Lục Bái vừa tiến vào, Chung Ý lập tức không nói nữa.
Cô cất quyển sách vào trong ngăn bàn, cúi đầu nhìn sách trên mặt bàn, thậm chí còn không thèm bố thí cho Lục Bái một ánh mắt.
Lục Bái trở lại chỗ ngồi của mình, anh quét mắt nhìn sườn mặt của Chung Ý, đáy lòng có chút mất mát.
Cô vẫn không muốn để ý tới anh.
Hôm qua bị ghét, Lục Bái sợ khiến Chung Ý ghê tởm, cho nên anh kiềm chế rất nhiều.
Anh vẫn lo lắng, không yên tâm để Chung Ý ngồi cùng một chỗ với Tiêu Kỳ, nếu nhìn thấy hai người đi ra ngoài cùng nhau, anh sẽ bí mật đi theo.
Một tuần có hai tiết thể dục, sau khi điểm danh tập hợp xong, giáo viên sẽ cho mọi người hoạt động tự do.
Chung Ý mới làm phẫu thuật cách đây không lâu, không thích hợp với những bài tập mạnh.
Cô không chơi bóng, sau khi điểm danh xong liền lui sang một bên, ngồi trên ghế nhìn các bạn chạy nhảy trên sân thể dục chơi bóng, chảy mồ hôi.
Tiêu Kỳ nhìn thấy cô ngồi một mình trên ghế dưới cây đại thụ, trông có chút cô đơn.
Cậu tung quả bóng trong tay lên, dùng tay đánh, quả bóng bay về phía đối diện. Sau đó quay đầu nói với đồng đội ở bên cạnh: “Nhờ người thế chỗ giúp tớ, tớ có việc, không chơi nữa.”
Cậu rời khỏi sân bóng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Chung Ý, vặn nắp chai nước khoáng, há mồm uống, nói: “Sao cậu lại ngồi ở đây? Không đi chơi bóng sao?”
Chung Ý chỉ vào đầu của mình, nói: “Lúc trước bị ngã khiến đầu bị thương, vừa mới làm phẫu thuật cách đây không lâu, bác sĩ nói trong nửa năm không được vận động mạnh.”
“À.” Sau khi Chung Ý nói xong, Tiêu Kỳ mới nhớ tới chuyện cô nằm viện trước đó.
Như nghĩ ra điều gì, cậu cười, nói: “Lúc trước cậu nằm viện tớ có đến bệnh viện thăm cậu, khi đó cậu ngốc nghếch, gọi tớ là anh trai, còn năn nỉ đòi tớ kẹo, đáng yêu lắm. Chỉ tiếc lúc ấy tớ không mang theo kẹo.”
“Có…Phải không? Tớ không nhớ rõ.” Gương mặt của Chung Ý đỏ lên, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Lần đó các bạn tới bệnh viện thăm cô, Tiêu Kỳ đứng đầu.
Diện mạo của cậu đẹp trai, mặc quần áo giống Lục Bái, dáng người hai người xấp xỉ nhau, Chung Ý nhận nhầm cậu là Lục Bái, cho nên mới gọi cậu là anh trai.
Những ngày ở bệnh viện, Lục Bái là người duy nhất cho cô kẹo, cho nên cô vẫn nhớ đến anh.
Cũng nhớ khi đó Lục Bái nói qua, lần sau anh tới anh sẽ mua kẹo cho cô.
Chỉ là về sau Lục Bái không xuất hiện nữa.
Cô sốt ruột, không nhịn được gọi Tiêu Kỳ một tiếng anh trai.
“Đi thôi.” Tiêu Kỳ vỗ bả vai của Chung Ý, nhẹ giọng nói: “Ngồi mãi ở chỗ này cũng nhàm chán, chúng ta đến căn tin mua chút đồ ăn vặt đi, bù lại số kẹo thiếu cậu lần trước.”
“Được.”
Chung Ý đứng dậy, sóng vai bước đi cùng Tiêu Kỳ, đi về phía căn tin.
Lục Bái đang chơi bóng rổ, thoáng thấy hai người đi cạnh nhau, trong lòng quýnh lên, ném bóng ra ngoài vạch điểm, quay đầu nói mấy câu rồi lập tức đuổi theo.
“Này…Này…Lục Bái, cậu làm gì vậy? Đang chơi mà.”
Lục Bái quay đầu trả lời phó đội trưởng: “Có việc gấp, xin lỗi, đi trước, tìm một người thay thế giúp tớ.”
Một cuộc thi đấu nhỏ, sao có thể quan trọng bằng cô ngốc của anh.
Anh muốn quan sát, không thể để Tiêu Kỳ chiếm tiện nghi của cô ngốc được.
Khi Lục Bái đuổi theo, Tiểu Kỳ và Chung Ý đã đi rất xa, vào căn tin.
Lục Bái đặt một tay ở bên cạnh tủ nước giải khát, ngực phập phồng kịch liệt, thở hồng hộc, vừa rồi anh chạy tới đây nên có chút hụt hơi.
Dáng người anh cao lớn, anh vừa đứng ở đó, cái bóng đổ xuống ngay lập tức bao phủ cô gái đang tìm đồ uống.
Bên tai là tiếng thở dốc gợi cảm, Chung Ý nghiêng đầu, liền nhìn thấy Lục Bái đổ mồ hôi nhễ nhại.
Anh cách quá gần, hơi thở hormone nồng đậm lập tức vây quanh cô.
Chàng trai không ngừng đổ mồ hôi, chiếc áo sơ mi đồng phục trắng ướt đẫm, lộ ra cánh tay cường tráng, thoạt nhìn đẹp trai đầy hoang dã.
Mặt Chung Ý đỏ lên, tim đập thình thịch, cô lui ra sau một bước, lắp bắp hỏi: “Anh…Anh muốn làm gì?”
Sau khi chạy nhanh, cổ họng có hơi khô, Lục Bái khàn giọng nói: “Có hơi khát, tới mua chai nước.”
Anh nhìn chai hồng trà trên tay Chung Ý, thấp giọng hỏi: “Có thể lấy giúp anh một chai hồng trà không?”
Giọng nói của chàng trai gợi cảm, như có một loại ma lực, có thể mê hoặc trái tim người khác.
Trái tim của Chung Ý đập loạn, ma xui quỷ khiến thế nào, cô đem chai hồng trà trong tay đưa cho anh.
Sau khi đưa cho anh cô lập tức hối hận.
Cô đã hạ quyết tâm phủi sạch quan hệ với anh, giữ khoảng cách với anh, cách anh rất xa mới có thể ngăn những cơn ác mộng.
Vừa rồi tại sao sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy?
Chung Ý tức giận, cô giận bản thân mình.
Cô xấu hổ, buồn bực giậm chân, cô không thèm mua kẹo nữa, quay đầu kéo Tiêu Kỳ đang tìm kẹo, vội vàng quẹt thẻ rồi trực tiếp bỏ chạy.