Chương 12: Chó Canh Cổng

Vì lý do này mà Lộ Tuệ Tuệ thường xuyên bị chế giễu.

Đọc xong lời thoại, Lộ Tuệ Tuệ lấy điện thoại ra tìm kiếm các video liên quan đến dạy diễn xuất, đúng kiểu nước đến chân mới nhảy.

Mặc dù giờ mới xem cũng không hữu ích lắm nhưng cũng còn đỡ hơn bây giờ không làm gì.

Sau khi xem đi xem lại vài lần, cô lại tiếp tục đọc lời thoại

Lúc đang đọc, bên tai vang lên một giọng nữ không mấy dễ nghe: "Ủa, tôi còn tưởng đây là ai? Sớm như vậy đã tới làm chó canh cổng ngồi đọc kịch bản, hóa ra là cô Lộ à. "

Lộ Tuệ Tuệ nghe thấy lời phán xét không thân thiện này, ngước mắt lên nhìn người đang đến.

Nhận được ánh mắt không thiện cảm của cô, Ôn Vũ Đồng cau mày, bất mãn nói.

"Cô nhìn kiểu gì vậy?"

"Cô cảm thấy sao?"

Lộ Tuệ Tuệ nhẹ nhàng hỏi.

"Nếu tôi là chó canh cổng, vậy cô là cái gì?"

Ôn Vũ Đồng còn chưa kịp trả lời, Lộ Tuệ Tuệ nói ngay.

"Để tôi nghĩ xem nào, chắc hẳn là chó điên."

Cắn người lung tung.

"Cô..." Ôn Vũ Đồng bị lời nói của cô chọc giận, tức muốn hộc máu, nói.

"Cô nói gì cơ?"



"Haiz."

Lộ Tuệ Tuệ thở dài.

"Tại sao hai ngày nay mình toàn gặp phải người điếc vậy, toàn không nghe được mình nói gì."

Cô nhìn trợ lý.

"Nhạc Nhạc, tiếng phổ thông của chị không chuẩn à?"

Mặc dù Nhạc Nhạc rất sốc khi Lộ Tuệ Tuệ dám nói chuyện với Ôn Vũ Đồng như vậy, nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trả lời.

"Đâu có, chị Tuệ Tuệ, chị mà đi thi tiếng phổ thông thì chắc chắn đạt cấp Ất."

Cấp Giáp là cấp tiêu chuẩn nhất.

Ôn Vũ Đồng nghe hai người một tung một hứng, tức quá hoá cười.

"Lộ Tuệ Tuệ, tôi muốn xem xem cô dám ăn nói vậy bao lâu!"

Cô trừng mắt lại và nói.

"Vậy cứ để xem."

Nhìn Ôn Vũ Đồng tức giận đi vào, Lộ Tuệ Tuệ mới nhớ ra nữ chính này có liên quan tới nguyên chủ.

Phần lớn những người muốn cô cút khỏi giới giải trí, muốn các đạo diễn hủy hợp đồng với cô đều là fan của Ôn Vũ Đồng.

Ôn Vũ Đồng là một nghệ sĩ nữ bước ra từ một cuộc thi tuyển tú, giọng hát và vũ đạo ở mức trung bình, nhưng cô ta xinh đẹp và có dáng người chuẩn, cũng biết cách làm nũng tỏ vẻ dễ thương, biết cách dẫn dắt fans đi chiến nhau để bảo vệ cho mình.



Điều cô ta giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, thùng rỗng kêu to.

Nhưng Lộ Tuệ Tuệ nghĩ chắc hẳn fans của Ôn Vũ Đồng không biết rằng thần tượng của họ lại là một kẻ như vậy.

Nghĩ đến đây, Lộ Tuệ Tuệ thực sự rất mong chờ ngày chiếc mặt nạ giả tạo của cô ta bị vạch trần.

"Chị Tuệ Tuệ ơi, chị đang cười gì thế?"

Nhạc Nhạc nhìn bóng dáng rời đi của Ôn Vũ Đồng, vội vàng nói.

"Không biết cô ta có tiếp tục đăng Weibo giả vờ đáng thương nữa không? Nếu cô ta lại tỏ vẻ, vậy chúng ta thảm thật rồi."

Ôn Vũ Đồng rất giỏi tỏ vẻ đáng thương, nhưng không phải kiểu thể hiện quá rõ ràng, vì thế mỗi lần giả vờ, người hâm mộ sẽ vì cô ta mà oanh tạc khắp mặt trận, thậm chí còn hận không thể hy sinh cả tính mạng, tiền bạc cho cô ta.

Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, suy nghĩ rồi nói.

"Không biết."

Cô không phải Ôn Vũ Đồng, làm sao có thể biết được cô ta sẽ làm gì.

Nhạc Nhạc nghẹn lời, khóc không ra nước mắt hỏi.

"Chị Tuệ Tuệ, chị không lo lắng chút nào sao ạ?"

"Thường thôi."

Lộ Tuệ Tuệ cất kịch bản, đi vào trong.

"Binh đến tướng chặn."

"..."