Chương 50

Lộ Tuệ Tuệ tưởng rằng bữa cơm này vừa mới bắt đầu sẽ hơi xa lạ, dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Nghiêm Tư Nhân, nhưng không ngờ Nghiêm Tư Nhân không có xíu kiêu ngạo nào, hiền hòa giống như bạn cùng lứa tuổi với cô.

Hai người như “bạn cũ lâu ngày gặp lại”, thoáng cái đã thân quen với nhau.

Trong lúc ăn cơm, Nghiêm Tư Nhân biết cô vẫn còn định ở giới giải trí lâu dài, bà ấy không hề có ý phản đối.

Bà ấy nhìn Bùi Chi Hành đối diện, dặn.

“Chăm sóc Tuệ Tuệ nhà ta nhiều hơn đấy.”

Bùi Chi Hành.”…”

Nghiêm Tư Nhân nhìn con mình, hất cằm.”Nghe rõ không, Bùi Chi Hành.?”

Lộ Tuệ Tuệ lúng túng, được chiều mà sợ.

“Dì ơi, con không cần…”

Lời còn chưa dứt, Bùi Chi Hành đã nói.

“Nghe rồi.”

Anh nhìn Lộ Tuệ Tuệ, tỏ rõ thái độ.

“Có chuyện gì cần thì tìm tôi.”

Lộ Tuệ Tuệ câm nín, đang định nói được, Nghiêm Tư Nhân lại lên tiếng.

“Ý con là Tuệ Tuệ không có việc cần thì không thể tìm con ư?”

Bùi Chi Hành.”…”

Lộ Tuệ Tuệ.”…”

Cái này là cố tình gây sự đúng không thưa bà Nghiêm?



-

Ăn cơm xong về nhà, bà Nghiêm vẫn chưa nỡ chia tay với Lộ Tuệ Tuệ, để cho tài xế về trước, họ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà.

Suốt cả chặng đường, bà Nghiêm nói chuyện phiếm với Lộ Tuệ Tuệ, hỏi sở thích của cô, dặn cô khi nào có rảnh nhớ đến nhà chơi.

Lúc xuống xe, bà Nghiêm dặn dò.

“Sau này Tuệ Tuệ hãy liên lạc với A Hành nhiều hơn nhé.”

Lộ Tuệ Tuệ.”…”

Cô im lặng, nhìn Bùi Chi Hành, khó từ chối lòng nhiệt tình.

“Vâng ạ.”

-

Chờ Lộ Tuệ Tuệ vào nhà, Bùi Chi Hành mới lái xe về nhà.

Anh quay đầu nhìn bà Nghiêm đang mở quà, đau đầu nói.

“Mẹ ơi, mẹ không cảm thấy đêm nay mình nhiệt tình quá rồi hay sao?”

Bà Nghiêm.”…?”

Nói đến đây, bà ấy tức giận trừng mắt nhìn Bùi Chi Hành.

“Nếu mẹ không nhiệt tình, con dâu tới tay mẹ lại chạy mất.”

Bà ấy hừ lạnh.

“Với thái độ lạnh lùng này của con, Tuệ Tuệ chịu gả cho con mới là lạ.”

Bùi Chi Hành nghẹn họng, bất đắc dĩ nói.

“Mẹ, con cũng không đến nỗi kém như vậy chứ?”



Nghiêm Tư Nhân.”Con không kém, nhưng mẹ nói trước, những người phụ nữ bên ngoài kia mẹ không thích đâu đấy, mẹ chỉ thích Tuệ Tuệ thôi.”

Bùi Chi Hành.”…”

Anh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi.

“Vậy lỡ may mẹ thích Lộ Tuệ Tuệ nhưng cô ấy không thích con, mẹ muốn ép buộc cô ấy à?”

Nghiêm Tư Nhân bị câu hỏi của anh làm khó, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.

“Vậy nhất định là do sức quyến rũ của con không đủ, mẹ còn có thể làm sao bây giờ? Mẹ chỉ có thể hâm mộ người khác có thể có được một người con dâu ngoan như Tuệ Tuệ.”

Nói đến đây, bà ấy trừng mắt nhìn Bùi Chi Hành, nói.

“Nếu con không muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại thì cố gắng cho mẹ, dáng dấp của con không tệ, chỉ cần có lòng, Tuệ Tuệ sẽ thích con.”

Bùi Chi Hành câm nín.

“Sao mẹ không hỏi con có thích cô ấy không?”

Nghiêm Tư Nhân “Ồ” một tiếng khoa trương.

“Tuệ Tuệ xinh đẹp ngoan ngoãn còn thông minh như vậy, thế mà con cũng không thích?”

Bùi Chi Hành từ chối việc nói chuyện với bà Nghiêm.

Loại chuyện như thích này, không thể miễn cưỡng.

Tạm thời chưa nói tới thích Lộ Tuệ Tuệ, thật ra anh thấy cô không đáng ghét như trong tưởng tượng.

-

Lộ Tuệ Tuệ bận rộn không biết Bùi Chi Hành đánh giá cô cao như vậy, hôm đó sau khi về đến nhà, Hạ Lỵ nói với cô những hạng mục công việc cụ thể trong chương trình giải trí.

Chương trình giải trí “Cuộc sống điền viên” này chủ yếu là cuộc sống tự cung tự cấp ở nông thôn.