Chương 3
Hạ Vũ nhìn theo bóng Mạc Phi Yên có chút bất khả tư nghị. Biểu ca? Hình như nàng có nghe qua bọn nô tỳ nhắc đến hắn.
Bạch Tiếu Phong – Thiếu trang chủ của Bạch Vân trà trang, đồng thời là con trai của tỷ tỷ tể tướng đương triều. Tuấn tú phi phàm, là một nhân tài hiếm có.
Hiện tại nàng xem ra không hẳn là hư danh đi?! Ít nhất từ thái độ si mê của hai vị “tỷ tỷ tốt kia” đối với hắn cũng cho thấy như vậy. Không biết nàng có nên góp lửa thổi gió ko nhỉ? Hai người một nam nhân ko biết sẽ có trò hay gì đây?!
Nghĩ nghĩ, hay là thôi đi. Hạ Vũ nàng cũng không phải kẻ nhiều chuyện. Người ko phạm ta ta ko phạm người. Nếu người nào dám phạm vào giới hạn của nàng thì tất phải có bản lĩnh trả giá.
Lúc này trong đại sảnh, Bạch Tiếu Phong đang ngồi uống trà với Mạc Phúc Nguyên.
- Phong nhi, phụ mẫu con vẫn khỏe chứ?
- Vâng, Phụ mẫu con ở Phong thành vẫn khỏe. Lần này con phụng mệnh gia phụ đến kinh thành kiểm tra một số cửa hàng của gia trang.
- Hảo, con còn trẻ mà đã có bản lãnh như vậy quả là hiếm có.
- Cựu cựu quá khen rồi.
- Ha ha, Phong nhi không cần khiêm tốn. Vậy thời gian này con hãy ở lại đây đi, dù sao cũng sắp đến Phong Vân hội đến lúc đó con cũng tiện tham gia.
- Làm phiền cựu cựu rồi, con…
Bạch Tiếu Phong đang định từ chối thì một bóng dáng yếu điệu từ ngoài bước vào. Mạc Phi Tuyết làm như ko thấy Bạch Tiếu Phong nũng nịu kêu lên:
- Phụ thân…
Mạc Phúc Nguyên là ai chứ? Lăn lội trong chốn quan trường nhiều năm sao lại ko nhìn ra tâm tư của nữ nhi? Ông khẽ hắng giọng:
- Nha đầu này, sao ko chào hỏi biểu ca ngươi?
Nghe vậy, Mạc Phi Tuyết e lệ nhìn người nam tử một thân bạch y tiêu sái đang điềm tĩnh uống trà, nũng nịu gọi:
- Biểu ca!
Đôi mắt Bạch Tiếu Phong khép hờ che đậy thật sâu chán ghét trong đáy mắt. Sau đó, hắn nhìn Mạc Phi Tuyết cười nhàn nhạt:
- Biểu muội.
Mạc Phúc Nguyên rất thức thời cười cười:
- Cứ quyết định như vậy đi. Tuyết nhi, bồi biểu ca của con đi dạo nhé!
Nói xong đứng dậy bỏ đi ko để Bạch Tiếu Phong kịp phản đối chỉ có thể rủi thầm trong bụng: “ Lão hồ ly”.
Mạc Phi Tuyết thấy vậy, trong lòng vốn đã mừng như điên nhưng ngoài mặt càng tỏ ra e lệ thẹn thùng.
Bạch Tiếu Phong thấy vậy tựa hồ có chút thiếu kiên nhân. Hắn có mù cũng nhìn ra ý tứ của vị biểu muội này với mình nhưng hắn ko có hứng thú với nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân chỉ biết õng ẹo tô son chát phấn.
Hắn cũng không hiểu, Mạc Phi Tuyết làm sao được coi là đệ nhất tài nữ, nữ nhân như vậy rất nhàm chán có gì đặc sắc cơ chứ?
- Biểu ca, để tuyết nhi dẫn huynh đi dạo nhé?
- Làm phiền biểu muội.
Tuy rất chán ghét phải đi cũng nàng ta nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn ngồi đây nhìn mặt nàng mặc dù gương mặt này khá diễm lệ đủ mê đắm bao người.
Dọc đường đi Bạch Tiếu Phong chỉ lẳng lặng ko nói gì, Mạc Phi Tuyết cũng ko biết mở miệng thế nào chỉ thỉnh thoảng len lén nhìn hắn. Chợt trước mắt xuất hiện một tiểu viện vắng vẻ, sau viện là một vườn trúc rộng, Bạch Tiếu Phong bất giác mở miệng:
- Ai đang ở tiểu viện này?
Mạc Phi Tuyết đắn đo rồi trả lời lấp liếʍ:
- Chỉ là một vài hạ nhân, biểu ca ko cần để ý.
- Vậy à.
Hắn hờ hững đáp. Có chút đáng tiếc, nơi tốt như vậy lại có người ở rồi. Nói xong, quay bước bỏ đi trước, Mạc Phi Tuyết liếc mắt nhìn tiểu viện một cái rồi cũng theo sau.