Vương Tịnh Hiền hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, liền nhìn thấy sương mù mênh mông bốn phía, chỉ có chỗ của cô và chàng trai này là rõ ràng.
Hơn nữa khung cảnh này…. Hình như là thư viện ở đại học.
Ký ức bị bỏ quên trong ngăn kéo lại lần nữa mở ra.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là một vị học trưởng thân thiết lúc cô học đại học, cô nhớ người đó tên Lý Cẩn Chi.
Lúc đó, anh hình như vẫn còn là trưởng khoa khoa Văn học, nhờ có ngoại hình không tệ, nên từng được bầu làm "vị nam thần đẹp nhất" của khoa.
Về phần vì sao cô lại có ấn tượng với học trưởng Lý Cẩn Chi này như vậy, không phải là do anh lớn lên đẹp trai, mà là do người hay đi bên cạnh anh.
Vệ Thận.
Người cô yêu thầm, cũng là lý do cô tồn tại cho tới bây giờ.
Tóc đen, đôi mắt đen láy, cùng sở thích mặc đồ đen.
Khi đó bạn tốt Vương Tịnh Hiền đã nói, nhìn anh như một người từ bãi tha ma trở về, trông thật âm u.
Lúc anh ấy nhìn người khác không chớp mắt, gương mặt trắng tới dọa người, còn mặc đồ đen, đôi mắt đen trắng khó nhìn, khí chất âm u, nửa đêm mà ra ngoài không biết sẽ dọa bao nhiêu người.
Cô cũng là một trong số những người đã từng bị dọa.
Một ngày nọ, khi về ký túc xá vào buổi tối, vì để kịp giờ, nên cô đi tắt qua khu rừng nhỏ phía sau thư viện.
Chuyện ma trong trường đại học rất nhiều, huống chi ở khu rừng này lúc trước có một cặp đôi đã chết chung bằng cách nhảy xuống hồ nước nhân tạo trong rừng.
Lúc đó Vương Tịnh Hiền không hiểu một trường đại học thế này lại xây hồ nước sâu như vậy làm gì, nó sâu tới mức đôi bạn trẻ đã nhảy xuống đó không thể tìm thấy xác.
Hôm đó mây đen hiếm khi giăng đầy trời, ánh trăng bị mây che lấp, trên đường đi không có chút ánh sáng nào, càng đi vào sâu khu rừng càng âm u.
Đi được một nửa Vương Tịnh Hiền đã bắt đầu hối hận.
Quá yên tĩnh, sao lại không có tiếng con gì kêu hết vậy, ít nhất phải có tiếng chim nhỏ kêu vài lần chứ.
Nhưng lúc đó chỉ có tiếng động nhỏ do cô lỡ đạp vào thứ gì đó phát ra.
Cô cầm điện thoại, run rẩy ấn nút mở đèn pin.
Trên đường đi cô vô cùng sợ, lâu lâu cô sẽ hát ngẫu nhiên một bài hát để tự trấn an bản thân mình.
Lúc đó phổ biến bài hát với những âm điệu cao vυ"t –– Dù chết vẫn yêu.
Giọng Vương Tịnh Hiền đột nhiên lên cao.
“Dù chết……” Đầu tiên là nốt cao phía trước, sau đó cô cố ý kéo dài giọng: “Vẫn yêu!!!”
Lúc hét lên cô thấy có gì đó không đúng, không phải đôi tình nhân kia đã chết ở đây sao? Bài hát này không phải rất hợp với hình huống hiện tại ư.
“Meo!!!”
Tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên.