Chương 3

3.

Địa điểm diễn ra tập đầu tiên của show là viện cổ trạch đã trăm năm tuổi, bốn khách mời phải tìm được đường thoát ra ngoài trước khi trời sáng thì mới tính là đã thách đấu thành công.

Vì để tạo hiệu quả cho show, ba vị khách mời kia ai cũng có kịch bản cả đấy.

Ảnh đế Lương Gia Thành thiết lập là nhân vật đa mưu túc trí, idol Lâm Lang là cẩm lý, nữ minh tinh Trầm Hân Vi đi theo phong cách nữ hán tử hoài cổ.

Tôi là “đi cửa sau" nên chẳng có thiết lập nào dành cho tôi. Chỉ cần diễn tốt một màu làm bông hoa trắng nhu nhược là được rồi, cái thể loại càng nhu nhược càng yếu đuối thì càng hiệu quả cao.

Để không phụ lòng kim chủ đã vung vào tôi mười triệu tệ, tôi cực kỳ chuyên nghiệp dùng tung hết toàn bộ kỹ năng vốn liếng cả đời tôi ra mà diễn xuất.

Âm nhạc rùng rợn vừa vang lên, Trầm Hân Vi sắc mặt bình tĩnh như thường mà đi tuốt ở đằng trước. tôi thì sợ hãi tới mức mặt mày cắt không còn giọt máu. Một đạo cụ giả bật lên, tôi trực tiếp quỳ xuống đất.

Lương Gia Thành ở sau lưng tốt bụng đỡ tôi đứng lên, lại bị tôi ôm đùi cứng ngắt.

Tôi hét lên:"Các vị ma quỷ thân ái ơi, muốn bắt thì bắt ba người bọn họ đi, iem nhát gan lắm xin đừng doạ iem."

Ba người còn lại bị tôi nhắc đến đành miễn cưỡng cười, một tràng mưa bom bão đạn lại rần rần chế giễu tôi.

Vẫn đang phát trực tiếp, chúng tôi gặp phải chướng ngại vật.

Một bóng người đang đong đưa cản chúng tôi ở cửa chính, vì trời đang lúc đưa tay không thấy được năm ngón, chúng tôi cũng không thể xác định đó là NPC người thật hay đạo cụ mà tổ tiết mục cài cắm vào.

Ngay lúc này Trầm Hân Vi bạo gan tiến lên, đưa tay trực tiếp sờ lấy bóng người kia.

"Sờ thấy mềm mềm mịn mịn, nhưng không có nhiệt độ cơ thể người, đây chỉ là hình nộm giả mà thôi, tất cả mọi người cẩn thận đừng đυ.ng đến nó là được."

Nói xong cô nàng châm một cây nến, túm lấy hình nhân giả quăng sang một bên.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ hại chết quỷ, tôi vừa sợ sợ vừa khoái khoái, lúc đi ngang hình nhân, tôi nghiêng đầu liếc nhìn vết máu tràn ra từ khoé mắt lan xuống trên gương mặt của hình nhân.

Tôi á một tiếng, lảo đảo người ngồi phịch xuống trực tiếp đè lên chân hình nhân nữ kia luôn.

Kết quả là người mỏng manh yếu đuối tôi đây bị hai lần kí©h thí©ɧ, trực tiếp xỉu ngang. Làn sóng chê bai tôi lại rầm rộ xuất hiện.

[Nhát gan thì đừng có xáp tới cọ linh để ké fame chứ. Tui tiêu tiền để đu iol chứ không phải là để xem cô ta ở đây phô trương sự íu đúi của mình.]

[Xu cà na quá đi, kỳ sau trăm lần ngàn lần xin đừng có mời Bạch Sương Sương đến tham gia nữa, nếu không tui bỏ luôn hố này cho mà xem!]

[Đều là ngôi sao như nhau, sao mà lại cách xa nhau dzữ dzị nè, tôi chỉ thích mỗi Trầm tỷ thôi, không làm màu không giả tạo õng ẹo*.]

*: 𝘁𝘂̛̀ 𝗻𝗴𝗵𝗶̃𝗮 𝗴𝗼̂́𝗰 𝗺𝗮𝗻𝗴 𝘁𝗶́𝗻𝗵 𝗰𝗼̂𝗻𝗴 𝗸𝗶́𝗰𝗵 𝗸𝗵𝗮́ 𝗻𝗮̣̆𝗻𝗴, Cá xin phép không ghi ra đây

4.

Show bị ngưng lại vì tôi.

Chờ tôi tỉnh lại, đạo diễn Diêm vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn tôi.

“Sương Sương à, anh hiểu em thật không dễ dàng tham gia chương trình giải trí để tăng nhiệt độ, nhưng mọi việc đều phải có mức độ thôi”.

Tôi qua loa gật đầu cho có lệ, căn bản không để trong lòng, ổng không trả tiền cát-xê cho tôi, tôi đương nhiên là phải dựa theo sở thích của kim chủ chớ.

Lâm Lang bên cạnh cũng bắt đầu nói mấy câu chua loét.

“Chị Sương Sương, làm người cũng không thể quá ích kỷ, một mình chị chiếm hết spotlight của show, em thì vẫn còn tốt, chính là sợ hai vị tiền bối sẽ hỏi tới thôi.”

Bản lĩnh châm ngòi ly gián của tên nhãi thảo mai này cũng hơi bị mạnh, nhưng mà tôi cũng chả thèm nương theo câu nói của nó.

“Chị thấy là em ăn không được nho nói nho chua mới tức giận đấy, bây giờ có vẻ hậu bối đều không lễ phép như vậy nhỉ, tức giận liền bứt rứt dữ ha.”

Một câu nói của tôi làm Lâm Lang nghẹn họng nín thin, nhưng lúc này buổi quay trực tiếp vừa vặn bắt đầu, tới giây phút toả sáng của nó, nó cũng chỉ đành thôi