Chương 8: Tạ Tắc tới thăm phim trường

Vào ngày thứ ba của Nguyệt Lưu Âm trên trường quay, cuối cùng cũng đến lượt cô ra sân, Hoa Khuynh Thành với tư cách là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới trong "Kiêu Hùng", nên có nhiều chỗ trong phim phải thể hiện sự vô song về vẻ đẹp và sự sang trọng của Hoa Khuynh Thành.

Lần đầu tiên Hoa Khuynh Thành xuất hiện là tại tiệc mừng sinh nhật lần thứ 50 của Hoàng đế An Quốc, Hoa Khuynh Thành chúc mừng sinh nhật cha mình, cô biểu diễn một điệu nhảy khiến mọi người choáng váng và nó cũng được xác định là nguyên nhân ban đầu của cuộc nổi loạn Tứ Quốc.

Cảnh này chính là điểm nhấn của Nguyệt Lưu Âm nếu cô diễn tốt, Nguyệt Lưu Âm chắc chắn sẽ có khả năng thăng tiến nhanh chóng trong làng giải trí. Nếu diễn không tốt, với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô cũng sẽ trở thành hit nhỏ sau khi công chiếu phim.

Khi Nguyệt Lưu Âm bước ra khỏi phòng thay đồ, mọi người lập tức hiểu rằng trên thế giới này thực sự có những mỹ nhân xinh đẹp, và họ chợt nhận ra rằng một mỹ nhân xinh đẹp như thế nào đã hủy diệt An Quốc, Kiêu Quốc và Tẫn Quốc cũng như Lệ Quốc và lý do vì sao Lí thừa tướng phải nhất quyết yêu cầu Thái tử Lệ Quốc gϊếŧ Hoa Khuynh Thành.

Một chiếc váy thêu hoa mẫu đơn dày cộm khoác trên người Nguyệt Lưu Âm như thể nó được may riêng cho cô ấy, chỉ có cô mới có thể kìm lại được vẻ đẹp lộng lẫy và sang trọng của chiếc váy hoa mẫu đơn, nhẹ nhàng và tự chủ, mang theo một hương vị trang nghiêm vô song, và không kém phần quyến rũ. Lúc này, Hoa Khuynh Thành như từ trong sách bước vào tầm mắt của mọi người.

"Được rồi được rồi. Lưu Âm, em quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất cho Hoa Khuynh Thành." Đạo diễn Lâm Mục hưng phấn hét lên, cũng giống như anh, biên kịch Thanh Hà cũng mất bình tĩnh.

Thanh Hà bây giờ rất khó chịu, nếu biết Hoa Khuynh Thành do người thật đóng có thể hoành tráng như vậy, sẽ cho Hoa Khuynh Thành một cái kết đẹp.

“Bây giờ tôi cơ bản có thể tưởng tượng được bao nhiêu người sẽ gửi cho tôi lưỡi dao sau khi “Kiêu Hùng” được phát sóng.” Biên kịch dường như cười gượng.

Nghe vậy, Yến An Thanh làm một động tác ôm trái tim, vẻ mặt cay đắng hét lên: "Vậy thì tôi cũng phải lo lắng, Khuynh Thành vì cô đơn mà chết."

Trong kịch bản, Yến An Thanh vào vai Thái tử Lệ Quốc, là người mưu mô, tàn nhẫn, chỉ có quyền lực và không thích cái đẹp, nhưng Tôn Diệc Tịnh đóng vai nữ tướng và cuối cùng trở thành hoàng hậu của anh ta. Hai người kết hợp chỉ vì lợi ích, Lệ Quốc thái tử chỉ tôn trọng vị nữ tướng quân này, không liên quan gì đến tình yêu, về phần Hoa Khuynh Thành, Thái tử Lệ Quốc lợi dụng nhiều lần, cuối cùng chính tay ban tặng Hoa Khuynh Thành, điều này cũng khẳng định Thái tử Lệ Quốc thờ ơ và tàn nhẫn trước quyền lực.

“Có một phu quân tàn nhẫn như anh, nên sẽ bị gửi lưỡi dao.” Phương Diên như đang than thở buồn bã nói.

Phương Diên vào vai sủng phi của Hoàng đế Lệ Quốc, vốn là một con rắn xinh đẹp được Thái tử Lệ Quốc huấn luyện, vì yêu hắn, nên hết lần này đến lần khác hãm hại nữ tướng quân, cuối cùng âm mưu bị vạch trần và cô được Thái tử Lệ Quốc đưa đi chôn cất cùng với hoàng đế.

Nhắc đến "Kiêu Hùng" là một bộ phim xoay quanh nam chính, Yến An Thanh là nam chính, nhưng lại có ba người đẹp đi cùng, chỉ là khó có thể chịu được sự duyên dáng của mỹ nhân, không biết hắn có cưỡng lại được không.

Chỉ riêng Tôn Diệc Tịnh, người đóng vai nữ tướng quân, cũng có đôi lông mày cong và một đôi mắt ngấn nước đầy buồn bã, nhìn anh với vẻ buồn bã.

Yến An Thanh thấy thế, vội vàng cúi đầu nói: “Đều là lỗi của tôi, xin hãy thứ lỗi cho tôi Công chúa điện hạ, Quý phi nương nương và tướng quân.”

“Nếu đã biết sai, còn không mau tạ tội.” Nguyệt Lưu Âm nhướng mày xinh đẹp, trong nháy mắt từ một công chúa xinh đẹp dịu dàng quyến rũ trở thành Nữ hoàng bệ hạ đầy khí thế

“Tôi liền tạ tội, tối nay tôi mời mọi người ăn tối.” Yến An Thanh cúi đầu, mỉm cười ôn hòa nói.

Đạo diễn thấy bữa tối hôm nay đã được sắp xếp, ôm nắm đấm, ho khan, lớn tiếng với bọn họ: "Được rồi, các ngươi nói xong rồi thì đến đây. Lưu Âm, chuẩn bị sẵn sàng đi, đây là cảnh đầu tiên của cô."

Nguyệt Lưu Âm thu lại khí thế, cô lập tức trở lại với vẻ đẹp dịu dàng và vô hại.

Giữa tiếng đàn và tiếng sáo, chén rượu chạm vào nhau, bên ngoài tưởng như đang vui vẻ nhưng trong bóng tối lại là biển động sóng lớn. Đứng đầu là hoàng tộc Tam Quốc, ngồi ở trên giờ phút này làm cho Hoàng đế An Quốc cảm thấy bất an.

Cảnh tượng như vậy chỉ khiến tim đập liên hồi, nhất thời cũng không dám thả lỏng, cho đến khi, tiếng đàn và tiếng sáo trở nên vui tươi, bục tròn ở giữa đại sảnh chợt nâng lên một chút. Trên đó chỉ còn lại một người, người này dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ váy khiêu vũ màu đỏ, nhìn không rõ mặt nhưng đã chắc chắn người này nhất định là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ.

Người phụ nữ chậm rãi quay lại, đôi mày đẹp như tranh vẽ, làn da như ngọc, vẻ ngoài duyên dáng xuất chúng, hoàn mỹ, cô ấy thực sự rất đúng với câu nói: "Hồi mâu nhất tiểu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô sắc"

(*Quay lại, với một nụ cười đầy quyến rũ, trong đó môi hồng, răng trắng và làn da trắng nõn, dù các mỹ nhân có dùng son phấn cũng không vượt qua được nàng.)

Lúc này, tiếng đàn và tiếng sáo càng lúc càng vui tươi, Hoa Khuynh Thành hất tay áo, như phượng bay lên trời, hát vang, xoay người, bước đi uốn lượn, như thể những bông hoa bị tách rời với rặng liễu, duyên dáng đáng kinh ngạc, như làn khói mênh mông, từng bước rơi xuống lắc lư.

Tiếng đàn và sáo chuyển từ cao xuống thấp, Hoa Khuynh Thành xoay tròn, ống tay áo tung bay, một đôi mắt nước thu trong sáng sáng, vui tươi, giống như tiên nhân dạo chơi, bước xuống.

"Nhi thần Khuynh Thành, chúc mừng đại thọ của phụ hoàng. Cầu mong phụ hoàng kiên định như mặt trời, cao như mặt trăng, tuổi thọ như núi Nam Sơn, và không bao giờ sụp đổ. Như cây thông và cây bách um tùm, tất cả chúng sẽ được người kế thừa."

Hoa Thanh Thành trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ cha mình, nhưng cô không biết rằng đây cũng là lần hạnh phúc cuối cùng của cô.

"Qua."

Sự kinh ngạc vẫn còn ở trong mắt Lâm Mục, diễn xuất của Nguyệt Lưu Âm hoàn toàn khiến hắn ngạc nhiên, Lâm Mục vốn tưởng rằng Nguyệt Lưu Âm chưa từng học diễn xuất, đây là cảnh quay đầu tiên của người mới, hơn nữa lại là toàn cảnh. Nhiều diễn viên tài năng, khó tránh khỏi bị áp chế, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyệt Lưu Âm sẽ nắm giữ vị trí dẫn đầu tuyệt đối trong vai diễn quan trọng này của mình và khiến Hoa Khuynh Thành hoàn toàn sống động.

Lúc này, phó đạo diễn đi tới, nhỏ giọng vào tai Lâm Mục.

Sắc mặt Lâm Mục hơi thay đổi, lông mày hơi nhíu lại.

Tại sao người đó đột nhiên tới?

Tạ gia cũng sở hữu một công ty giải trí, tập đoàn Đế Hoàng là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim "Kiêu Hùng". Tạ Tắc vốn đến đây để nói lời cảm ơn với Nguyệt Lưu Âm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bộ dáng lộng lẫy như vậy ngay khi anh đến làm anh vô cùng kinh diễm.

Tạ Tắc đã từng xem rất nhiều người khiêu vũ, lúc đó bà ngoại của anh cũng là một vũ công giỏi, tuy nhiên, trong hai mươi năm qua, hắn chưa từng thấy một người nào khiêu vũ mà đi vào lòng anh.

Lâm Mục đã gặp qua vị Tạ Tứ gia này một hai lần, cũng nghe nói đến danh tiếng của Tạ Tứ gia, cho nên không dám lơ

là, vội vàng đích thân tới đón: "Tạ thiếu gia đột nhiên tới, phim trường bừa bộn, nếu vô tình làm chậm trễ ngài, ngài đừng trách tội."

Tạ Tắc rời mắt khỏi thân hình tuyệt đẹp đó, thản nhiên nói: "Ngươi tiếp tục chụp ảnh, tôi chỉ là tới nhìn xem."

Lâm Mục trong lòng cười khổ, có một vị tôn đại Phật như vậy ở đây, ai còn tâm trí tiếp tục quay phim?

Tạ Tắc tựa hồ không có chú ý tới vẻ mặt xấu hổ của hắn, bình tĩnh hỏi: "Lần này diễn viên chính là ai?"