Chương 21.1: Nói dối

Sau giờ học, trời còn mưa to hơn. Màu vàng của nước mưa đã dâng cao đến bắp chân.

Toàn trường hủy tiết tự học vào buổi tối. Hiệu trưởng nhấn mạnh sau khi mọi người ăn xong phải quay trở về ký túc xá ngay lập tức, một số ít học sinh về nhà phải chú ý an toàn, khi về đến nhà phải báo với lớp một tiếng.

Cố Tâm Di kéo chặt Hạ Tri rồi nói: “Tri Tri, về nhà cẩn thận.”

Hạ Tri bắt một chiếc taxi, ậm ừ trả lời một tiếng. Tài xế nói sẽ mất khoảng mười lăm phút mới đến cổng trường.

Mười phút sau, toàn bộ học sinh thu dọn đồ đạc trong phòng rồi rời đi. Lớp học vắng tanh, Hạ Tri ngồi trong phòng một lúc, sau đó ra ngoài tắt đèn rồi khóa cửa lại.

Cô chuẩn bị bước vào màn mưa và đến quầy bảo vệ ở cổng trường để đợi xe.

Cơn mưa trở nên dữ dội hơn, cây cối rung lắc điên cuồng trong cơn gió thổi mạnh và tiếng hét thê lương. Mây đen và đất vàng nối liền với nhau trong màn mưa và sương mù khổng lồ, trời và đất hòa làm một. Cả một vùng trời rộng lớn, âm u chỉ toàn là màu vàng.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Hạ Tri đeo cặp đi về phía trước, hai tay nắm chặt cán ô. Sắc mặt của cô trắng bệch, sau khi đã chuẩn bị tinh thần, cô bước vào trong cơn mưa gió dữ dội.

Chỉ trong giây lát, lưng, ngực và đùi của cô đều bị nước mưa làm cho ướt sũng. Bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào da thịt, chưa kể đến bắp chân cũng bị ngâm trong nước, giày và tất cũng ướt đẫm trong nước mưa. Thật sự rất khó khăn để cô có thể di chuyển về phía trước.

Cơn gió lốc bất ngờ ập đến. Hạ Tri chỉ có thể dùng hết sức cầm chiếc ô chặn cơn gió lại để đi tiếp. Cô không chỉ phải vượt qua sức cản của gió mà còn phải vượt qua sức cản của nước. Những hạt mưa rơi dày đặc trước mặt khiến cô khó có thể nhìn rõ đường đi, chỉ có thể cúi đầu tự xác định lối đi theo trí nhớ của mình. Cô bước đi một cách khó khăn.

Thời tiết rất lạnh. Hạ Tri run rẩy khi cố gắng tiến về phía trước. Quần áo trên người cô gần như đã ướt sũng, dính chặt vào da thịt.

Khi có cuộc điện thoại gọi đến, Hạ Tri dừng lại, dang rộng hai chân ra để giữ vững trọng tâm cơ thể, ôm chặt chiếc ô để lấy điện thoại từ trong túi ra.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên màn hình, đó là một số điện thoại xa lạ. Hạ Tri nghe máy trong cơn gió kêu gào. Người gọi đến là tài xế taxi, ông ấy nói bị kẹt xe quá nên không thể tới được, vậy nên đã hủy bỏ đơn, còn yêu cầu cô đặt đơn lại. Cô vừa tức giận lại vừa lúng túng.

Trong lòng Hạ Tri khẽ trùng xuống, chẳng lẽ đây chính là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm sao. Nhưng cô vẫn thông cảm nói: “Được rồi, không sao đâu, tôi sẽ đặt đơn lại."

Ngón tay Hạ Tri gõ trên màn hình, điện thoại bị nước mưa làm ướt khiến cho độ cảm ứng của màn hình giảm đi rất nhiều. Một cơn gió mạnh thổi qua, dễ dàng khiến cho ô của Hạ Tri bị lật lại. Trong nháy mắt, cô đã bị một trận mưa lớn ập vào người khiến cô giống như một con gà con bị mắc mưa.

Hạ Tri vội vàng kéo thẳng ô lại, nhanh chóng tìm mái che xe đạp để trú mưa. Cô lại bắt một chiếc taxi, vòng tròn trên màn hình quay vòng trong sự lo lắng của cô, năm phút sau vẫn không có ai nhận đơn.

Trong lòng Hạ Tri giống như bị ngâm nước lạnh, cơ thể cô run rẩy. Cô nghĩ dù sao bản thân đã đi đến đây rồi, không bằng đến bến xe bắt một chiếc xe buýt.

Cô thu mình lại và lao ra ngoài dưới cơn mưa tầm tã.

Lần này cô bước nhanh hơn, khuỷu tay phải kẹp cán ô, tay trái cũng giữ chặt cán ô.

Khi có cuộc gọi từ Wechat, Hạ Tri chớp mắt, vừa đi vừa giơ tay lên. Nhưng vì nước mưa nên cô không thể nhìn rõ, liền áp điện thoại vào tai rồi nhấc máy: “Mẹ ơi.”

Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại cất lên, cực kỳ trầm thấp.

“...Là tôi đây, em còn chưa về nhà sao?”

Hạ Tri sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng đáp lại:

“Ừm.”

“Em đang ở chỗ nào?”

Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cầm chiếc ô nghiêng về phía trước để chắn gió, vô thức nói trong tiếng gió hú.

“Trong xe.”

“Ừm, được rồi. Vậy tôi đi đây.”

Hạ Tri cụp mắt xuống, đáp một tiếng để trả lời.

“Ừm.”

Đối phương cúp điện thoại. Hạ Tri bước đi trong dòng nước ngập đến đầu gối, mỗi bước đi đều trở nên vô cùng khó khăn.

Lại có một trận gió lốc thổi tới, chiếc ô bị thổi bay ngược lại. Hạ Tri nắm chặt cán ô, cán ô bị uốn cong ở khúc giữa. Hạ Tri trực tiếp bị cơn gió mạnh nâng cơ thể lên rồi ném xuống nước, chiếc ô cũng rơi xuống theo.

Cô bị ngã xuống nước nhưng may mắn là cô đã cầm chắc chiếc điện thoại trong tay nên nó không bị rơi ra.

Cái lạnh ập đến với cô trong giây lát. Chiếc áo khoác đồng phục học sinh ướt sũng, thấm nước và đề nặng cơ thể cô xuống.

Màn mưa từ trên trời dội xuống người cô. Toàn thân Hạ Tri phải hứng chịu cơn mưa lạnh buốt, nước mưa tầm tã trên mặt và cổ, chảy xuống tóc và xương quai xanh.

Cô vẫn chưa đứng dậy, lập tức đi tìm chiếc ô bị rơi vào dòng nước bẩn thỉu nhưng không tìm thấy. Cô nhay chóng đổi hướng tìm những vẫn không thấy gì cả.

Cô nhắm mắt lại và run rẩy, khuỷu tay nhúng xuống nước. Cô cố gắng đứng dậy và tìm kiếm lần nữa, bàn tay chống xuống đất một cách khó khăn.

Tại sao lại không thấy? Nó vừa rơi ở ngay gần đây mà.

Phía sau vang lên tiếng nước bắn tung tóe, có người đang đi tới. Hạ Tri quay đầu sang bên phải, nhìn thấy một ống quần đen đang đứng giữa dòng nước.

Cơn mưa trên đầu đột nhiên dừng lại.

Một bàn tay khỏe mạnh vòng qua cánh tay cô, ôm cô đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Hạ Tri, đây là xe của em sao?”

Hạ Tri ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người tới gần mình. Chiếc ô của anh to hơn rất nhiều, mái tóc đen ướt đẫm dính vào trán từng sợi một, để lộ ra đôi lông mày cao, ánh mắt nghiêm nghị đang nhìn cô.

Chàng trai nhẹ nhàng dùng tay gạt đi những sợi tóc ướt dính trên mặt cô, vuốt chúng ra sau tai cô.

“Cầm lấy.” Anh đưa chiếc ô của mình cho cô.

Hạ Tri ngơ ngác đứng tại chỗ, cô còn chưa kịp phản ứng lại: “Không phải cậu đã đi rồi sao…”

Chàng trai giống như không có chuyện gì xảy ra cả, nhẹ nhàng đạp lại.

“Tôi đi đây, không phải là đi về phía em sao?”

Từ lúc cúp điện thoại, anh đã bắt đầu đi về phía cô.

Hạ Tri không nói lên lời, im lặng nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt đen của Chu Sí phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.

Cơn mưa vẫn đang trút xuống, cả thế giới giống như chuẩn bị sụp đổ vậy.

Hạ Tri đột nhiên lại cảm thấy thế giới trở nên rất yên tĩnh.

Cơn bão gầm lên xung quanh họ giống như một con thú khổng lồ, Nhưng dưới chiếc ô đen kia, đó dường như lại là một thế giới nhỏ bé thuộc về riêng hai người bọn họ.

Không có bất kỳ cơn gió hay trận mưa nào cả.

Chu Sí nhanh chóng cởi cặp sách và áo khoác đồng phục ướt nhẹp của cô ra, vắt khô rồi buộc quanh eo của mình. Sau đó anh cởi chiếc áo khoác sạch sẽ ấm áp mặc cho cô, kéo khóa lên, động tác vô cùng thành thục.

“Mặc quần áo xong rồi, mau đưa tay ra đây.”

Hạ Tri giơ tay cởi ra: “Cậu…Tôi không cần.”

Bên trong Chu Sí mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng. Vừa cởϊ áσ khoác ra, bỗng nhiên cơ thể anh bị nước mưa làm ướt, áo dính sát vào da thịt, để lộ ra gân cốt trên cơ thể.

Chu Sí xoa xoa cánh tay trần trụi của mình.

“Em không lạnh sao? Ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Chu Sí kéo ống tay áo khoác lên, ra hiệu cho cô duỗi tay mặc vào.

Hạ Tri im lặng mặc áo vào rồi lên tiếng: “Cảm ơn.”

Chu Sí xoay người ngồi xổm xuống, Hạ Tri nhìn theo tấm lưng rộng rãi ẩm ướt của anh, liếc qua cũng có thể thấy được những đường cơ bắp của anh. Bởi vì anh nghiêng người, trên lưng có một đường gò thẳng tắp nhô ra, uốn lượn đến tận đốt xương sống cổ thứ bảy của anh.

“Lên đi.”

Hạ Tri có chút khó xử: “Không cần đâu.”

“Hạ Tri, nhanh lên. Tôi lạnh sắp chết cóng rồi.”

Sự im lặng lan rộng, mưa và sương mù ngày càng dày đặc.

Nửa giây.

Một giây.

Nhìn thấy cơ thể anh đang run lên vì lạnh, Hạ Tri nắm chặt cán ô, nghiến răng nghiến lợi che lại rồi rồi leo lên.

“Được chưa?”

Hạ Tri vòng tay ôm lấy cổ anh.

“Được rồi.”