Chương 29: Cô Ta Thì Có Giá Trị Gì?

Chị ấy nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.

"Tổng giám đốc Lưu."

Lưu Quý nhíu mày, nhìn Hạ Lỵ rồi nhìn Lộ Tuệ Tuệ, kinh ngạc nói.

"Cô tới giúp Lộ Tuệ Tuệ kết thúc hợp đồng à?"

Hạ Lỵ gật đầu.

"Cô…"

Lưu Quý không hiểu.

"Ai tai to mặt lớn như thế, có thể điều động được cô."

Nghe vậy, Hạ Lỵ cười thần bí, đi thẳng vào vấn đề.

"Tổng giám đốc Lưu, tôi chỉ hỏi một câu, anh có thả người không?"

Lưu Quý nhìn chằm chằm hai người, cân nhắc trong lòng, liếc mắt nhìn Trần Phái, nói.

"Đại diện Hạ nói đùa, đương nhiên là tôi đồng ý thả người, nhưng cô cũng biết rõ quy định trong giới, hợp đồng ở công ty của Lộ Tuệ Tuệ còn mười mấy năm, chúng tôi mà thả dễ dàng như vậy thì sau này sao lăn lộn trong giới được nữa, cô thấy đúng không?"

Hạ Lỵ nói thẳng.

"Điều kiện gì?"

Lưu Quý nhướng mày.

"Thẳng thắn vậy sao?"

"Đương nhiên."

Hạ Lỵ khoanh tay, ngồi xuống ghế.

"Tôi đã đến đây rồi, đương nhiên là mang theo thành ý mà tới."



Nghe vậy, Lưu Quý nhìn Lộ Tuệ Tuệ bên cạnh, cười đùa nói.

"Tôi thật sự không nghĩ rằng có một ngày chị Hạ sẽ vì nghệ sĩ hạng chót mà nói những lời này với tôi."

Hạ Lỵ: "Đó là bởi vì mấy người không thấy được giá trị thật sự của em ấy."

Nghe vậy, Trần Phái phì cười khinh bỉ.

"Cô ta thì có giá trị gì, chị Hạ lần này chị nhìn lầm rồi."

Hạ Lỵ nhún vai.

"Thật không?"

Chị ấy thản nhiên nói.

"Nhìn lầm thì nhìn lầm, tổng giám đốc Lưu nói điều kiện đi."

Mặc dù cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ sẽ không đến, nhưng Lưu Quý và Trần Phái cũng chuẩn bị rồi.

Hắn ta yêu cầu Trần Phái đưa đơn chấm dứt hợp đồng, trên đó ghi các điều kiện chấm dứt hợp đồng, quả thực quá đáng.

Lộ Tuệ Tuệ muốn chấm dứt hợp đồng cũng có thể, tiền chấm dứt là tám trăm triệu, gấp mấy lần giá trị hiện tại của cô.

Ngoại trừ tiền chấm dứt giá trên trời đó, Thời Đại Đại Già còn yêu cầu cô hoàn thành mấy công việc mà cô đã ký trước đó sau khi chấm dứt hợp đồng, điều này như vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô.

Xem xong, Lộ Tuệ Tuệ không nhịn được cười.

Cô ngẩng đầu nhìn nhóm Trần Phái.

"Hai người đúng là coi trọng tôi."

Trần Phái cười khinh, chế giễu hỏi.

"Có phải cảm thấy bản thân mình bỗng đáng giá quá không?"

Lộ Tuệ Tuệ: "Đúng vậy."

Cô đưa hợp đồng cho Hạ Lỵ bên cạnh, lạnh giọng.



"Nhưng hình như mấy người nghĩ hơi nhiều rồi."

Lưu Quý nhìn cô.

"Tuệ Tuệ, trước kia tổng giám đốc Lưu không đối xử tệ bạc với cô. Bây giờ cô nói chấm dứt hợp đồng liền chấm dứt hợp đồng, dù sao tôi cũng phải suy nghĩ cho công ty chứ."

"Đúng thật."

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

"Tôi tôn trọng tổng giám đốc Lưu, hy vọng tổng giám đốc Lưu có thể tôn trọng mong muốn của tôi."

Cô hỏi: "Tiền chấm dứt hợp đồng có thể bớt chút không?"

Lưu Quý: "Không thể."

Lộ Tuệ Tuệ và Hạ Lỵ nhìn nhau.

"Được."

Cô nói: "Vậy thì tám trăm triệu vậy."

Lưu Quý và Trần Phái đều sững sờ, không dám tin cô lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Một giây sau, bọn họ nghe Lộ Tuệ Tuệ nói.

"Tôi nhớ không lầm, hợp đồng của tôi và công ty là bố mẹ tôi ký. Tổng giám đốc Lưu muốn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tìm đôi vợ chồng đã ký hợp đồng thay tôi là được."

Tổng giám đốc Lưu giật mình, nhìn cô như chế giễu.

"Tuệ Tuệ, có phải cô ngây thơ quá không?"

Hắn ta nói.

"Hợp đồng năm đó đúng là bố mẹ cô ký tên, nhưng cũng có tên của cô."

Ngụ ý là, bây giờ cô muốn đùn đẩy trách nhiệm à, đúng là mơ giữa ban ngày.