Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ship Cp Showbiz Rồi Hot Hòn Họt

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ lúc bước vào nhà, tổ đạo diễn cuối cùng đã bị chơi xỏ lại, phía tổ khách mời cũng coi như xả được uất nghẹn.

Đặc biệt là ba người Thẩm Lãng, uất ức vì bị tịch thu mì ăn liền mới rồi nháy mắt mất sạch, hahaha, tìm lại được mặt mũi rồi.

Năm người bắt đầu vui vui vẻ vẻ túm tụm lại ngồi trước bàn bắt đầu ăn mì, mỗi người một cái đùi gà, ngay cả Miêu Y Y đang bị quản lý theo dõi chòng chọc bắt ăn kiêng cũng tay trái đùi gà tay phải gắp mì bắt đầu ăn.

Mì cán tay Tiết Lam làm ăn vào dai dai, cà chua và trứng ăn kèm cũng cực kỳ thấm vị, cứ thế kết hợp chung với nhau, đồ ăn kèm cùng nước dùng hòa quyện với sợi mì dai sần sật, thanh đạm không ngấy, nhưng lại ngon đến lạ lùng.

Lâm Hưng ăn một đũa mì rồi hướng về phía cô bật ngón tay cái: “Tiết Lam, mì cán tay này của em cừ thật đấy, đồ ăn kèm cũng tuyệt nốt, vừa nhìn chính là ở nhà thường xuyên nấu nướng nhỉ.”

Ngoại trừ Lâm Hưng, những người khác cũng vừa ăn vừa gật đầu phụ họa khen ngon, mà tốc độ gắp rõ ràng bắt đầu trở nên thoăn thoắt. Trải qua tình huống biến đổi bất ngờ thế này, hiển nhiên ai nấy đều ăn rất chi mãn nguyện.

Tiết Lam cười cười, “Tàm tạm ạ, thỉnh thoảng có làm.”

Dịch Phi Phàm ăn hết sức thỏa thuê, một bát mì to nháy mắt đã thấy đáy, cậu còn bưng bát lên đến nước dùng trong bát cũng húp sạch, sau đó mới lưu luyến đặt xuống.

Tiết Lam ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Phi Phàm ăn no rồi sao, nếu còn chưa no, trong bếp vẫn còn một ít mì và đồ ăn kèm.”

Dịch Phi Phàm nghe thế thì hai mắt sáng rỡ, “Cảm ơn chị Tiết Lam, em vẫn có thể ăn thêm một bát nữa.”

Dứt lời, Dịch Phi Phàm liền bưng bát xông thẳng vào bếp, làm thêm bát mới.

Uầy, con nít vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, có thể ăn nhiều một chút là điều nên làm, dù sao khoảng thời gian này ăn cũng không bị mập.

Comment trong phòng livestream lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều, đều là fan của Dịch Phi Pham đang điên cuồng gõ chữ:

[Con ơi ăn nhiều một chút, có thể ăn được là phúc]

[Em trai Phi Phàm dễ xương quá, có thực mới vực được đạo]

[Cảm ơn tiểu tỷ tỷ Tiết Lam, em trai Phi Phàm của chúng em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, chúng ta không thể nào bỏ đói con nít mà]

Dịch Phi Phàm vừa rời đi, Thẩm Lãng bên cạnh bỗng nhìn sang Tiết Lam: “Trong nhà bếp vẫn còn mì?”

Tiết Lam giật mình, gật gật đầu.

Thẩm Lãng “ừ” một tiếng, vẫn là dáng vẻ chanh xả: “Đủ không?”

Tiết Lam nhìn cái bát sạch bách trước mặt anh, sáng tỏ nói: “Đủ.”

Thẩm Lãng gật đầu, bưng cái bát không của mình, không nhanh không chậm đi vào nhà bếp. Rất nhanh trong bếp liền truyền ra cuộc đối thoại của Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng.

Dịch Phi Phàm: “Thẩm ca, đồ ăn kèm không thể cho vào nhiều vậy đâu, sẽ mặn đó.”

Sau đó nghe thấy Thẩm Lãng “à” một tiếng, đáp: “Nhiêu đây được chưa?”

Dịch Phi Phàm: “Em thấy hình như hơi ít á, hay là anh cho vô trước đi rồi nếm thử xem sao…”

Ba người trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau. Sao một người trưởng thành như Thẩm Lãng còn không bằng một thằng bé chưa thành niên như Dịch Phi Phàm cơ chứ?

Lâm Hưng cũng rất nhanh ăn hết một bát, cười hà hà nhìn Tiết Lam.

Tiết Lam hiểu ý, “Em cũng không rõ còn hay không nữa, hay Lâm ca anh vào bếp xem thử đi?”

Chủ yếu là cô không ngờ bao tử mọi người lớn vậy, bát cô dùng đựng mì đều là loại bát to chuyên để ăn mì, lượng đồ ăn tuyệt đối không hề ít.

Minh tinh trong showbiz bây giờ đều không cần quản lý vóc dáng hay sao ấy nhể?!

Miêu Y Y có phần đáng thương nói: “Em cũng muốn ăn, nhưng em phải giảm cân, không thể ăn quá nhiều carbonhydrat.”

Tiết Lam có chút tán đồng gật gật đầu, vầy mới đúng nè.

“Có điều xem thái độ của tổ chương trình ngày hôm nay, nửa tháng này phỏng chừng em có muốn ăn cũng rất khó, em nghiêm túc hoài nghi quản lý của em cho em qua đây chính là muốn nhân cơ hội buộc em giảm béo.” Miêu Y Y than thở mấy câu, lại cắn đùi gà trong tay.

Tiết Lam thấy cô ấy như vậy thì nhịn không được mỉm cười, “Vậy em ăn đùi gà nhiều một chút, chị vẫn còn không ít, đợi lát nữa chị mang hành lý xuống, mọi người muốn ăn gì cứ việc lấy.”

Miêu Y Y lắc đầu lia lịa: “Nhưng cũng không thể ăn tùy tiện, chị khó khăn lắm mới mang vào được, chúng ta để lại tới lúc mấu chốt mới ăn.”

“Ui, mới vừa tới mà Y Y đã học được cách tiết kiệm chăm lo việc nhà rồi, không tệ không tệ.” Lâm Hưng từ trong bếp bưng bát đi ra, cười ha ha nói.

Thẩm Lãng và Dịch Phi Phàm cũng theo sau, mỗi người bê một bát mì đi vào phòng khách.

Dịch Phi Phàm nghĩ lại mà còn rùng mình: “Dựa trên kinh nghiệm mùa trước của em, khổ cực nhất vẫn còn ở phía sau, chúng ta phải quý trọng lương khô mà Lam tỷ mang tới.”

Tiết Lam trái lại không nghĩ vậy. Cô không bi quan giống như Dịch Phi Phàm, cũng không cảm thấy nửa tháng tiếp theo sẽ bị hành tới mức không có cơm ăn. Tổ chương trình có xấu bụng đi nữa, không phải còn có câu “ở bầu thì tròn ở ống thì dài”* hay sao.

*Nguyên văn: dựa núi ăn núi dựa nước uống nước. Chỉ sự tùy cơ ứng biến, thích nghi với hoàn cảnh.

Ba người Lâm Hưng, Dịch Phi Phàm cùng Thẩm Lãng chia nhau chỗ mì còn lại, mỗi người được hơn nửa bát to, ai nấy còn tự cho thêm đồ ăn kèm lên trên. Ba người sùm sụp ăn mì, ăn đến độ phải gọi là ĐÃ QUÁ ĐÃ.

Quần chúng trong phòng livestream bị gợi cơn thèm chịu không nổi—

[Mọe nó, mì này bộ ngon đến vậy thiệt hả, cảm giác mấy người Thẩm Lãng căn bản không ngừng lại được]

[Khum ổn rùi, mị thật sự nhịn không nổi, đặt giao mì cà chua trứng gà, mặc dù hông phải mì cán tay nhưng mà có còn hơn không]

[Có khoa trương đến vậy không, họ mới tới có một ngày chứ có phải đói lâu năm đâu, cả nhóm đại minh tinh quen ăn sơn hào hải vị nhưng lại vì bát mì này mà như vậy, diễn hơi lố rồi đó]

[Đúng thế, lẽ nào tổ chương trình vì để tẩy trắng* cho Tiết Lam nên cố ý xây dựng tình tiết này?]

*tạo tiếng tốt để cứu vớt hình tượng xấu trước đó

[Lầu trên tỉnh táo chút đê, bà có muốn bôi xấu Tiết Lam thì cũng xin đừng có kéo Thẩm Lãng nhà tụi này vô. Để người có vị trí trong showbiz* như Thẩm Lãng giúp Tiết Lam tẩy trắng, bộ tưởng thằng nhỏ nhà tui ngồi không chắc]

Nguyên văn: ca vị 咖位: chỉ địa vị của minh tinh trong giới giải trí, minh tinh có địa vị được gọi là Đại ca. Ca vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn, thù lao cũng sẽ cao, vì vậy đây là danh hiệu mà minh tinh đều sẽ gắng sức tranh giành.

[Chính bởi vì thường ngày quen ăn sơn hào hải vị nên rau cháo đạm bạc mới trở nên mới lạ. Không có văn hóa thật đáng sợ, não phẳng thì làm ơn đọc sách nhiều dzô]

[Mị cảm thấy hết sức bình thường mà, sức ăn của nam giới vốn nhiều, hai bát mì cũng đúng thôi, bộ cũng cần diễn hả?]

……………..

Rất nhanh năm người đã ăn xong bữa trưa, bát đũa được nhóm nam giành rửa, Tiết Lam và Miêu Y Y ở phòng khách dọn bàn, nhanh chóng làm xong.

Tiết Lam lên lầu xách hành lý đựng đầy đồ ăn của mình xuống, phân loại cất vào tủ lạnh và kệ tủ ở tầng một, như vậy mọi người muốn ăn thì có thể tự mình lấy.

Bốn người kia và nhân viên tổ đạo diễn mới rồi nghe cameraman miêu tả, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc Tiết Lam mở hành lý đầy ăm ắp thì trong phòng vẫn lặng im phăng phắc, sau đó bầu không khí rõ ràng chia làm hai thái cực.

Với nhóm khách mời mà đại biểu là Dịch Phi Phàm thì mặt mày hết sức hí hửng, không phải hoàn toàn bởi vì có nhiều thức ăn như vậy, mà chủ yếu là trong trận battle này với tổ đạo diễn, họ thắng rùi!!!!

Ngay cả Thẩm Lãng cool ngầu chanh xả giữ ý giữ tứ cũng hiếm khi bị bầu không khí này lây nhiễm, nở nụ cười.

Fan của Thẩm Lãng trông thấy thần tượng nhà họ cười thì nháy mắt điên cuồng comment.

[Mọe nó, tui sắp toi ròi, ca ca tui cười ròi, ảnh cười ròi]

[Cap hình cap hình, con trai thiệt không dễ gì cười mà, bởi vì như vậy không hợp với xì tai cool ngầu chanh xả của ẻm]

[Há há há, mị là fan bạn gái, nhưng trông thấy nụ cười này tự nhiên chuyển thành fan mama rùi, con trai ơi mau cười nhiều hơn nào]

[Hahaha, cảm thấy họ rất sung sướиɠ, thì ra ai ai cũng thích thắng nhể]

Mà bên phía tổ đạo diễn không hề có bầu không khí như vậy. Tổng đạo diễn nhịn không được đỡ trán, sau đó họ lại chứng kiến Tiết Lam sau khi lấy thức ăn trong hành lý ra thì lại xách xuống một cái túi màu đen.

Tổ đạo diễn: “……….”

Tiết Lam trông thấy vẻ mặt ai oán của tổ đạo diễn thì không ghẹo họ nữa: “Mọi người yên tâm, thật ra em cũng không mang theo gì cả, ngoại trừ ít quần áo thì cũng chỉ có một vài sản phẩm dưỡng da và mặt nạ gì đó mà thôi.”

Tổ đạo diễn nghĩ thấy cũng phải, con gái ra cửa vốn rất phiền phức nên nháy mắt cũng thả lỏng, vậy cái túi màu đen trong tay cô nàng chứa gì nhỉ?

Ai ngờ Tiết Lam lại đột nhiên nói: “À đúng rồi, em còn mang một ít dược phẩm như băng cá nhân thuốc đỏ… Hết cách rồi, thuốc thang của tổ đạo diễn mắc quá trời, tụi em mua không nổi, vẫn nên tự mình mang theo. Tụi em đều lần đầu tiên làm việc nhà nông, đυ.ng chỗ này quẹt chỗ kia là điều khó tránh khỏi mà.”

Tổ đạo diễn: “………..”

Sắc mặt tổng đạo diễn thập phần đặc sắc: “Em rốt cuộc mang mấy bộ đồ, lỡ như gặp phải trời mưa, giặt khô không kịp thì em mặc cái gì?”

Tiết Lam tỉnh queo: “Em kiểm tra rồi, trong nhà vệ sinh có máy sấy.”

Tổng đạo diễn vẫn không cam lòng: “Nếu như mùa này chúng tôi không chuẩn bị máy sấy thì sao, vậy em chuẩn bị ứng phó thế nào?”

“Không phải còn có mọi người à, không có quần áo thì làm sao quay chương trình được. Tóm lại mọi người sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn được mà.” Tiết Lam nhíu mày nói: “Đương nhiên, nếu như mọi người thật sự mặc kệ, cùng lắm thì em cứ ở lì trong phòng không ra ngoài thôi.”

Dù sao cô đã tính rồi, bất quá thì không có ống kính, nhưng tổ chương trình bỏ tiền ra mời họ, chắc chắn cũng không cho phép tình huống như vậy xảy ra.

Tổ đạo diễn: “……….”

Khá lắm, cô vậy mà còn tính cả bọn họ vào đó rồi heng.

Thấy Tiết Lam một lần nữa hố tổ đạo diễn, quần chúng xem livestream cũng vui như trẩy hội.

[Há há há, tổ chương trình chắc chắn không ngờ được ngày đầu tiên phát sóng đã đυ.ng phải khắc tinh rồi, cảm giác nhóm khách mời sắp “nông dân đổi đời hát bài ca” rùi]

[Bỗng cảm thấy Tiết Lam rất khiến người khác thích, tính cách hình như thật sự khá tốt]

[Lầu trên tỉnh táo chút, đừng bị ả cave Tiết Lam này lừa gạt, hừ, cô ả muốn thêm ống kính cho mình thôi]

[non-fan, thuần túy tới xem chương trình. Mình cảm thấy rất thú vị, hi vọng Tiết Lam tiếp tục duy trì trạng thái, cũng tới lúc cho tổ đạo diễn biết lòng người hiểm ác là thế nào, xả giận cho các khách mời mùa trước, FIGHTING!]

Ăn xong năm người lên lầu nghỉ ngơi một lúc, sau khi tỉnh dậy, căn cứ theo yêu cầu của tổ chương trình, họ trước tiên ra ruộng thu hoạch dưa, dùng để đổi lấy nguyên liệu bữa tối.

Chỉ là chiếu theo biểu trao đổi của tổ chương trình, bọn họ vất vả như trâu từ trong ruộng khiêng về 100 trái dưa lớn mới có thể miễn cưỡng đổi được một bữa gạo và rau xanh cho năm người, ngay cả thịt cũng chẳng đổi được.

Đúng thiệt là, vật giá kiểu này mà tổ chương trình cũng dám định.

Tiết Lam ở trong sân đảo một vòng, thế nhưng lại có dự tính khác.

Trông thấy những người khác đều đã thay xong quần áo, Tiết Lam do dự một lúc, cất tiếng hỏi: “Buổi chiều em có thể trước không ra ruộng dưa được không, em muốn đi xem thử liệu có thể kiếm ít cá hay không.”

Cá so với dưa thì có thể lời hơn nhiều, hơn nữa so về mặt công việc, cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Lâm Hưng hỏi: “Em muốn đi câu cá sao, việc này cũng không dễ gì. Đừng thấy cá đổi được giá cao, mùa trước bọn anh từng đi câu cá, nhưng nhiều người như vậy mà cả một buổi chiều ngay cả bóng dáng con cá cũng không thấy, sau đó mới biết, tổ chương trình sớm đã lường trước rồi.”

Dịch Phi Phàm gật mạnh đầu: “Đúng vậy, bọn họ tìm một cao thủ câu cá, cả buổi chiều mới câu được hai con cá to bằng bàn tay, lúc này mới yên tâm lập ra bảng trao đổi có giá cao như vậy.”

Tiết Lam lắc đầu, giải thích: “Em không phải đi câu cá. Hôm nay lúc tới đây, em nghe ông cụ trong thôn nói buổi chiều thượng du sẽ mở đập xả nước, bình thường khi xả nước như vậy, cá trong hồ trữ nước trên thượng du cũng sẽ xuôi theo dòng chảy xuống dưới, em muốn tranh thủ xem sao.”

Còn có vụ này?

Tổ đạo diễn cũng hết sức bất ngờ, đồng loạt quay đầu nhìn cameraman đi theo quay Tiết Lam. Anh ấy vẻ mặt nặng nề gật đầu.

Lúc này, vị trí máy quay cho phòng livestream còn đặc biệt tặng một ống kính cho anh quay phim—

[Khum ổn rồi, tui mắc cười quá, cảm giác anh quay phim đã phải chịu đựng vô số cú đấm]

[Tiết Lam là bug của tổ chương trình hẻ, đạo diễn còn khum biết dzụ này, nhưng dzậy mà bả lại biết, ghia thiệt chứ]

[Được lắm, mị phải nói là được lắm, chả trách sau khi vào thôn ẻm chủ động tám trời tám đất với ông cụ, thì ra là đang thăm dò tình báo ]

Miêu Y Y hai mắt sáng rực: “Em cũng muốn đi, em trước giờ chưa từng thấy mở đập xả nước bao giờ, cảm thấy rất thú vị.”

Dịch Phi Phàm vẫn còn tính cách trẻ con, vừa nghe vậy cũng rất hứng thú, nhưng nghĩ nghĩ vẫn hỏi: “Nhưng trong hồ trữ nước sẽ có cá sao ạ?”

Nếu như trong hồ không có cá, vậy làm sao tranh thủ?

Tiết Lam đáp: “Theo hình thức xây dựng nông thôn mới phổ biến hiện nay thì nuôi cá trong hồ trữ nước cũng là một ngành phụ trong phát triển nông nghiệp, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì có lẽ sẽ có cá.”

Mấy người họ hiển nhiên không biết việc này, nhưng nghe Tiết Lam nói vậy lại cảm thấy rất có lý.

Lâm Hưng suy tư một lúc, nói: “Hay là chiều nay chúng ta đều qua đó đi, nghe thấy cũng thú vị lắm, nếu có thể bắt được cá thì càng tốt, bắt không được cũng không sao, coi như chúng ta thư giãn một chút.”

Vì vậy, năm người ăn khớp với nhau, cứ thế trực tiếp quẳng lại kế hoạch mà tổ đạo diễn đã bố trí cho họ.

Makeno*, cùng lắm buổi tối tùy tiện ăn vặt lót bụng.

*Mặc kệ nó

Tổ đạo diễn: “…….”

Quả nhiên không thể để bọn họ có lương thực dự trữ, căn bản là không nghe theo sắp xếp mừ!
« Chương TrướcChương Tiếp »