“À, hóa ra là họ hàng xa.” Tiêu Kỳ yên tâm.
Để sách trong nhà người thân, đôi khi có những thứ không phải nghĩ nhiều.
Lục Bái trả sách xong nhưng không rời đi, anh vẫn đứng ở đó.
Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn anh: “Bạn Lục, xin hỏi cậu còn việc gì nữa sao?”
Lục Bái nghiêm túc nói: “Tôi muốn học cùng các cậu.”
“Không được, chúng tôi đủ người rồi.” Chung Ý lạnh nhạt từ chối.
Cô không muốn có quá nhiều liên quan với Lục Bái.
Tiêu Kỳ cũng bất đắc dĩ, cậu và Lục Bái không thân, cũng không thích nhìn thấy người đoạt mất vị trí thứ nhất của mình thường xuyên khoe khoang trước mặt cậu.
Cậu muốn ngồi một mình với Chung Ý, vì thế uyển chuyển từ chối: “Nếu Chung Ý có câu nào không hiểu tớ sẽ giải đáp giúp cậu ấy, thêm người có vẻ khá rắc rối.
Bạn học Lục, xin lỗi nhé.”
Lời từ chối đã quá rõ ràng, mặt Lục Bái cứng đờ, sắc mặt hơi xấu hổ.
Nhưng anh vẫn không muốn rời đi, nếu anh không ở đây, đợi lúc nữa xung quanh vắng lặng, có lẽ hai người này sẽ hôn nhau.
Ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn Chung Ý vừa rồi cực kỳ quen thuộc.
Khi Lục Bái muốn hôn Chung TÝ, cũng có biểu cảm như vậy.
Một người đàn ông thích một cô gái, sẽ muốn tiếp cận cô gái đó.
Muốn chiếm cô ấy thành của riêng của mình.
Anh phải quan sát cẩn thận, không thể để người đàn ông khác bắt cóc cô ngốc của anh đi.
Lần này Lục Bái không hề che giấu, trực tiếp ngồi xuống bàn trước mặt Chung Ý.
Anh quang minh chính đại nhìn chằm chằm hai người, để ngừa hai người có hành động thân mật với nhau.
Chung Ý trực tiếp làm lơ Lục Bái, giả vờ không nhìn thấy anh, nghe Tiêu Kỳ giảng bài như thể không có ai khác ở đó.
Một tiếng sau, học tập kết thúc.
Chung Ý dọn cặp sách, cùng Tiêu Kỳ đi ra khỏi Starbucks.
Khi đi ngang qua Lục Bái, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, cứ như vậy mà đi qua.
Chung Ý chào tạm biệt Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ lên chiếc xe của nhà mình đã đợi từ lâu, rời đi trước.
Chú Trần đang trên đường đến, một lúc nữa sẽ đến cho nên Chung Ý phải chờ một lúc.
Cô đứng ở ven đường đợi xe, Lục Bái đi ra từ Starbucks, chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Chung Ý ngước mắt, trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.
Lục Bái tiếp tục đi qua, lại lần nữa đi đến trước mặt cô.
Cô xoay người né tránh.
Lục Bái tiếp tục vòng qua, đi đến trước mặt cô, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Chung Ý nổi giận, cô cảm thấy Lục Bái không có việc gì làm đến gây phiền phức cho cô.
Cô tức giận: “Đồ đáng ghét, anh thật phiền phức, đi theo tôi làm gì? Tránh xa tôi ra.”
Lục Bái rũ mắt, đáy mắt hiện lên cảm xúc bi thương, cô ngốc từng ỷ lại vào anh đã không còn nữa rồi.
Hiện tại cô chỉ chán ghét anh, hận không thể cách xa anh vạn dặm.
Ngay cả sự tồn tại của anh cũng khiến cô bực mình.
Lục Bái nâng thứ cầm trong tay lên, đặt vào tay Chung Ý, nhẹ giọng nói: “Đây là bánh kem dâu tây em thích ăn nhất, anh mua cho em, về nhà chú ý an toàn.”
Nói xong, Lục Bái xoay người rời đi.
Chung Ý giật mình, những mảnh ký ức bị phong ấn hiện lên, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng của cô gái.
“Em có thể ở bên cạnh anh trai 27 năm mà không ăn bánh kem dâu tây.”
Bánh kem dâu tây…
Cô không ngờ Lục Bái sẽ mua bánh kem dâu tây cho mình, cô còn tưởng rằng tên khốn này đến bắt nạt cô.
Chung Ý nhìn bóng dáng cao lớn cô độc của anh, trong lòng bối rối.
Cô cắn môi, do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
*
Hôm sau, khi Chung Ý đến trường, phát hiện trên bàn học có một quyển sách rất dày.
Chữ viết rất đẹp, nhưng không viết tên.
Bên trong tổng các kiến thức quan trọng của từng môn, đồng thời còn có đề cương ôn tập.
Đề cương này rất chi tiết, Chung Ý phát hiện nếu dựa theo đề cương ôn tập này, cô sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian không cần thiết.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhìn một vòng, trong phòng chỉ có một số bạn cùng lớp.
Còn nhiều người chưa đến.
Tiêu Kỳ ở đây, cậu nhìn thấy Chung Ý ngẩng đầu lên nhìn mình, cậu mỉm cười, chào hỏi cô: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi .” Chung Ý chạm vào quyển sách, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Tiêu Kỳ cho rằng Chung Ý cảm ơn chuyện buổi chiều hôm qua, cậu nói: “Không có gì, về sau không hiểu gì cậu có thể hỏi tớ.”
Khi hai người nói chuyện, Lục Bái đi vào lớp học.