Buổi tối vào lúc 7h30, Nguyệt Lưu Âm đến bữa tiệc của 《 kiêu hùng 》trước nửa giờ.
Vào lúc cô đi, trên cơ bản mọi người đều đã tới, đạo diễn Lâm Mục cũng ở đó.
Vừa thấy Nguyệt Lưu Âm đi tới, trước mắt Lâm Mục sáng ngời, nhìn những người khác cười nói: “Nữ số 2 của chúng ta tới.”
Tất cả mọi người đang ngồi ghế hướng mắt về phía Nguyệt Lưu Âm, liếc mắt một cái làm cho bọn học thực sự là kinh diễm trước cô.
Vẻ đẹp của cô bắn ra tứ phía làm cho mọi người không thể nào khinh thường. Da dẻ trắng như bông tuyết, vẻ đẹp như một đại mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ làm cho mọi người tưởng tượng rằng để có vẻ đẹp như thế này cô chắc là không ăn ngũ cốc, hít gió uống nước....
Làm biên kịch Thanh Hà người luôn yêu nhất cổ văn, đã từng đọc qua cuốn 《 thôn trang tiêu dao du 》, đã có một đoạn miêu tả như thế, chính vì vậy làm cho cô có linh cảm để viết ra nhân vật Hoa Khuynh Thành trong 《 kiêu hùng 》 , vốn tưởng rằng mỹ nhân này chỉ có thể tồn tại trong sách.
Nhưng vào giờ phút này, Nguyệt Lưu Âm xuất hiện, giống như là Hoa Khuynh Thành từ trong sách đi ra.
Biên kịch lúc này mới sáng tỏ vì sao đạo diễn Lâm Mục bỏ qua vấn đề lớn là lai lịch để mong muốn cô diễn vai Hoa Khuynh Thành, cái khác không nói, chỉ với dung mạo và khí chất, đáng sợ nhất chính là dù là bình hoa, thì cũng tuyệt đối《 kiêu hùng 》cũng sẽ bạo.
“Chào mọi người, tôi là Nguyệt Lưu Âm, tôi rất vui khi có thể làm quen với các vị ở đây.” Lâm Mục có ý bảo Nguyệt Lưu Âm ngồi xuống vị trí ông chỉ tay, sau đó ông cũng nhanh nhẹn cười cùng những người khác chào hỏi.
Mỹ nhân lớn lên giọng nói còn dễ nghe như vậy, làm cho những cô gái ở đây đều khó có thể ghen ghét, huống chi kiêu hùng vốn chính là một bộ phim lấy nam tử làm chủ, với lại ở đây ngồi cũng chỉ có nữ 1 cùng nữ số 3 là hai cô gái thôi.
Nguyệt Lưu Âm ngồi chính giữa nữ số 1 Tôn Diệc Tịnh cùng nữ số 3 Phương Diên.
Tôn Diệc Tịnh thoạt nhìn ôn hòa dễ thân, là mỹ nhân có diện mạo cổ điển điển hình, cả người toát ra khí chất giống như là từ cổ họa đi ra, là một người mỹ nữ sáng ngời.
Mà Phương Diên lại hoàn toàn tương phản, Phương Diên dung mạo diễm lệ, vũ mị quyến rũ, dáng người thướt tha, quả thực chính là vẻ đẹp trời sinh.
Hơn nữa tuyệt thế Nguyệt Lưu Âm giá lâm bộ điện ảnh《 kiêu hùng 》này những cái khác không nói, nhưng về giá trị nhan sắc của ba cô tuyệt đối làm nhiều người tiêu tốn nhiều tiền để mua vé xem phim.
Tôn Diệc Tịnh cùng Phương Diên đều là những cô gái có tính cách tương đối tốt, dù lời nói hay cử chỉ đều không có toát ra đối với dung mạo của Nguyệt Lưu Âm tỏ ra ghen ghét, hai người trong mắt ngược lại là nhiều hơn là sự thưởng thức, Nguyệt Lưu Âm ngồi xuống không bao lâu, liền cùng hai người bọn họ nói chuyện, con gái nói chuyện với nhau đề tài luôn xoay quanh chính là quần áo trang sức, còn có những tin bát quát mới nhất của giới giải trí trung.
Nguyệt Lưu Âm ngủ ước chừng hơn một ngàn năm, bên ngoài có chuyện gì cũng không biết, tin tức về giới giải trí cũng gần như là trong nửa tháng này du ngoạn bên ngoài mới nghe nói qua, nên so ra chỉ có Tôn Diệc Tịnh cùng Phương Diên nói là nhiều, trong khoảng thời gian ngắn, đối với chuyện bát quái này kia thật đúng là làm nổi lên hứng thú.
Đoàn phim《 kiêu hùng 》 trước mắt, đều không có người thích gây chuyện, một buổi tiệc vô cùng đơn giản thật nhanh liền kết thúc.
Nam 1 Yến An Thanh đầu tiên tạm biệt rồi đi trước, không bao lâu người khác cũng liền về, bởi vì ngày hôm sau phải gia nhập đoàn phim, nếu không Phương Diên còn tính mang theo Nguyệt Lưu Âm đi quán bar ngầm của khách sạn Đế Thịnh để dạo một vòng cho đã.
Người của đoàn phim《 kiêu hùng 》 đều được an bài ở khách sạn Đế Thịnh ở lầu 14, trừ bỏ Nguyệt Lưu Âm đến sau ở lầu 13, chỉ có Yến An Thanh cũng ở tại lầu 13. Nghe nói là Yến An Thanh chính mình chọn, cũng không biết là trùng hợp, hay là có nguyên nhân khác, toàn bộ lầu 13 chỉ có hai người bọn họ, nói cách khác nếu không phải Nguyệt Lưu Âm đột nhiên xuất hiện, lầu 13 cũng chỉ có một người là Yến An Thanh.
Nguyệt Lưu Âm vào lúc trở về, liền thấy một màn tương đối dữ dội, một cô gái ăn mặc và trang điểm đầy quyến rũ gõ của phòng của ảnh đế, chỉ chốc lát sau cửa liền mở, là Yến An Thanh tự mình mở, giờ phút này ảnh đế Yến An Thanh thoạt nhìn không giống như là ở bữa tiệc ôn tồn lễ độ, ngược lại là nhiều hơn một tia thô bĩ, hai người nói với nhau vài câu, sau đó Yến An Thanh cho cô gái đi vào.
Nguyệt Lưu Âm đứng ở cạnh cửa nhìn một lát, cô thấy được những thứ mà người khác không thấy, như là cô gái ăn mặc và trang điểm quyến rũ đó không phải người, mà là họa bì quỷ khoác lên mình một tầng da người, mặt khác còn có Yến An Thanh cho hoạ bì quỷ tiến vào, phòng hắn liền nổi lên một tầng kết giới, mà loại kết giới này chỉ có của người Huyền môn.
Lúc trước ở trong bữa tiệc, Nguyệt Lưu Âm đã chú ý tới Yến An Thanh cùng với khác người không giống nhau, người trong Huyền môn đa số đều có cảm ứng lẫn nhau, Nguyệt Lưu Âm là Huyền môn lão tổ, lại nói tiếp Yến An Thanh giống như là đích truyền con cháu, được coi như là Đồ tôn cách xa nhiều thế hệ của cô.
Cho nên nói, là lão tổ như thế nào có thể thấy chết mà không cứu, tiểu gia hỏa Yến An Thanh kia chính là xem nhẹ công lực của hoạ bì quỷ.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Nguyệt Lưu Âm một chân đá văng cửa.
Người còn không có đi vào, liền thấy bay tới một đồ vật không rõ, phịch một tiếng đâm về phía mặt tường.
“Ai kêu ngươi tiến vào, lập tức đi ra ngoài.” Ôn tồn lễ độ như Yến ảnh đế giờ phút này còn có chút tức muốn hộc máu, nhưng cẩn thận nhìn vào đôi mắt của hắn, bên trong còn có rất nhiều lo lắng.
Yến An Thanh vào thời điểm ở khách sạn Đế Thịnh, liền cảm giác được lầu 13 không thích hợp, cho nên mới an bài kết giới trong phòng mình, hơn nữa còn dùng pháp thuật, làm những người khác vào ở đều bỏ qua lầu 13, chứ như thế nào mỗi ngày đều có người ra kẻ vào, cũng sẽ không có một phòng trống nào.
Nguyệt Lưu Âm không để ý tới lời hắn nói, cười tủm tỉm nhìn hoạ bì quỷ trước mặt: “Ngươi với gương mặt này nhưng da lại chẳng ra gì, thoạt nhìn hoạ bì quỷ ánh mắt của các ngươi càng ngày càng tụt lùi đó.”
Hoạ bì quỷ ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lưu Âm, cảm thấy trên người cô có một loại hơi thở rất nguy hiểm, làm một con hoạ bì quỷ sống mấy trăm năm, cơ bản nhất cũng có bản lĩnh.
“Ngươi là người nào? Sao quản nhiều việc vậy.”
Nguyệt Lưu Âm cười nói: “Ta cũng không phải là tới lo chuyện bao đồng, trong nhà của tiểu bối gặp phiền toái, ta là lão tổ tông không thể ngồi yên không nhìn đến?”
Yến An Thanh trong nháy mắt trừng lớn mắt, có chút không được tình huống trước mắt, càng cảm thấy có phải hay không lỗ tai của chính mình có vấn đề, lão tổ tông là có ý tứ gì? Không nghe lầm đi.
Hoạ bì quỷ có chút lùi bước, đôi mắt âm trầm của quỷ hướng về phía Yến An Thanh, lại không cam lòng, nếu hút được linh khí này, tuyệt đối có thể làm tăng công lực lên nhiều lần.
“Đôi mắt không cần nhìn loạn, bằng không lão tổ ta chọc rớt hai mắt của ngươi.” Nguyệt Lưu Âm nói, ngữ khí bên trong tuyệt đối uy nghiêm.
Hoạ bì quỷ nhịn không được trong lòng sợ hãi sau lui lại một bước, lần này vô cùng tức giận, lại nói như thế nào nàng cũng là một con hoạ bì quỷ sống mấy trăm năm, như thế nào có thể bị một người uy hϊếp, “Tiểu cô nương, rảnh quá quản việc người khác, ta liền rút da của ngươi, với da mặt này của ngươi thật đúng là hiếm thấy.”
Hoạ bì quỷ nhìn đến gương mặt của Nguyệt Lưu Âm, trong lòng nảy lên tham vọng mãnh liệt đới với khuôn mặt của cô.
Lúc này, Yến An Thanh nằm trên mặt đất nhìn ra hoạ bì quỷ trong mắt muốn ngo ngoe rục rịch, cố nén cảm giác bị quỷ khí ăn mòn đau đớn đứng lên: “Hoạ bì quỷ, mơ tưởng ở trước mặt ta lại đả thương mạng người, khuyên ngươi ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không ta nhất định làm ngươi hồn phi phách tán.”
Yến An Thanh đứng ở trước mặt cô đem cô bảo hộ ở phía sau, Nguyệt Lưu Âm duỗi tay đẩy hắn một chút, “Đồ tôn tử, ra phía sau ta đứng đi, này chỉ là hoạ bì quỷ, ngươi không phải là đối thủ.”
Thân thể của Yến An Thanh không chịu khống chế đi ra phía sau Nguyệt Lưu Âm, trong mắt không khỏi kinh hãi, trong ánh mắt đều là coi trọng cô nhúng ít nhiều cũng nghi hoặc.
Hoạ bì quỷ rốt cuộc không thể chịu đựng được Yến An Thanh có huyết nhục trên người, cùng với Nguyệt Lưu Âm này có da hấp dẫn, ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, quanh thân khí đen nồng đậm muốn ngưng tụ thành thân thể thật.
“Đem huyết nhục cùng da mặt của các người để lại, ta có thể cho các ngươi bị chết nhẹ nhàng một chút.”
Lúc này hoạ bì quỷ đã làm mất đi tầng da mặt không thuộc về mình, chỉ còn lại một bộ xương khô, đôi mắt âm trầm tựa như hai cái động đen, làm người sợ hãi.
Nguyệt Lưu Âm không dao động, ngược lại là cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên là lớn lên quá khó coi, mới có thể đi khắp nơi tìm khuôn mặt để che giấu, hoạ bì quỷ, 400 năm qua, ngươi đã gϊếŧ người vô số, tội ác ngập trời, bổn tọa tha cho ngươi không được.”
Một đạo kim quang từ trên tay Nguyệt Lưu Âm bắn ra, trong nháy mắt, hắc khí bị đánh lui, bộ xương khô tất cả bị tiêu diệt.
Yến An Thanh không dám tin tưởng chớp chớp mắt, chỉ vậy là xong rồi.
“Tiểu đồ tôn, còn không mau kêu một tiếng lão tổ tông cho ta nghe.”
Yến An Thanh lấy lại tinh thần, đối với người trước mặt này thoạt nhìn so với hắn còn là cô gái muốn tuổi trẻ hơn, trong lòng tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng miệng vẫn cung cung kính kính hô một tiếng: “Lão tổ tông.”