Chương 2: Thất Tình

Đến trường. Đó không phải là niềm vui đối với một lớp trưởng như nó. Đó là một nơi chứa đầy áp lực, thậm chí là kì thị.

Nó khó chịu nhìn người con gái trước mắt. Mái tóc đen dài xõa ngang vai, che đi đôi mắt đang thách thức. Nó chịu bất lực sao?

- Koizumi, cậu có biết cậu không làm bài tập lần thứ bao nhiêu rồi không. Quá tam ba bận, tớ không thể bỏ qua cho cậu lần này được.

- Thôi nào, biết sao được, tớ đi du lịch với gia đình mà!

Cô ả khẽ nhún vai, tiếp tục ngước nhìn nó. Koizumi thích thú khi nhìn thấy ánh mắt chán chường kia.

- Lí do đó cũ rích rồi, Koizumi ạ! Tớ sẽ không bỏ qua cho cậu nữa. Tớ sẽ thưa với cô chuyện này!

- Mở miệng là thưa cô, thưa cô. Cô không còn câu nói nào đỡ chán hơn à?

Nó giật mình, quay phắt lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy. Là hắn sao?Hắn đến, và nó cảm thấy sợ. Có lẽ chưa bao giờ nó muốn đối diện với con người này.

- Đừng có cậy mình là lớp trưởng rồi ức hϊếp người khác. Loại người như cô... không xứng làm lớp trưởng.

Tiếng vỗ tay, reo hò, tán thành từ xung quanh lọt vào tai nó không mấy vui vẻ. Cổ họng nó nghẹn đắng. Đau làm sao, ức làm sao khi danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng của nó bị xúc phạm.

Nó không nói gì, lẳng lặng đi về chỗ ngồi. Có hay chăng, nó là một kẻ vô dụng, không ra gì? Nó úp mặt xuống bàn, cố gắng nuốt trôi cái nghẹn đắng ở cổ họng. Nó mím chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt đáng ghét trào ra. Nhưng đâu có được. Miệng nó méo xệch, nước mắt trào ra lem nhem khuôn mặt xinh xắn. Nó hận bản thân mình vô dụng, bất tài, yêu đuối.

- Ôi chao! Hình như lớp trưởng khóc nhè rồi kìa!

- Ăn vạ đấy mà! Đúng là cái loại nước mắt cá sấu.

- Đừng nói nữa, lớp trưởng tủi thân chết! Xong tí nữa cô vào, cô lại: " Bạn Nakamori làm sao đấy! " thì chết tụi mình à!

Tiếng giễu cợt vang lên, nó cứ thế nức nở. Nó không muốn làm lớp trưởng. Nó không phải là người hoàn hảo. Nó không có nhan sắc, học lực cũng không phải là giỏi. Vậy mà vẫn phải làm lớp trưởng. Vui lắm sao? Bị mọi người hạ nhục, nó không hề trách bọn chúng, mà toàn tránh bản thân mình bất tài. Có phải nó ngu ngốc lắm không?

Tiếng rầm lớn lọt vào tai nó. Nó biết, cô ấy đến.

- Đứa nào thích, vác mặt vào mà làm lớp trưởng. Cậu ấy đã làm hết khả năng của mình rồi, thậm chí làm rất đúng. Vậy mà các cậu vẫn kiếm cớ để chửi. Ai nghĩ mình chưa bao giờ mắc sai lầm thì bước lên đây đánh cậu ấy đi!

Đám đông im lặng, rồi tản dần về chỗ. Nó vẫn úp mặt xuống bàn, không dám ngước lên nhìn người trước mặt. Nó biết, nó sắp bị mắng.

Người con gái kia tiến về phía nó, thở dài. Đôi mắt tím nhìn nó bực bội. Nó ngốc lắm, hiền lành, lại nhẫn nhục, nên suốt ngày bị bắt nạt từ khi làm lớp trưởng. Cô ức thay nó, nhưng nói gì thì nói, nó đâu có nghe. Lần nào cũng là cô bảo vệ nó. Nó cứ chịu nhẫn nhục mãi như thế sao?

Buổi học diễn ra bình thường. Hôm đó, mây trời vẩn đυ.c.

oOo

Keiko lôi nó xuống căn tin, mặc cho nó đang nói chuyện với Ran. Nhỏ ngó nghiêng xung quanh, rồi ghé vào tai nó thì thầm:

- Cái gì? Kaito tặng quà sinh nhật cho Koizumi á?

Aoko hoảng hốt. Và quan trọng, nó thấy trong người khó chịu. Vì lí do gì, nó cũng chẳng biết. Ghen sao?

- Be bé cái miệng thôi. Tớ nói cho mỗi mình cậu biết thôi đấy nhé! Hôm qua, cậu ta lôi tớ đi chục cái cửa hàng lưu niệm chỉ để chọn quà cho cô ấy đấy!

Keiko tươi cười. Có lẽ, nhỏ chính là người may mắn nhất trong cái trường này. Sở dĩ nhỏ là bạn thân của cả nam thần lẫn hoa khôi của Ekoda. Do đó, Keiko cũng chính là người kết nối hai người này với nhau, để rồi trở thành cặp đôi đẹp nhất trường.

Keiko như chợt nhớ ra điều gì đó. Nhỏ vội vàng tạm biệt nó rồi rời đi.

Nó giật mình, hoảng hốt. Nó có cảm giác nguồn duy nhất nó có được để tìm hiểu về Kaito sắp biến mất. Những gì nhỏ nói đối với nó là quá ít, nó muốn biết nhiều hơn. Và rồi theo phản xạ, nó đưa tay giật bím tóc của Keiko lại.

Keiko ngã về đằng sau theo quán tính. Bím tóc bên phải của nhỏ đau nhói vì bị kéo. Nhỏ ôm bím tóc của mình, tức giận la nó.

Nó xin lỗi qua loa, rồi tiếp tục tra hỏi. Thậm chí khuôn mặt nhăn nhó kia, nó cũng chẳng thèm để tâm.

- Vòng cổ. Hỏi xong chưa? Cậu mà nói với ai là chết với tớ đấy!

Nhỏ tức giận bỏ đi, để lại nó với vẻ mặt suy tư.

oOo

Trời xẩm tối. Hắn vẫn chưa về. Mưa rào đã ầm ầm ngoài kia, trong lòng nó lo lắng không yên. Bữa cơm đạm bạc trên bàn đã nguội. Căn nhà tăm tối lạnh lẽo. Nó ngồi đó, cứ cầm điện thoại lên, lại bỏ xuống. Có phải...nó đã xâm nhập vào đời tư của người khác quá sâu?

7 giờ tối. Hắn liêu xiêu về nhà. Khi chiếc bóng đen của hắn đổ trên nền nhà, nó hoảng hốt lao ra. Cơ thể to lớn của hắn ngã vào nó - một con người nhỏ bé - khiến nó loạng choạng ngã về sau. Hắn ướt sũng nước mưa, khuôn mặt nhợt nhạt, khẽ run lên vì lạnh. Nó nặng nhọc đỡ hắn nằm trên ghế sofa. Nó bối rối, không biết phải làm gì. Đơn giản, hắn là con trai, và nó là con gái. Có ổn không khi để hắn mặc đồ ướt như vậy? Chả nhẽ, nó phải tự tay thay quần áo cho hắn? Vò đầu bứt tai, nó quyết định lau mặt cho hắn rồi thay mỗi áo. Nó sợ, hắn sẽ bị cảm lạnh.

Nó nhắn cho bố tin báo, rồi xuống bếp quấy cho hắn nồi cháo. Có phải...nó tốt quá rồi không?

Hắn mơ, la hét ầm ĩ cả căn phòng. Nó giật mình chạy lại, lau đi khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn. Người hắn nóng rực. Hình như...hắn sốt rồi.

- Ba ơi, ba ơi, đừng đi mà ba ơi!

Hắn kéo nó lại khi nó định chạy đi tìm nhiệt kế. Cơ thể nó ngã nhào vào lòng hắn. Hắn ôm nó, chặt, khiến nó ngộp thở. Một lúc sau, hơi thở hắn ổn định.

Nó gỡ tay hắn ra, đứng dậy. Khuôn mặt nó đỏ ửng vì nằm trong lòng hắn, nghe rõ từng nhịp đập ấy. Nó ôm mặt chạy vào nhà tắm, té nước rửa mặt. Nó sắp hóa rồ rồi thì phải?

38°C. Khá cao đấy nhỉ? Nó thở dài. Lúc ngã vào lòng hắn, nó còn tưởng hắn sốt đến 40°C cơ. Vươn vai một hồi, nó khệ nệ ôm bát cháo ra. Gọi hắn dậy lúc này, có hơi điên.

Nó lại bê bát cháo cất đi, rồi thả một chiếc khăn vào chậu nước mát. Nó vắt khăn, rồi đắp lên trán hắn. Cứ một lúc, lại thay khăn. Rồi nó thϊếp đi lúc nào không hay.

Nửa đêm, hắn khóc. Nó tỉnh dậy, vỗ về hắn như một đứa trẻ. Hắn đáng thương quá vậy sao?

- Akako, tại sao lại từ chối tớ? Tại saooo?

Nó nghe đến cái tên ấy thì sững lại. Nó hiểu rồi. Hiểu rồi. Hiểu...tại sao...hắn lại ra nông nỗi này. Hắn...thất tình.

Hắn cầm tay nó, lắc nhẹ như muốn hỏi tại sao. Nực cười, hắn nhầm nó là Koizumi? Giọt nước mắt trong veo lăn dài trên khuôn mặt bơ phờ. Đêm nay, nó khóc cùng hắn rồi.

Hắn tỉnh giấc khi trời đã sáng. Đầu hắn khẽ nhói đau, nhưng không còn nóng nữa. Đêm qua, hắn nửa tỉnh nửa mơ, hắn thấy Akako lau mặt cho hắn. Niềm vui len lỏi trong tim.

Hắn giật mình khi thấy cô gái đang ngủ gục bên cạnh. Mặt hắn tối sầm lại. Nakamori...tại sao nhỏ lại ở đây?

Hy vọng trong hắn vỡ tan, tựa như quà cầu pha lê rơi xuống dưới đất. Đêm qua hắn sốt, và người con gái chăm sóc hắn không phải Akako như hắn tưởng mà lại là Nakamori? Hắn cười khểnh, đẩy nó sang một bên, khiến nó ngã nhào xuống đất.

Ngồi ngủ cả một đêm, bây giờ lại bị hắn thô bạo đẩy ngã, toàn thân nó ê ẩm. Hắn...là quá đáng lắm rồi.

- KUROBA KAITO!

Nó gào lên, trong đó chứa đựng tất cả những uất ức và tủi nhục. Hắn hờ hừng quay lại, trợn mắt nhìn nó.

- Nếu hôm qua không phải là tôi chăm sóc cậu, thì có lẽ cậu đã chết ở nơi xó xỉnh nào đó rồi.

- Tôi làm sao mặc tôi, nhờ cô xía vào chắc. Biết ơn cô, ha...nhọc lắm!

Hắn nhếch môi cười khinh bỉ, rồi bỏ đi vệ sinh cá nhân. Nó tựa lưng vào tường, lia ánh mắt theo từng hành động của hắn. Và rồi...hắn mở cửa bước ra ngoài.

- Cậu định đến trường vào giờ này? Chẳng phải là quá sớm sao?

Hắn chợt dừng lại, rồi mỉm cười. Buồn lắm! Hắn nhẹ nói:

- Chuyện này...không liên quan đến cô.

- Cậu nghĩ cậu đi sớm thì có thể trách mặt Koizumi được sao? Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ đến, và hai người sẽ lại gặp nhau. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người nhận ra điều không ổn giữa hai cậu? Tốt nhất cậu vẫn nên đối xử bình thường với cậu ấy đi.

Kaito sững sờ, quay lại nhìn nó. Ánh mắt ngạc nhiên tột độ như muốn hét lên rằng: Tại sao cô biết. Aoko bối rối quay đi. Nó biết, lòng tự trọng của hắn cao như thế nào. Nó nói ra điều đó, đồng nghĩa với việc nó đã xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn rồi.

- T...Tớ xin lỗi!Tại hôm qua cậu nói mơ nên...

Hắn nghe thế thì nhếch môi cười bi thương. Hắn...lại là người dễ bị kẻ khác đọc vị thế sao? Không, là bất cẩn quá rồi.

Ha, hóa ra đó là lí do dù biết bị hắn ghẻ lạnh, nó vẫn đối xử với hắn như bao bạn bè khác sao? Nó lo xa quá rồi.

Nghe nó nói đi hâm nóng lại nồi cháo cho hắn ăn hạ sốt, hắn liền thẫn thờ đi vào, ngồi thụp xuống ghế. Nó nhìn hành động của hắn như xát muối vào trái tim mình thì bật khóc. Tại sao lại vậy? Đúng ra nó nên hạnh phúc khi Koizumi từ chối tình cảm của Kaito chứ? Tại sao?

Có lẽ...nó đau khổ khi thấy người mình yêu đau khổ? Là đáng thương? Hay đáng khinh đây?

Rốt cuộc, Kuroba Kaito cũng lụy tình khác gì Nakamori Aoko đâu?

Yêu...sao lại khó hiểu đến vậy?

------------------