Giấy trắng mực đen, phía dưới bên phải có đóng dấu đỏ của tập đoàn Chung Thị, ký tên Chung Hải Sinh, dấu vân tay màu đỏ vô cùng chói mắt.
Chung ý bóp chặt tờ giấy, ngón tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch.
30% cổ phần.
Cha muốn chuyển 30% cổ phần cho cô, còn lại chuyển hết cho Lục Bái.
Trước đó cha Chung đã lập một bản di chúc, nói sẽ chuyển cho Chung Ý 30% cổ phần, coi như là món quà khi cô sinh nhật 18 tuổi.
Chỉ là nó còn chưa chính thức đóng dấu, ông muốn đợi sang năm sinh nhật cô rồi mới đưa nó cho cô.
Tập đoàn Chung thị là tâm huyết hơn nửa đời người của Lâm Hương, tuy mang tên Chung thị, nhưng mọi người trong công ty đều biết, công ty này đã từng tên là tập đoàn Lâm thị.
Sau khi Lâm Hương qua đời, cái tên này mới được thay đổi.
Chung Ý ớn lạnh, những thứ này vốn là của mẹ cô, dựa vào đâu phải cho loại người như Lục Bái?
Nếu mẹ cô còn sống, biết được sự tồn tại của mẹ con Lục Bái, chắc chắn sẽ đau khổ, tuyệt đối không đồng ý giao cổ phần cho đứa con riêng này.
Chung Ý cầm lấy giấy chuyển nhượng cổ phần đi ra khỏi thư phòng, vừa lúc gặp Lục Bái đi xuống dưới lầu.
Lục Bái làm lơ cô, tiếp tục đi xuống dưới, anh có hơi đói bụng, muốn xuống lầu nấu sủi cảo.
Chung Ý trầm mặt, mở miệng gọi anh lại: “Họ Lục kia, anh đứng lại cho tôi.”
Lục Bái dừng lại, anh quay đầu, nhìn về phía Chung Ý: “Đại tiểu thư, có chuyện gì?”
Chung Ý đi đến trước mặt anh, giơ giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay lên, lạnh giọng chất vấn: “Anh biết chuyện chuyển nhượng cổ phần này đúng không? Có phải anh năn nỉ cha cho anh không? Anh tới nhà họ Chung để cướp hết mọi thứ thuộc về tôi, có đúng không?”
Lục Bái nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần, anh nhướng mày, anh biết chuyện chuyển nhượng cổ phần này, với tư cách là người được nhận, anh cũng ký tên.
Chỉ là anh không đồng ý với câu nói “cướp đi mọi thứ thuộc về tôi” của Chung Ý.
Từ “cướp” này nghe rất chói tai.
Anh nhìn Chung Ý, điềm nhiên nói: “Sao có thể gọi là cướp được? Tôi là con trai ruột của cha, có quyền thừa kế tài sản, đây là cha tự nguyện cho tôi, tôi nhận là sai sao?”
Chung Ý liếc mắt nhìn Lục Bái, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Đây là công ty do cha mẹ tôi đầu tư, mẹ anh làm được gì sao? Một đứa con riêng sao có thể mặt dày mà nhận lấy như vậy?”
Đang nói, cô đột nhiên cong môi, giọng điệu đầy sự giễu cợt: “Cũng đúng, anh làm gì biết xấu hổ đâu. Anh và mẹ của anh đều không biết xấu hổ. Lúc còn trẻ mẹ anh không có liêm sỉ mà quyến rũ cha tôi, chưa kết hôn đã mang thai, vọng tưởng bay lên biến thành phượng hoàng, không phải cuối cùng vẫn bị cha tôi vứt bỏ sao?”
“Mẹ anh không biết xấu hổ, đương nhiên sẽ dạy ra một đứa con trai vô liêm sỉ rồi.” Chung Ý thốt ra những lời ác độc, châm chọc, sỉ nhục chàng trai ở trước mặt.
Lục Bái cúi đầu, mím chặt môi, tay rũ ở hai bên nắm chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Anh thốt ra một câu: “Không được chạm vào mẹ tôi.”
Chung Ý bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ mẹ anh không phải loại người như vậy? Hôm nay tôi đem giấy chuyển nhượng cổ phần nay ném vào bếp, dù đốt thành tro cũng không đưa cho anh.”
Nói xong, cô gái đi xuống dưới lầu.
Trong lòng Lục Bái tràn đầy lửa giận, anh lạnh mặt nhìn Chung Ý, muốn dạy dỗ đứa con gái ngỗ ngược này.
Khi cô xoay người đi xuống lầu, anh lặng lẽ duỗi chân để cô vấp phải.
“A…” Chung Ý bị vướng chân, dép lê bay ra ngoài, cô lảo đảo, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, toàn bộ cơ thể không ngừng lăn xuống.
Khi rơi xuống đất, “phịch” một tiếng, đầu cô chạm đất trước.
Cô gái đang hét to bỗng nhiên im lặng, cô nằm sấp trên mặt đất, lập tức không còn động tĩnh.
Lục Bái sửng sốt, anh ngẩn ngơ nhìn người nằm trên mặt đất không nhích nhích, giống như đã chết, trong lòng hiện lên tia hoảng loạn.
Anh còn chưa xấu xa đến mức muốn gϊếŧ người, anh chỉ muôn dạy dỗ cô, để cô ngã xuống hai bậc thang, nhưng không ngờ cô ngã nghiêm trọng như vậy.
Chẳng lẽ…Chết rồi?”
Lòng bàn chân của Lục Bái lạnh lẽo, anh vội vàng đi xuống lầu, ôm Chung Ý vào trong lòng ngực, lo lắng gọi: “Chung Ý, Chung Ý, tỉnh tỉnh.”
Hai mắt Chung Ý nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, không hề đáp lại.
Chung Ý cảm giác bàn tay ở gáy của cô gái ướŧ áŧ, anh rút tay ra, vừa xòe ra liền thấy trên tay có vết máu đỏ tươi.
Máu chảy đầm đìa, nhìn vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Lục Bái càng thêm hoảng sợ, anh sợ Chung Ý thật sự chết, vì vậy anh vội vàng gọi xe cấp cứu, đưa cô vào trong bệnh viện.