Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Show Đỉnh Cao, Oanh Tạc Cả Giới Giải Trí

Chương 1: Trọng Sinh

Chương Tiếp »
Nước biển lạnh lẽo đến thấu xương, cơ thể cậu nhẹ bẫng, Tống Giản vùng vẫy muốn thoát ra nhưng cơ thể vẫn không chịu khống chế mà dần chìm xuống.

Những làn sóng mãnh liệt ác ý như dây leo chằng chịt quấn quanh cậu, cảm giác ngột ngạt không ngừng tăng lên, cậu không còn cách nào kêu cứu, chỉ có thể để ý chí sinh tồn của mình dần bị bào mòn từng chút từng chút một……

Khi linh hồn lơ lửng trên bầu trời là lúc Tống Giản được giải thoát.

Những ký ức cũ được tái hiện lại trong tâm trí cậu tựa như mây và khói, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên giống như chiếc đèn kéo quân.

Từ năm 18 tuổi bắt đầu tiến vào giới giải trí, mới vừa nãy thôi cậu đã giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi 28, suốt mười năm.

Cậu từ vô danh tiểu tốt bò thật vất vả leo lên tiền tuyến, duy trì hình tượng Phật hệ công ty vì cậu thiết lập, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ cứ như đi trên băng mỏng, sợ rằng bản thân để lộ sai sót ở đâu đó.

Giống như đi trên một sợi dây mỏng manh trên vực thẳm, buộc chính mình đeo mặt nạ, sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược với tính cách của bản thân, chỉ cần bước sai một li, cậu sẽ rơi xuống vách đá, không chỉ tan xương nát thịt mà tất thảy những nỗ lực trước kia cũng sẽ đổ sông đổ bể.

Ở phía sau cậu phảng phất như có một bàn tay vô hình to lớn, không ngừng đẩy cậu tiến lên phía trước, bức cho cậu càng ngày càng ham muốn thành công và lợi ích trước mắt mà tức thời đã quên đi mục đích sống ban đầu.

Mặc dù danh tiếng mang đến cho cậu và gia đình có một cuộc sống tốt đẹp, song Tống Giản lại không thể cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn, tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ là một áp lực nặng nề khiến người ta khó thở, giống như cảm giác bị ch·ết đ·uối vậy.

Bản thân nhiều tiền lắm của thì khi chết đi đống tiền ấy có tác dụng gì?

Nếu có thể sống lại một lần nữa, cậu chỉ muốn sống vì bản thân mình.

Thứ cuối cùng cậu để lại cho thế giới là nụ cười đầy châm chọc cùng mỉa mai, Tống Giản để nước biển cuốn cơ thể mình về phía trước, từ từ nhắm mắt lại.

....

Ánh trăng thưa thớt, chiếu vào phòng tắm tối tăm và yên tĩnh.

Bên kia cửa, bầu không khí cực kì ồn ào, chất lỏng màu nâu sẫm đung đưa, thành cốc va vào nhau phát ra những âm thanh giòn giã, tiếng cười kèm theo tiếng hú hét, không khí tràn ngập mùi rượu và nicotin.

“Giản ca——”
Chương Tiếp »