Lục Bái mang theo đề Olympic Toán, vô cùng miễn cưỡng mà đi đến bệnh viện.
Anh rất giỏi giả vờ, mặc dù chuyện không thích làm, nhưng chỉ cần Chung Hải Sinh yêu cầu anh sẽ làm hết.
Ở trong mắt Chung Hải Sinh, Lục Bái là một đứa con ngoan, ông chưa bao giờ cho rằng Lục Bái sẽ làm Chung Ý bị thương.
Ông rất tin tưởng Lục Bái, yên tâm giao Chung Ý cho anh.
Lục Bái vừa mới đi vào phòng bệnh, Chung Ý đã vui vẻ kêu lên: “Anh ơi, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Lục Bái liếc mắt nhìn cô một cái, thuận miệng trả lời: “Ừ.”
Anh ngồi ở cái ghế trước giường, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Chung Ý, có chút kinh ngạc.
Con nhỏ ngốc này nhìn thấy anh vui như vậy sao?
Trước kia cô ghét anh đến mức nào, hiện tại mở miệng ngậm miệng, trong miệng thường xuyên nói ra hai chữ “anh trai.”
Trước kia, cô đâu có gọi anh như vậy?
Đồ nhà quê, đồ quê mùa, thậm chí là… Con hoang.
Cô vốn không thừa nhận anh là anh trai của cô, vậy mà sau khi trở nên ngốc nghếch, ngược lại thích dính lấy anh, thật là kỳ lạ.
Chung Ý chớp đôi mắt, vẻ mặt tủi thân nói: “Anh, sao lâu như vậy mà anh không đến chơi với em?”
Chơi với cô?
Lục Bái mím môi, âm thầm cười lạnh, vì sao anh phải chơi với người từng nhục mạ, xem thường anh là thằng ngốc?
Lãng phí thời gian quý giá của anh.
Lục Bái mở cuốn sách ra, ánh mắt dừng trên những hình học phức tạp.
Anh không nhìn Chung Ý, thản nhiên trả lời: “Anh rất bận, không có thời gian chơi với em. Đừng ồn ào, yên lặng một chút.”
Lục Bái chuẩn bị tham gia cuộc thi toán học của thành phố vào tháng sau, gần đây anh đang đọc sách.
“Ồ.” Chung Ý có hơi thất vọng, đôi mắt rũ xuống, cô nhăn mặt, vẻ mặt ủ rũ.
Cô gái xoay người, nằm nghiêng, quay lưng về phía Lục Bái, cô kéo chăn qua đầu, sau đó không phát ra tiếng động.
Lục Bái lặng lẽ đọc sách, đột nhiên phát hiện có chuyện gì đó không thích hợp.
Người ở trong chăn run lên, dường như có tiếng thút thít.
Lục Bái gập sách lại, vén chăn lên, xoay người Chung Ý lại, thấy cô gái đang cắn môi khóc thút thít.
Đôi lông mi dài của cô dính những giọt nước mắt trong suốt, chóp mũi đỏ ửng, cô sụt sịt, khóc đến mức bả vai run lên, trông rất đáng thương.
Lục Bái sửng sốt, anh nhìn Chung Ý, khó hiểu hỏi: “Em…Tại sao lại khóc?”
Chung Ý sụt sịt, mang theo tiếng khóc: “Hu hu…Anh ghét em, không muốn chơi với em.”
Cô rũ mắt xuống, nhìn tờ giấy hình vuông bảy sắc màu trong tay, khóc dữ dội hơn, nước mắt rơi xuống như dòng suối.
Lục Bái nhìn theo ánh mắt của cô, dừng trên cánh tay trắng nõn nà, nhìn thấy tờ giấy bạc quen thuộc, có chút sững sờ.
Đó là giấy bạc dùng để gói kẹo.
Lần trước tới bệnh viện, Chung Ý vừa phẫu thuật không lâu, miệng vẫn thương vẫn chưa khép lại nên có hơi đau.
Sau khi thuốc tê hết tác dụng, cô luôn kêu mình đau đầu, đòi ăn kẹo.
Cha Chung không dám cho cô ăn bừa bãi, ông sợ ăn đồ nhiều đường sẽ không tốt cho sức khỏe của cô.
Cho nên ông không chịu mua kẹo cho cô.
Khi cha Chung đi thanh toán tiền thuốc, làm các loại thủ tục, lúc đó Lục Bái chăm sóc Chung Ý.
Lúc nãy Lục Bái đi ra ngoài mua nước, chủ cửa hàng không trả lại tiền lẻ cho anh, thay vào đó dùng vài viên kẹo, anh tiện tay bỏ vào trong túi.
Lúc đó, Chung Ý vô cùng ồn ào, Lục Bái liền lấy kẹp ở trong túi ra đưa cho cô.
Anh sợ Chung Ý ăn quá nhiều kẹo, đối với cơ thể vừa mới phẫu thuật xong sẽ không tốt.
Sau đó anh nói với cô, không được ăn hết, phải đợi đến khi đau đầu, đến mức không chịu được nữa, thì mới được ăn một viên, nhưng vậy đầu sẽ không còn đau nữa.
Chung Ý tin đó là sự thật, cô coi mấy viên kẹo kia như của quý, thật sự chờ đến khi quá đau cô mới ăn một viên.
Mấy ngày qua đi, chỉ cần cô không chạm vào miệng vết thương thì đầu cô căn bản cũng không đau nữa.
Còn thừa kẹo, cô giữ lại, hai ngày ăn một viên, dần dần ăn hết tất cả.
Chỉ là, bảy vỏ kẹo này, cô luyến tiếc vứt đi.
Cô nghĩ khi Lục Bái đến bệnh viện, cô sẽ lấy ra cho anh nhìn, có khi buổi tối còn nằm mơ.
Cô mơ thấy Lục Bái đến bệnh viện chơi với cô, còn mua cho cô rất nhiều viên kẹo vừa đẹp mắt lại vừa ngon.
Cô đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được Lục Bái đến.
Chỉ là Lục Bái không muốn chơi với cô, cũng không mua kẹo cho cô, thậm chí còn hung dữ với cô.
Anh khác hoàn toàn với người ở trong giấc mơ.
Lục Bái thấy cô gái trước mặt khóc đến mức không ra hơi, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Đợi lát nữa Chung Hải Sinh tới bệnh viện, nhìn thấy Chung Ý khóc thương tâm như thế, đôi mắt sưng đó, chắc chắn nghĩ rằng anh đã bắt nạt đứa con gái bé bỏng của ông.
Hình ảnh “đứa con ngoan” anh trăm công ngàn kế tạo ra lập tức sụp đổ.
“Này, đừng khóc.” Lục Bái dùng ngón trỏ chọc vào vai Chung Ý.
Chung Ý không dừng lại, vẫn khóc rất thương tâm.
Lục Bái suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, anh sẽ chơi với em. Em có muốn ăn kẹo không? Anh đi mua kẹo cho em nhé.”
Chung Ý ngừng khóc, ngước mắt nhìn Lục Bái, có chút không tin.
Cô sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Thật không?”
Lục Bái dùng tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Thật, anh không lừa em.”
Nghe Lục Bái nói như vậy, Chung Ý không khóc nữa, chỉ là chưa thể dừng ngay lập tức được, thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng nức nở.
Lục Bái bảo cô ở trong phòng đợi một lúc, anh đi ra siêu thị ở cổng bệnh viện mua kẹo cho cô.
Chung Ý rất nghe lời, ngoan ngoãn chờ.
Năm phút sau, Lục Bái quay về, trong tay anh cầm một lọ kẹo đủ màu sắc.
Lục Bái đưa cả lọ kẹo cho Chung Ý.
Anh ngồi ở mép giường, duỗi tay cầm lấy một cái, bóc vỏ, đưa đến bên miệng Chung Ý: “Nào, há mồm, không được khóc nữa.”
Chung Ý há mồm, ngậm kẹo vào trong miệng, hương vị thơm ngọt lập tức lan ra, cô vui vẻ đến mức đôi mắt cong thành hình trăng non.
Khi chàng trai còn chưa phản ứng lại thì cô đột nhiên nhào tới, ôm lấy Lục Bái.
“Anh trai thật tốt.” Chung Ý nói.
Cơ thể mềm mại của cô gái nhào vào trong lòng ngực, mang theo mùi thơm độc đáo. Cơ thể Lục Bái cứng đờ, cánh tay nâng lên, lúng túng để ở giữa không trung, có chút không biết phải làm sao.