Shattered Trust

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: hanghulis Cô có con với anh, nhưng anh lại không chấp nhận đứa con đó, ly hôn khi cô đang có thai, và cũng bỏ luôn quyền làm bố của anh Sau bốn năm anh quay lại tìm cô, ép cô kết hôn với anh? R …
Xem Thêm

Chương 8
“Ok sao?” Cô kinh ngạc nhìn xung quanh. Một xưởng vẽ mơ ước. Ok không đủ để miêu tả nó. “Nó thật tuyệt vời – ánh sáng, mọi thứ đều- đều…”Cô không biết nói gì và nhìn anh với vẻ băn khoăn bối rối.

“Tạ ơn Chúa! Anh đã làm đúng vì em,” anh nói, với vẻ thở phào chân thành khiến cô gần như tin rằng anh thật sự có ý đó. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt đẹp trai, và lần đầu tiên kể từ hôm tái hôn cô đã quên mất sự thù địch của mình với cách cư xử của anh vời cô và một nụ cười tương xứng hiện lên trên bờ môi đầy đặn của cô.

“Em không biết vì sao anh lại làm vậy, Nick ạ!” Cô thốt lên, dang rộng cánh tay để ôm lấy cả căm phòng. “Nhưng em yêu nó! Cám ơn anh.”

Cười vì sự nhiệt tình của cô, anh nắm lấy một bàn tay đang dang ra của cô. “Đến đây và ngồi xuống đi, và anh sẽ kể cho em nghe,” anh đề nghị, và đưa cô tới một chiếc ghế da dài đặt cạnh tường, anh ngồi xuống rồi kéo cô xuống bên cạnh anh. Abby không phản đối, tâm trí cô đã tập trung chú ý đến bức tranh đầu tiên của cô, có lẽ là một bức tranh sơn dầu, của chính căn nhà, hay có lẽ cô sẽ thử vẽ một bức chân dung…

“Anh biết em nghĩ anh là một con lợn tàn nhẫn, kiêu căng, sẽ làm tất cả để có được thứ mà anh muốn, và anh tự nhận mình cũng có giống một vài nét –“ Anh dừng lời. “Abby, em có đang nghe anh nói không vậy?”

“Gì cơ? À, có ạ,” cô trả lời, chỉ hiểu được một nửa những gì anh đang nói, nhưng dần dần hiểu hết khi anh nói tiếp vì hưng phấn nhanh chóng của cô đã tan dần.

“Lần đầu tiên anh bước vào phòng tranh của em, anh bị choáng ngợp khi thấy hai bức tranh của chính em. Anh đã sống với em hơn một năm, và không hề biết em là một họa sĩ. Anh nghĩ tới em giống như một tài sản trẻ trung xinh đẹp, cần được đam mê và bảo vệ. Nhớ lại thế, anh nhận ra anh không thật sự hiểu em. Em là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn nhiều một người anh từng công nhận.” Khi anh nói tay anh luôn nắm lấy tay Abby.

Anh là gì cho đến lúc này? Cô mỉa mai tự hỏi, đè nén hơi nóng mà ngón tay cái của anh, lặng yên vuốt ve mu bàn tay của cô, đang khuấy động lên. Những hồi chuông báo động vang lên trong đầu cô. Một Nick vui vẻ khiêm tốn là một phẩm chất mới lạ, và còn nguy hiểm hơn nhiều cho tâm trí ổn định của cô.

“Tất cả những điều đó rất hãnh diện, nhưng anh vẫn không nói em biết – tại sao lại là xưởng vẽ này?” cô cứng nhắc nhắn anh. Anh sẽ gặp nhiều rắc rối khủng khϊếp khi cô chỉ định ở đây vài tháng ngắn ngủi. Không phải thế sao…?

“Anh quyết định điều đó,” anh nhỏ nhẹ đáp lại, siết chặt tay cô khi cô cố thoát ra. “Trước kia anh đã sai, em đủ mạnh mẽ để biết sự thật, và anh nên nói cho em biết, nhưng ít nhất anh có thể rút kinh nghiệm từ sai lầm của mình.”

Abby điếng người lại trước câu nói của anh. Cô đoán được ý anh muốn nói. Không phải ý mạnh mẽ, mà là khắc kỷ – có thể chịu đựng những ả tình nhân của anh và lãnh đạo một ngôi nhà và một gia đình. Cô liếc trộm cơ thể ngạo mạn của anh. Tạ ơn chúa cô đã hiểu rõ con người anh, bởi vì chắc chắn anh sẽ không bao giờ thay đổi. tại sao ý nghĩ ấy khiến cô buồn chẳng buồn hỏi han gì, sự nhận thức ấy đã hơn cả những gì cô muốn biết…

“Khi anh gặp lại em vào tháng Chín, Abby,” Nick nói tiếp, tự chế nhạo rõ ràng hiện lên trong giọng nói của anh, “Nó khiến anh nhận ra được, rất ngắn gọn, rằng, không giống hầu hết số người phụ nữ anh quen, em không hề có máu tham lam trong cơ thể. Trang sức, tiền hầu như chẳng có nghĩa gì với em. Em vui vẻ nói cho anh biết em đã làm gì với số tiền có được từ vụ ly hôn,” anh gượng cười nói.

Đôi lông mày tinh tế của cô nhíu lại thành một cái cau mày lo lắng. Lẽ ra cô nên đoán được anh sẽ lấy lại số tiền ấy một ngày nào đó.

“Đừng lo lắng quá, em yêu,” anh dài giọng, đôi mắt xám lấp lánh nhìn vào đôi mắt xanh đầy cảnh giác của cô. “Anh thấy vui vì cách em xử lý nó. Cách xử dụng tiền ấy thích hợp hơn anh dự tính. Anh đảm bảo với em đó.”

Cô càng tò mò, và cô không thể cưỡng lại câu hỏi, “Vậy chính xác thì anh nghĩ em sẽ làm gì với số tiền đó?”

“Harkness,” anh đáp lại, đôi mắt xám nheo lại vui vẻ nhìn gương mặt đáng yêu của cô, mặc dù anh đang tìm kiếm sự bảo đảm.

Cô ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào anh. “Ian Harkness sao?” Cô hỏi.

“Sao lại không? Hắn là một họa sĩ vô danh trước đây, hắn cần ai đó hỗ trợ, và em đã rời khỏi Hi Lạp cùng với hắn ta.”

Khi lời anh nói ra, Abby không thể nín cười. Ian là con của một gia đình rất giàu có, và nếu anh ấy không hề bán lấy một bức tranh trong đời, anh ấy cũng sẽ không chết đói. “Ý anh là anh ấy là đĩ đực của em?” Cô cười khúc khích. “Điều đó không phải rất hão huyền, em chưa từng cần phải trả tiền cho một người đàn ông nào,” cô không thể không trêu đùa, sau đó ngừng ngay lập tức vì cơn giận giữ kín trên gương mặt anh. “Tiện đây, việc bọn em ở cùng một máy bay về Anh chỉ là một sự trùng hợp thôi.” Cô không biết tại sao cô cần nói cho Nick biết, anh chắc chắn không xứng đáng có được bất cứ lời giải thích nào của cô, nhưng cô vẫn nói tiếp. “Hai năm trước em mới gặp lại Ian, và đó cũng chỉ là tình cờ thôi.” Rút tay khỏi tay anh, cô đợi.

“Thật à…” Ồ, điều đó giờ không còn quan trọng nữa,” anh bác bỏ. “Điều anh đang cố nói là, xưởng vẽ này là quà cưới thay cho chiếc vòng cổ bằng kim cương thông thường hơn, và – “ anh cười ngoác miệng, một nụ cười thật trẻ con khiến tim cô không hiểu sao thấy đau đớn, _ – và nó mang lại một điều thuận lợi tuyệt vời: em không thể ném nó vào mặt anh được.”

Cô không đáp lại nụ cười của anh. Một món quà cưới, anh nói vậy, và tuy chắc anh phải nhờ một nhà xây dựng làm việc trong xưởng vẽ này thời gian dài trước khi anh hỏi cô – ồ không phải hỏi, cưỡng chế cô lấy anh. Thật ngạo mạn, và tệ hơn, nó khẳng định câu chuyện của Melanie. Cơn giận cô không muốn để lộ ra, nên cô trở thành con mồi cho những cảm xúc mâu thuần hơn, một trong số chúng là tiếc nuối, nhưng tại sao nó lại như vậy cô cũng không hiểu, hoặc có lẽ không muốn …

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Nick tóm lấy cằm cô bằng một bàn tay khỏe mạnh và buộc cô phải nhìn anh. “Anh biết em đang nghĩ gì, và em đúng. Anh đã định làm xưởng vẽ này ngay sau khi gặp em và Jonathan ở St Ives. Anh thừa nhận mình khá tàn nhẫn khi đó là điều anh thật sự muốn –“

“Và tất nhiên anh luôn đạt được thứ anh muốn,” cô bực mình cắt ngang, cố gắng dập tắt nỗi bất an của mình. Cô đã từng rất thích kim cương. Trang sức có thể ở lại mà không cần phải lo âu khi họ chia tay, nhưng còn có một thứ vĩnh viễn quyến rũ từ xưởng vẽ này, và suy nghĩ ấy khiến cô hoảng sợ.

“Không phải luôn luôn, nhưng anh sẽ cố,” anh nghiêm khắc nói, đôi mắt xám nhìn gương mặt cô như thể mong chờ một câu trả lời.

Abby muộn màng nhớ đến cách hành xử tốt bẩm sinh của mình. “Em hiểu. Ồ, cám ơn anh rất nhiều, đây là một căn phòng thật đẹp,” cô chấp nhận món quà của anh bằng niềm vui nhiều nhất có thể tập hợp.

“Anh rất vui lòng,” Nick dài giọng nói. “Và nói đến niềm vui của anh, hai ngày qua, chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ—-“

Abby nhíu mày thể hiện rằng – đó không phải là từ cô dùng để gọi.

“Được rồi,” đôi môi cứng nhắc của anh hằn lên một nụ cười mỉa mai, “ chúng ta đã có sεメ… hoặc chiến đâu. Lần đầu tiên ở nơi riêng tư, lần thứ hai ở nơi công cộng. Sẽ không tốt khi Jonathan thấy chúng ta không ngừng đốp chát. Giờ chúng ta đã ở trong nhà của riêng mình mà anh định chắc chắc rằng chúng ta sẽ sống giống như những gia đình bình thường khác, và, trái ngược với những gì có lẽ em nghĩ hoặc tưởng tượng ra, anh muốn em và Jonathan được hạnh phục ở đây – vì thế có xưởng vẽ này.”

Tim cô lỡ một nhịp, Abby suýt nữa tin rằng trong đôi mắt xám của anh lấp lánh thứ tình cảm chân thật. Đập tay anh ra khỏi cằm cô nhanh chóng, cô đứng lên và bước ngang qua căn phòng để mơ màng nhìn ra ngoài cánh cửa sổ khổng lồ. Anh lại có được cô. Cô không thể phủ nhận điều đó, và cách đó khiến cô điên tiết. Cô hít thật sâu, và căng thẳng khi cô cảm nhận được anh di chuyển tới đứng ngay sau cô. Cánh tay dài của anh vòng lấy eo cô và kéo cô lại bên anh. Cô có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng tức thì. Cái run khi ý thức được xúc cảm khiến cô lạnh xương sống, và sự cám dỗ được dựa vào cơ thể rắn chắc của anh, để cho nɧu͙© ɖu͙© nam tính ấy áp đảo cô, gần như không thể cưỡng lại.

“Ngừng bắn nhé Abby,” anh dỗ ngọt, cúi đầu xuống dùng bờ môi mềm mại ấm áp chạm vào cổ cô.

Ngừng bắn, cô chán nản nghĩ. Định nghĩa trong từ điển là thời gian nghỉ ngơi, sự hòa bình tạm thời hoặc ngừng chiến bằng hiệp ước. Có lẽ cô có thể sống với Nick dựa trên những điều khoản đó, nhưng bản năng của người đàn bà tỏng cô nhắc cô nhớ rằng đó không phải là chủ ý thật sự của anh. Trong giây phút được anh ôm trong vòng tay, mùi hương đàn ông ngọt ngào bao phủ cô, cô đã bị cám dỗ mạnh, nhưng cô biết rằng nếu cô chấp nhận thực tế thì cô sẽ trở thành kẻ thu cuộc hoàn toàn. Một lần nữa cô lại là người vợ bé nhỏ trong nhà và trên giường của anh, một sự thuật lợi miễn là nó phù hợp với anh, và cô quá tự tôn cho điều đó. Không thể nào, cô lặng lẽ thề như vậy.

Cô phải huy động tất cả sức lực ý chí có được để gỡ tay anh và đẩy anh ra. “Một sự đình chiến không cần thiết,” cô đã cố nói tự nhiên. “Dù em hiểu được việc anh muốn tính đến chuyện của Jonathan, nhưng cả hai chúng ta đều là người lớn rồi, và em chắc rằng chỉ cần một chút cố gắng chúng ta có thể che giấu được sự khác biệt giữa hai ta.” Cô thấy tự hào về khả năng kiềm chế của bản thân khi cô bước qua anh, nhưng nó đã tới cực điểm khi bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ tay cô như một còng sắt. Cô nhìn vào đôi mắt xám âm u của anh, thấy hỗn loạn vì một xúc cảm nào đó. Thứ cô nhìn thấy có phải nỗi đau không? không, khả năng là cơn giận thất vọng nhiều hơn, vì cô đã từ chối anh một cách dễ dàng.

“Em, một người lớn trưởng thành ư Abby?” anh giễu cợt. “Anh đang bắt đầu để -“ Dù lời nhận xét gay gắt mà anh định nói là gì thì cũng sẽ không thể nào nói ra khi Jonathan chạy vào xưởng vẽ.

“Mary nói bữa trưa đã xong rồi, và bố mẹ nhanh lên chứ? Con đói rồi.”

Abby mỉm cười với cậu con trai, “Được rồi, con yêu, chúng ta đi ăn thôi, và có lẽ sau đó chúng ta sẽ đi khám phá khu vườn chứ?” Cô rất cần tới một chút không khí trong lành, để tránh xa sự hiện diện phiền hà của Nick, nhưng nó lại không xảy ra như cô dự tính. Sau khi ăn trưa, Nick khăng khăng đòi theo họ khám phá vùng đất.

Họ đi qua một bãi cỏ hơi dốc, Jonathan thì sung sướиɠ đi giữa hai người. Abby thở thật sâu để hít vào bầu không khí trong lành nơi nú đồi, và dần dần sự căng thẳng của hai ngày qua mờ dần. Abby nhìn xung quanh, thất thật vui vẻ. Ngôi nhà và khu vườn giống như cô mong ước. Cô liếc nhìn Nick. Cơn gió nhẹ làm tung bay vạt tóc trước trán anh, và cô nhìn ra xa, bị quấy rầy vì thôi thúc muốn vuốt chỗ tóc đó. Suy nghĩ nguy hiểm ấy chỉ trích cô rằng họ trông giống một gia đình bình thường hạnh phúc, nhưng cô dường như không để tâm đến.

Họ dừng lại để thưởng ngoạn một hồ nước khổng lồ, nằm giữa vườn, khung cảnh tự nhiên và bao quanh là một hàng hoa đỏ nở rộ và màu xanh cây long đởm, và một đài phun nước cá voi ở giữa. Nick cúi xuống để giải thích động cơ để giúp vòi phun nước hoạt động thế nào cho Jonathan, và đứa bé lắng nghe bằng cả quyết tâm của một đứa bé thích thú khám phá mọi thứ có thể từ người cha mới.

Hai cái đầu chụm lại rất gần, mái tóc đen óng lên dưới trời thu, quá giống nhau đến mức cổ họng Abby như nghẹn lại. Cô khó khăn nuốt nước bọt và bước tới vòng cây. Jonathan sẽ nhớ Nick khi sự chia cắt không thể tránh khỏi xảy đến, và cô không có cách nào giúp nó khỏi đau buồn. Có phải thế không?

“Mẹ ơi, không có nhiều cây nhọn ở đây như ở nhà hôm quá. Có hàng trăm cây ở phía sau.”

Nick bước đến sau và cười khúc khích. Lý do khá đơn giản, con trai ạ. Tại nhà của ông nội con tất cả những cây linh sam thuộc sở hữu của cô Catherine,” anh cười nói với nó.

“Nhưng tại sao hả bố?”

“Ồ, khi một đứa bé được sinh ra, người ta có tập quán trồng nhiều cây bách như có thể. Khi đứa con gái trưởng thành và lấy chồng những cây ấy là của hồi môn của cô ấy.”

“Cái gì là của… của hồi môn?” Jonathan hỏi, mơ hồ vì một từ mới.

Abby cười gượng, tự hỏi liệu Nick sẽ giải thích thế nào về một tập quán yêu thương điển hình của Hi Lạp.

“Đó chính là món quà của cô dâu cho chồng cô ấy. Con đã đủ lớn để hiểu rằng một người phụ nữ sẽ mang đến hơi ấm cho cuộc sống của một người đàn ông. Ở tuổi con thì đó chính là mẹ con, khi con già bằng ba thì đó sẽ là vợ con. Những cái cây này tuy là biểu tưởng, nhưng lại rất thực tế. Và một người phụ nữ có thể giữ ngọn lửa cháy suốt cuộc đời cho chồng cô ấy.” Ánh mắt của Nick giao với ánh mắt Abby phía trên đầu Jonathan. “Có phải vậy không Abby?” Anh nghiêm khắc hỏi, và cô đỏ mặt trước câu hỏi đang cháy âm it trong đôi mắt bạc của anh, đôi mắt chập chờn hình ảnh cây cối.

“Mẹ có cho ba cây nào không ạ?” Jonathan lên tiếng, phá vỡ sợi giây căng thẳng nɧu͙© ɖu͙© giữa cha mẹ mình bằng một câu hỏi. Cái cau mày lo lắng hiện lên trên lông mi nó khi nó chờ câu trả lời.

“Không, con yêu, ở Anh chúng ta không làm thế,” cô vội vàng trấn an nó, và quan sát, thấy ngạc nhiên khi nó nghiêm túc nhìn những cây cao một lúc lâu. Cô gần nhận ra việc bộ não thông minh của nó từ từ hoạt động, rồi cuối cùng nó quay sáng Nick, nụ cười rạng rỡ thay thế cai cau mày lo lắng.

“Con hiểu rồi. Trong nhà đều có điện, nên Mẹ chỉ cần cho ba điện là được.”

Nick, cái đầu đen lùi lại, phá lên cười, hàm răng trắng sáng lên dưới làn da rám nắng trên gương mặt đẹp trai của anh.

“Jonathan, con trai của ba,” anh ấp úng, “Tư duy của con đúng là không thể đánh bại. Con nói đúng, rất đùng. Mẹ con tạo ra điện cho ba mọi lúc.” Và điều đó có thật…

Abby nhìn vào đôi mắt hân hoan của anh, và vỡ vụn… Nick đưa tay quành lấy đôi vai đang run lên của cô, và lần đầu tiên sau nhiều năm nụ cười của họ cùng vui vẻ vang lên trong bầu không khí trong lành.

Abby bực bội ném cọ vẽ xuống, và tức giận liếc nhìn bức tranh trước mặt cô khi cô bước ra khỏi xưởng vẽ. Nó đã trở thành sự tôn nghiêm của cô suốt năm tuần qua, nhưng hôm nay cả việc vẽ tranh cũng không giúp những suy nghĩ hỗn độn của cô bình tâm lại. Cô đi lại trong căn phòng ngủ chính, và mệt mỏi nằm xuống bên cạnh giường, vai cô trùng xuống vì thật sự rất thất vọng.

Nick đã rất quyết tâm kiểm soát cuộc sống của cô, và cô không thể chống đối. Anh đã đăng kí cho Jonathan vào một trường mầm non gần đó, đúng thế, và anh đã hỏi ý kiến của cô, nhưng chỉ vì anh biết rõ cô sẽ đồng ý. Jonathan về nhà vào bữa trưa, và lúc đó họ cùng ăn cơm và nó ngủ trưa rồi cô khó có được hai giờ một mình ở cùng con trai trước khi Nick về.

Đầu tiên cô thấy đau lòng khi nhìn thấy Jonathan chạy ngay tới chỗ cha nó ngay khi anh bước đến cửa nhà, nhưng dần dần cô đã chấp nhận điều đó, vì cô bị buộc phải thừa nhận rằng Nick là một người cha tuyệt vời. Anh biết chính xác cần nói gì với Jonathan và điều đó khiến nó vui vẻ. Không may mối quan hệ đang dần phát triển giữa người cha và cậu con trai chỉ khiến cho Abby cảm thấy lo sợ thếm. Mối quan hệ của riêng cô với Nick giờ đây gần như khá đơn giản để hiểu.

Cô càng ngày càng thấy chính mình đang chất vấn cảm xúc riêng của bản thân. Mỗi lần Nick đều khiến cô bối rối và khó xử. Cô ghét cay ghét đắng cái cách anh khiến cô cảm nhận, và Nick, chết tiệt anh đi, đã biết rõ điều đó… Anh từ chối chống lại cô, hiểu sai tất cả những nhận xét xúc phạm và nhạo báng của cô bằng vẽ giễu cợt tuyệt vời, hay tệ hơn thế, bằng niềm đam mê bệnh hoạn, như thể cô là đứa bé khó ưa. Chuyện đó khiến cô sôi máu.

Còn hơn cả bất ngờ, cứ đúng 6 giờ là Nick đi làm về. Nếu anh có người đàn bà nào khác, cô không thể tưởng tượng anh lấy thời gian và sức lực ở đâu ra! Họ có một đến hai tiếng hạnh phúc vui vẻ đến ngạc nhiên cùng Jonathan trước khi cho nó đi ngủ, và sau đó họ đi ăn tối.

Sau đó Abby cảm thấy sợ hãi nhất. Nick là một người đàn ông mạnh mẽ rất nam tính, kiểu người đàn ông hoang sơ mà khó có thể cưỡng lại được, và một khi họ ở riêng anh không còn cố gắng che đậy khao khát của anh giành cho cô. Thường thì lúc họ đang nhấp nháp ly rượu sau bữa tối bầu không khí ngột ngạt vì sự căng cứng nɧu͙© ɖu͙©. Abby hoặc trêu tức anh cho đến khi anh cuồng lên, môi mím lại khi nhìn anh, hoặc họ đi thẳng tới giường. Chuyện đó không thành vấn đề, cô chán nản nhận ra điều đó, kết quả cuối cùng luôn giống nhau. Tận đến gần sáng sớm họ mới chìm vào giấc ngủ.

Một lần cô cố đẩy anh ra. Đêm đầu tiên trong căn nhà mơ ước của họ cô đã cố tính đi vào phòng khách nhỏ bé, quyết tâm sẽ không lặng lẽ chấp nhận anh. Cô gần ngủ say khi anh bước vào. Dưới ánh trăng mờ tỏ anh đã nằm lên người cô, to lớn và ghê gớm, mảnh vải duy nhất của anh là một chiếc khăn lụa màu đen dài tới đùi. Cô đã tính điến việc anh tức giận, nhưng anh khiến cô bất ngờ. Anh không nói gì, chỉ cởi khăn tắm ra, ném nó vào ga giường và trượt vào chiếc giường nhỏ bé đó cùng cô.

“Anh nghĩ anh đang làm gì thế?” cô hét lên, căng thẳng khi nhận thấy cơ thể trần rắn chắc của anh chạm nhẹ vào cơ thể cô. “Anh có một chiếc giường cực tốt ở phòng lớn đó,” cô nói.

“Anh biết, Abby yêu quý, nhưng nếu vợ anh thích ngủ ở một chiếc giường nhỏ bé ấm áp, vậy anh sẽ tranh luận với ai đây?” Anh dài giọng mỉa mai.

“Đừng vô lý thế chứ,” cô đốp lại, suýt nữa ngã khỏi giường vì vội vã tránh xa anh.

“Anh không hề vô lý, nhưng anh không chắc về em đâu, vợ yêu ạ,” Nick lại mỉa mai. “Anh đã mất cả tiếng đồng hồ vào một buổi sáng, trong khi em vẫn đang ngon giấc, để giải thích cho cậu con trai của chúng ta tại sao ba mẹ nó ngủ cùng giường. Nó có vẻ hơi ghen tị khi thấy em ngủ cùng anh, và anh phải giúp nó hiểu ra. Anh không định viết lại chuyện đó vào sáng mai.”

“Em không biết chuyện đó,” Abby nói.

“Đó là quyết định của em Abby – ở đây hoặc trong phòng ngủ lớn, nhưng chắc chẳn phải ngủ cùng anh.” Nick nghiêm khắc tuyên bố.

Cô ngoan ngoãn đồng ý, và Nick bế cô lên và đưa cô vào phòng ngủ lớn. Cô không thể làm gì khác, anh đúng và cô biết điều đó. Sau đêm đó cô tình dậy thấy tay Nick đang dịu dàng vuốt ve ngực cô. Anh đã tiếp tục làm tính với cô bằng cả sự kiên nhẫn có kiểm soát khiến cô như phát điên.

Abby run rẩy, cơ thể cô đỏ lên vì ký ức đó. Cô nhảy khỏi giường. Cô không muốn nghĩ về việc làʍ t̠ìиɦ của anh. Không muốn thừa nhận anh là một tình nhân tuyệt vời. Kể từ đêm đó anh đối xử với cô vừa dịu dàng vừa yêu thương khiến cô bực bội vì biết rằng cô không thể kháng cự. Thi thoảng anh sẽ nằm nhiều giờ liền kiểm tra, ngưỡng mộ từng cm của cơ thể trần của cô, và cô không thể ngăn anh, và chìm đắm trong niềm vui sướиɠ thể xác mà sự đυ.ng chạm của anh đánh thức trong cô.

Mệt mỏi và chán chường, Abby bước xuống phòng ăn. Một tờ giấy trên cửa tủ lạnh thông báo rằng Maty đã đi mua sắm. Cô ngáp dài và đi tới phòng nghỉ gia đình, và mệt mỏi ngã vào chiếc ghế bành to lớn ở đó.

Abby khoanh chân lại trên chiếc ghế lớn, và nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. Những tuần vừa qua không quá tồi. Cô yêu ngôi nhà và khoảng vườn, và xưởng vẽ là một nguồn vui vô tận của cô, nhưng hôm nay lẽ ra có cô thể có một người bạn để dãi bày tâm sự. Cô gọi điện cho Iris hai lần một tuần, nhưng không giống lúc này. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, Cornwall dường như cách quá xa, và thật lộn xộn khi nhận ra Iris đã điều hành phòng tranh thật tốt, nếu không nói là tốt hơn cô.

Thật đau đớn khi phải thừa nhận, nhưng vấn đề thực chất là phải chịu đựng sự căm ghét lâu dài của Nick. Càng ngày càng khó có thể ghét một người đàn ông mang lại cho cô quá nhiều khoái lạc, và không chỉ về mặt thể xác. Nick có một cái đầu sắc sảo, và trong những lần họ nói chuyện hàng giờ về nhiều chủ đề khác nhau, từ âm nhạc tới chính trị và nghệ thuật. Cô bất ngờ nhận ra chính cô lại đồng ý với quan điểm của anh khá thường xuyên. Sau đó là chuyện với áo quần.

Nick đã đưa cô đến Athen, và nằng nặc đòi mua cho cô một tủ quần áo hoàn toàn mới. Cô đã cố từ chối, nói rằng cô thích vẻ ngoài bình thường của mình. Nick đã bắt cô phải im lặng bằng cách đồng ý với cô, anh cười và nói rằng anh thích cái “ mông” của cô trong chiếc quần jean xanh – đó là một người thích tìиɧ ɖu͙© trong phút chốc – nhưng những chiếc váy dài lộng lẫy dùng cho những bữa tiệc mang tính nghi thức mà cô sẽ tham dự cùng anh khi mùa du lịch tới.

Tối qua là một dịp đầu tiên như vậy, và Abby vẫn còn quay cuồng vì sốc. Bữa tối được tổ chức tại một câu lạc bộ tư nhân và chủ nhà là đối tác kinh doanh của Nick. Họ đã đến và được dẫn tới chỗ ngồi, khi đó Abby hoảng sợ phát hiện ra họ ngồi cùng bàn với Dolores Stakis, cùng với một người đàn ông trẻ hơn nhiều. Abby đã ngồi suốt buổi tối, lòng cô đau quặn lại không thể nói được lời nào, trong khi Nick cười đùa với những người bạn cùng bàn. Tệ hơn là, nếu trong một dịp nào khác cô sẽ nghĩ Dolores là một quý cô tốt tính. Những lời chúc mừng cho cuộc tái hôn của họ nghe thật hay làm sao. Không may, vào cuối buổi tối, Abby dường như bị cơn ghen gặm nhấm đến mức cô đã đưa ra một lời nhận xét không xác thực về Dolores. Thậm chí bây giờ, mười hai tiếng đồng hồ sau đó cô có thể mường tượng ra, và vẫn không thể tin là cô đã nói ra câu đó. “Tôi hiểu chuyện đó, giống như nhiều diễn viên nữ lớn tuổi khác thời nay, cô thích đàn ông trẻ tuổi hơn.”

Nick tức giận. Anh xin lỗi Dolores và lôi Abby ra ngoài và đẩy cô vào xe. Anh đã không nói lời nào cho tới khi họ về nhà và đã lên giường, sau đó anh quay sang cô.

Đôi mắt xám lạnh lùng và băng giá như Bắc Băng Dương. “Anh đã cảnh cáo em một lần rằng không được phỉ báng gia đình và bạn bè của anh, và đây là lần cuối cùng. Nếu em còn dám làm thế nữa, thì anh sẽ cho em ở dưới đầu gối của anh và tặng em một nơi chốn lý tưởng em xứng đáng được nhận đó.”

Abby nép mình trước thái độ khinh bỉ trên gương mặt đẹp trai của anh, và không nghi ngờ gì dù chỉ một phút.

“Tôi đã từng nghĩ rằng tôi đã yêu một cô gái trẻ vui vẻ hoạt bát, và tôi thành thật tin rằng em đã trở thành một người đàn bà mạnh mẽ xinh đẹp, nhưng giờ tôi đang bắt đầu nghi ngờ điều đó. Em là một con cɧó ©áϊ, một con cɧó ©áϊ xuất sắc.” Và rồi, quay lưng lại phía cô, anh chìm vào giấc ngủ. Abby đã không có may mắn như vậy, cô nghe được hơi thở sâu đều đều của anh, nước mắt trào lên khóe mi, cô đã nghiến răng để chúng không rơi xuống. Những câu nói của anh đã khiến cô tổn thương sâu sắc và cô không còn sức chống lại chúng nữa.

Giờ phút này, dưới ánh sáng tỏ của ngày mới, cô lặng lẽ tức điên lên với Nick. Chính là lỗi của anh – rõ ràng anh nghĩ sẽ chẳng có việc gì khi ăn tối chung với vợ và người tình cũ. Tại sao điều đó lại khiến mình lo lắng chứ? Cô cay đắng nghĩ, nhưng cô biết…

Tính trung thực bẩm sinh buộc cô phải thừa nhận rằng Nick đã tháo dỡ hết tuyến phòng thủ của cô. Cô đã nghĩ, tìиɧ ɖu͙© – tại sao lại không chứ? Cô có thể giải quyết sự thu hút về mặt thể xác giữa họ – sau cùng, anh là một người đàn ông hấp dẫn khủng khϊếp. Nhưng cô đã không nhận ra sự hấp dấn ấy có thể lớn mạnh tới mức nào. Cô đã tự nhìn nhận lại chính mình thật lâu và nghiêm khắc và không thích điều cô biết được. Ghen tuông là thứ cảm xúc không đáng, và nhận xét của cô tối qua là không thể dung thứ. Có lẽ đã đến lúc cô nên dừng việc dày vò Nick và nhìn nhận giá trị bề nổi của anh, thay vì luôn nhìn vào những động cơ kín đáo đằng sau mọi hành động của anh. Ít nhất cũng đáng để thử… Cô muốn có ý kiến tốt của anh. Tại sao, Abby chưa sẵn sàng để đối mặt….

Ngày mai họ sẽ đến Corfu, vì họ đã làm như thế vào cuối tuần. Cô chưa từng nghĩ rằng cô sẽ sống để thấy một ngày mà chuyến viếng thăm cha Nick mang lại cho cô niềm vui, nhưng nó đã đến. Tại biệt thự ấy, với một ngôi nhà đầy tiếng trẻ con, Nick thoải mái hơn nhiều. Có lẽ anh thấy nhẹ lòng khi gặp được cha, hoặc có lẽ lý do của anh còn châm biếm hơn nhiều – quyết tâm để gia đình anh không biết được tình trạng thật sự của cuộc hôn nhân của anh.

Abby không quan tâm dù lý do là gì. Cô chỉ thấy biết ơn vì có được thời gian nghỉ ngơi sau sự căng thẳng hiện tại giữa họ trong nhà họ. Cô không còn sức chống lại vẻ quyến rũ lười biếng khoan dung của Nick hơn cô của năm năm trước kia, và cô không chất vấn động cơ của chính mình khi lại đồng ý với anh. Cô không dám…

Nụ cười gợi nhớ hiện lên trên môi cô. Tuần trước họ đã đưa tất cả trừ đứa bé nhỏ tuổi nhất đi dã ngoại. Nick đã tổ chức cuộc thám hiểm. Họ đã đi dạo quanh Vịnh Kalami nổi tiếng, nhưng anh đã không cho chúng dừng lại ở đó, rồi dẫn chúng lên một con đường sỏi khá dốc và đi xuyên qua rừng cây, tận đến khi họ đi tới một khoảng trống nhỏ bé thú vị. Một dòng suốt trong vắt chảy róc rách ở giữa, và một cây bạch đàn to đổ bóng xuống một hồ nước nhỏ tự nhiên với làn nước trong xanh.

Sau khi nhét đầy bụng bọn trẻ với gà, bơ, bánh mì giòn, sa lát và khoai tây chiên, Nick tuyên bố rằng anh sẽ dậy mọi người câu cá, tay cầm một cái móc câu và một đoạn dây, một cần câu của chính anh. Một giờ vui nhộn trôi qua với nhiều tiếng la hét và tiếng cười. Nếu có bất cứ con cá nào trong hồ này, điều đó Abby thấy rất ngờ vực, tiếng họ họ đã tạo ra chắc chắn đã đuổi chúng đi từ lâu rồi. Cuối cùng họ cũng miễn cưỡng thu dọn đồ và quay về nhà, chỉ nhìn thấy một con dê già đang ngấu nghiến nhai cỏ trên đường về.

Những đứa trẻ đã la hét và khoa chân múa tay để làm nó sợ. Nick, hoàn toàn vô cảm, nhìn Abby và nói, “Anh tin chắc rằng chính là con dê đó. Anh thấy mừng khi thấy khẩu vị của nó đã tiến bộ cùng tuổi tác.”

“Em nghĩ, anh đúng đó,” cô đồng ý, giả vờ nghiêm túc, nhưng cô không thể không cong môi lên khi cô nhớ lại chiếc quần bò te tua của anh, và họ cùng bật cười. Khi niềm vui giảm xuống, Nick đã tặng cô một nụ cười châm biếm, nhanh gọn và sâu sắc tới kỳ cục.

“Chungs ta luôn hài hước giống nhau.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh nói tiếp, “Và còn nhiều hơn thế.”

Cô không tranh cãi với anh, và tay trong tay họ quay lại biệt thự.

“Abby, Abby em ở đâu?” Một giọng nói trầm vang lên trong ngôi nhà tĩnh lặng, và Abby nhảy bật khỏi ghế, mọi dây thần kinh đang kêu la. Vì sao Nick lại quay về? Giờ mới sang chiều thôi?

“Ở trong đây.” Cô gọi, thấy khó khăn khi nhận ra rằng cô đã không nói chuyện với Nick vì những câu nói nóng nảy đêm trước đó của anh. Có lẽ anh thấy hối tiếc, suy nghĩ hài lòng ấy hiện lên trong đầu cô, và đó là lý do anh về nhà sớm. Nhưng cô nhanh chóng vỡ mộng khi anh sải bước vào phòng. Abby ngước lên nhìn gương mặt anh và đôi mắt xám sắc nét xa vời và lạnh lẽo như Siberia.

Sau đó cô chỉ còn một hồi ức mơ hồ về những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Đón Jonathan ở nhà trẻ, và Nick lặng lẽ vẻ mặt tàn nhẫn cùng với chuyến bay tới Corfu. Sau đó chồng Catherine chào đón họ ở ngưỡng cửa biệt thự cùng với một tin tức. Họ đến quá muộn, người đàn ông lớn tuổi ấy đã mất hai giờ trước. Niềm cảm thông lặng lẽ của riêng cô – “Em rất tiếc, Nick” – và lời đáp lại mỉa mai của anh. “Em sao?”

Cô đã bối rối trước thái độ khinh bỉ của anh, và, không hiểu sao thấy có lỗi, đã dành hết cả ngày để chăm nom lũ trẻ.

Khi chúng đã đi ngủ, cô ăn tối với Theo, một người bạn đồng hành duy nhất của cô. Nick ở đâu, cô không biết… Sau đó nằm trên chiếc giường lớn một mình – Nick đang ngủ ở đâu cô cũng không biết – cô không ngủ được, và thay vì thế cô cố lý giải cảm xúc của chính mình. Cô thấy có lỗi vì cái chết của cha chồng, nhưng chuyện đó sẽ xảy đến, dù cô không nghĩ nhanh tới vậy. Cô nên thấy nhẹ lòng, Nick giờ sẽ nắm được toàn quyền kiểm soát công ty, và cô… cô sẽ quay lại St Ives vào tuần tới. Không có gì có thể ngăn cô, và đó chính là nơi cô muốn tới. Không phải sao? Vậy sao cô lại khóc? Nước mắt rơi xuống má cô, và, lăn xuống tận bụng, cô vùi đầu trong gối cố gắng giữ chặt những tiếng nấc mà cô không thể kiểm soát. Cô tự nhủ cô đã có được điều cô mong muốn, nhưng nỗi đau, sự cô đơn thấu xương trong tim cô, cô không thể giải thích dễ dàng như vậy.

Cô trằn trọc nhiều giờ liền, và tận tới khi trời sắp sáng cô mới thừa nhận rằng cô nhớ cơ thể rắn chắc của Nick bên cạnh cô, cảm nhận thấy bàn tay anh, sức mạnh của anh lúc làʍ t̠ìиɦ đã khiến cô thỏa mãn và được lấp đầy. Đó không phải là tình yêu. Không thể nào. Sự phản bội trước kia đã lấy mất cảm giác ấy của cô, nhưng nó cũng không chỉ là nɧu͙© ɖu͙©, khi cô ngốc nghếch cố thuyết phục chính mình. Cô tưởng tượng đây chính là đấy chỉ là cách một con nghiện cảm thấy khi phải cai thuốc, ghét thuốc, biết nó rất xấu xe, nhưng tuyệt vọng muốn sửa chữa… Thở dài, nước mắt bị kìm nén, cô tự nhủ như vậy, nhưng suy nghĩ ấy không làm khuây mong muốn cuồng loạn trong cơ thể cô hay thân xác nóng bỏng của cô. Cuối cùng cô đã ngủ được sau khi thật sự kiệt sức.

Sáng hôm sau, Abby xanh xao nhưng bình tĩnh, cho bọn trẻ ăn sáng. Chúng phản ứng với cái chết của người ông rất tốt, có lẽ vì chúng còn có nhỏ để có thể hiểu hết kết cục của cái chết. Chúng vẫn nói cười, nhưng có ít hồ hởi hơn một chút. Người duy nhất khiến Abby gặp rắc rối là cô cháu gái bé nhất, chưa đầy hai tuổi, rõ ràng cô bé nhớ sự quan tâm của mẹ nó. Abby vừa buộc lại yếm cho nó lần thứ ba khi đó Nick bước vào phòng ăn sáng.

Cô ngước nhìn lên. Anh phủ lên cơ thể rám nắng, được trạm khắc đến hoàn hảo vẻ mặt lạnh lùng. Cơ thể cao gầy của anh hiện lên trong bộ vét màu đen ba mảnh, làm nổi bật bờ vai rộng và mông đùi rắn chắc của anh một cách hoàn hảo. Cô không thể kiềm chế được nhịp đập loạn của mạch của cô khi mắt cô nhìn vào mắt anh, đã phản bội để lộ cho anh biết cô nhớ anh nhường nào.

“Nick, em không biết khi …” Cô buột miệng nói, và bất ngờ bị xen ngang.

“Chúa ơi, đàn bà, không thể đợi đến khi con quỷ nghèo hèn đó nằm xuống mồ trước khi muốn biết khi nào em có thể đi hay sao?” Cô lùi lại trước cơn giận lạnh lùng trong giọng anh. “Tôi không có ý định thảo luận vấn đề riêng của chúng ta vào lúc này. Catherine, như phát điên lên. Tôi chỉ muốn em đảm bảo rằng em sẽ chăm sóc bọn trẻ đến sau lễ tang ngày mai. Chúng quá bé, không thể tham dự được.”

“Vâng, vâng, tất nhiên là được.” Cô trả lời ngay tức thì.

“Cám ơn… Tôi đoán em sẽ không phiền khi phải nhớ đến lễ tang,” Anh mỉa mai nói, và quay gót bước ra ngoài.

“Mẹ, Ba giận à?”

Cô đưa ánh mắt sững sờ nhìn con trai. “Không, ba con không giận đâu con yêu, chỉ bực mình thôi,” cô an ủi, thấy vui vì Nick đã hiểu nhầm cô. Cô suýt nữa sẽ hỏi anh ở đâu đêm qua, và sẽ tự biến mình thành con ngốc hoàn toàn.

Lúc đó là 9 giờ tối. Jonathan đã ngủ ở phòng bên, nhưng Abby không hề muốn lên giường. Căn nhà đã chật cứng những vị khách trong những trang phục tối mau suốt cả ngày và giờ yên tĩnh và ngột ngạt đến lạ lùng. Nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy lụa lịch sự cô mặc trong bữa tối, cô khoác lên mình bộ thể thao yêu thích đã bạc màu, và, đi giày thể thao, cô lặng lẽ đi xuống lầu và đi ra vườn. cô phải thoát khỏi bầu không khí chán chường của căn nhà, hoặc sẽ hét toáng lên.

Cô hít sâu lấy bầu không khí mát mẻ buổi tối và thở dài. Một làn gió nhẹ thổi vào từ biển Ionian, và cô run lên khi ngẩng lên nhìn hàng triệu vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn như của thiên đàng.

Cô chạy xuống chỗ hàng cây, chúng lộ rõ ra bởi ánh sáng ma quái từ ánh trăng lưỡi liềm sáng tỏ, dẫn tới một cánh cổng nhỏ đi đến vịnh. Nín thở trong giây lát, cô dựa người vào cái cột cao, tận hưởng vẻ đẹp của ban đêm, nhưng cô bất ngờ nhận ra cánh cửa đã được mở. Cô nghĩ thật là kỳ cục. Nick luôn khăng khăng nó phải được khóa, chỉ hai tuần trước anh còn tỏ rõ thái độ không cho phép lũ trẻ đi xuống bãi biển, nó rằng nó quá nguy hiểm.

Cô do dự cẩn thận bước xuống con đường bằng đá. Cô yêu biển, và ban đêm cô lại càng thấy nhớ St Ives. Bãi biển này dẫn đến một con đường và hàng ngày cô thường đi dạo hoặc chạy dọc theo nó. Cô dừng lại, khi mắt cô bắt gặp một tia sáng vụt qua, cách đó chưa đầy 20 feet. Khi cô nhìn vào bóng đen ấy, cô nhận ra Nick. Anh đang dựa người vào một tảng đá gồ ghề, đầu cúi xuống, vai rung lên. Tim cô quặn đau. Trong đời cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ một người đàn ông nào đau buồn đến thế…

Giống như một con rối bị giật bởi một sợi dây vô hình, cô bước về phía anh. Cô thấy đau lòng khi nhìn thấy một người đàn ông tự tôn như anh phải khóc. “Nick.” Cô không nhận ra rằng cô gọi quá to. Đầu anh ngẩng lên và trong giây lát cô nhận ra nỗi thống khổ, nỗi đau trong đôi mắt anh cô đã quên hết vấn đề của chính mình và theo bản năng muốn an ủi anh.

“Thấy hả hê chưa?” Anh mỉa mai hỏi cô, nhưng cô nghe thấy giọng anh run run mà anh không thể che giấu.

“Không đâu, Nick.” Cô dừng lại trước anh khoảng một bước chân, tình yêu dâng tràn trong cô, trong tim cô dịu dàng mà cô không nghĩ rằng cô có thể cảm nhận được vì người đàn ông khó tính nhẫn tâm này. “Em nghĩ anh có lẽ giống như một người bạn, một người để nói chuyện cùng.”

“Và em là bạn của tôi sao Abby?” Anh hỏi vui, như thể anh đang nói với chình mình. “Thi thoảng tôi tự hỏi liệu tình bạn có còn tồn tại hay không?”

Anh giống như rất xa vời rất cô đơn tới mức bất ngờ Abby thấy họng cô nghẹn lại đau đớn và cô nháy mắt để xua đi nước mắt.

“Ôi, Nick,” cô nói. Dù cho sự khác biệt giữa họ thế nào, cô cũng ghét phải trông thấy anh như vậy.

“Ôi, Abby,” anh nhại lại mỉa mai, đứng thẳng dậy. “Để tôi đoán xem em muốn nói điều gì nhé. Khi nào em có thể rời khỏi đây, đúng không?”

Cô tự biết giờ không phải lúc thảo luận về tương lai của cô, và quyết tâm không để anh biết ý tưởng nhẫn tâm ấy của anh khiến cô đau lòng thế nào. Cô lặng lẽ đáp lại, “Không, tối nay em muốn quên đi mọi chuyện và chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên thôi. Vịnh này thật đẹp. Tại sao không ai sử dụng nó?

“Tại sao ư? Vì tôi cấm chứ sao.” Anh vẫn ngạo mạn nói, và sau đó, quay phắt 180 độ, anh hạ giọng chán ngán. “À, dùng cho việc gì nhỉ? Em nghĩ anh là một gã xấu xe, có lẽ em cũng biết anh còn là kẻ hèn nhát nữa.”

Cô nhìn anh ngạc nhiên, và run rẩy trước sự trống rỗng sâu thẳm cô nhận thấy trong đôi mắt anh. Nhận ra phản ứng của cô, anh bước đến và ôm cô vào lòng. Một cánh tay to khỏe nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô trong khi cánh tay còn lại kéo cô vào giữa hai chân anh. “Em lạnh đó,” anh nói, nhưng không có chút nɧu͙© ɖu͙© nào lẫn vào trong cái ôm của anh.

“KHông. Nhưng còn anh thì sao?” Cô hỏi nhỏ. Anh đã ném áo khoác ở đâu đó, và một chiếc áo sơ mi lụa trắng không thể chống chọi lại được thời tiết đêm giá lạnh thế này.

“Anh chưa từng thấy lạnh, nhưng trái với những gì em nghĩ, anh cũng có cảm giác, anh là con người với tất cả những điểm yếu của con người.”

“Anh, yếu đuối ư? Không bao giờ?” Cô cố trêu anh, nhưng anh phớt lờ lời nhận xét của cô hoặc có lẽ không nghe thấy. Được anh ôm, cảm giác được bảo vệ bởi một cơ thể to lớn mạnh mẽ thay vì thấy lo sợ, cô nghe anh nói tiếp.

“Anh chưa từng ra bãi biển này trong gần 20 năm. Anh đã ghét nó lâu như vậy đó.”

Abby kịp giữ lại câu hỏi cô suýt buột miệng nói ra, cô không biết cuối cùng cô cũng có thể hiểu được nội tâm nằm sâu trong tính cách của anh, và cô không muốn ngăn anh.

“Em nói đúng về ngôi nhà này.” Anh trao cho cô nụ cười ma quái. “ Nó chưa từng là một nơi hạnh phúc. Ông nội anh đã xây nó vào những năm 20. Ông kiếm được khoản tiếng lớn ở Mỹ, lấy một cô gái New York và đưa cô ấy về đây. Cô ấy ghét nó.”

Vậy đó là nơi ra đời của đôi mắt xám ấy, Abby nhận ra. Anh chưa từng nói về ông ngoại anh.

“Ta không thể đổ lỗi cho bà, trong nhưng ngày ấy chỉ có một vài người sống quanh đây. Bà đã bỏ đi khi cha anh lên năm và ông không bao giờ tha thứ cho bà. Ông nội thì ngược lại, ông tôn thờ bà tận tới khi nhắm mắt xuôi tay. Bà đã có ba đời chồng và giữa hai người, y như một gã ngốc, ông vẫn nhớ bà. Ba anh cho rằng chuyện đó dậy cho chính ông một bài học vô giá, và khi ông lấy vợ ông chọn một cô gái Ha Lạp hiền lành. Một người biết rằng ông mong chờ điều gì của cô. Không may cho mẹ anh, bà đã yêu ông. Bà bỏ qua vô số tình nhân của ông giống như một người vợ Hi Lạp tốt, nhưng cuối cùng lúc ông đi quá đà và thật sự mang một ả tình nhân đến đây. Mẹ anh đã để họ ở trong nhà, đi xuống đây và dìm mình trong biển. Anh phát hiện ra xác bà ở bãi biển một ngày sau. Lúc đó anh 19 tuổi, và thậm chí tới tận bây giờ khi cha anh đã chết anh vẫn không thể tha thứ cho ông.”

“Ôi Nick, điều đó thật khủng khϊếp với anh,” cô nói, hoảng sợ trước ý nghĩ thấy một Nick nhỏ tuổi phải đương đầu với một chuyện như vậy.”

Anh ôm cô thật chặt. “Anh luôn biết em có trái tim dịu dàng,” anh hơi giễu cợt, trước khi nói tiếp, “Không chỉ có mẹ anh. Một vài tháng sau khi ông anh qua đời, ông đã bị đau tim khi bơi ở đây. Nhưng sợi dây cuối cùng là bạn anh Spiros. Bọn anh là bạn từ tấm bé, bọn anh đi đâu cùng có nhau, và vào năm 20 tuổi anh là người tốt nhất tại đám cưới của cậu ấy với cô dâu đã có thai của cậu ấy. Ngày con gái cậu ấy ra đời chúng anh có uống rượu và đi bơi thuyền. Đó là môn thể thao yêu thích của cả hai. Cơn bão thổi tối, và cậu ấy bị ngã xuống biển.” Abby có thể nhận ra sự căng thẳng của anh, nỗ lực nói hết ra, và tim cô thấy đau lòng vì anh. “Anh không thể cứu cậu ấy. Anh đã cố… Chúa ơi, anh đã rất cố gắng. Bọn anh bị lạc ở chỗ cột buồm chính, động cơ bị ngập nước, và tận 18 tiếng đồng hồ sau anh mới được cứu. Anh chưa từng đặt chân trong nước biển hay bơi thuyền kể từ đó. Vậy giờ em biết rồi đó. Anh là một gã hèn nhát. Nhẽ ra anh phải đối diện với nỗi sợ hãi của anh lâu rồi mới phải.”

Cô trằn trọc nhiều giờ liền, và tận tới khi trời sắp sáng cô mới thừa nhận rằng cô nhớ cơ thể rắn chắc của Nick bên cạnh cô, cảm nhận thấy bàn tay anh, sức mạnh của anh lúc làʍ t̠ìиɦ đã khiến cô thỏa mãn và được lấp đầy. Đó không phải là tình yêu. Không thể nào. Sự phản bội trước kia đã lấy mất cảm giác ấy của cô, nhưng nó cũng không chỉ là nɧu͙© ɖu͙©, khi cô ngốc nghếch cố thuyết phục chính mình. Cô tưởng tượng đây chính là đấy chỉ là cách một con nghiện cảm thấy khi phải cai thuốc, ghét thuốc, biết nó rất xấu xe, nhưng tuyệt vọng muốn sửa chữa… Thở dài, nước mắt bị kìm nén, cô tự nhủ như vậy, nhưng suy nghĩ ấy không làm khuây mong muốn cuồng loạn trong cơ thể cô hay thân xác nóng bỏng của cô. Cuối cùng cô đã ngủ được sau khi thật sự kiệt sức.

Sáng hôm sau, Abby xanh xao nhưng bình tĩnh, cho bọn trẻ ăn sáng. Chúng phản ứng với cái chết của người ông rất tốt, có lẽ vì chúng còn có nhỏ để có thể hiểu hết kết cục của cái chết. Chúng vẫn nói cười, nhưng có ít hồ hởi hơn một chút. Người duy nhất khiến Abby gặp rắc rối là cô cháu gái bé nhất, chưa đầy hai tuổi, rõ ràng cô bé nhớ sự quan tâm của mẹ nó. Abby vừa buộc lại yếm cho nó lần thứ ba khi đó Nick bước vào phòng ăn sáng.

Cô ngước nhìn lên. Anh phủ lên cơ thể rám nắng, được trạm khắc đến hoàn hảo vẻ mặt lạnh lùng. Cơ thể cao gầy của anh hiện lên trong bộ vét màu đen ba mảnh, làm nổi bật bờ vai rộng và mông đùi rắn chắc của anh một cách hoàn hảo. Cô không thể kiềm chế được nhịp đập loạn của mạch của cô khi mắt cô nhìn vào mắt anh, đã phản bội để lộ cho anh biết cô nhớ anh nhường nào.

“Nick, em không biết khi …” Cô buột miệng nói, và bất ngờ bị xen ngang.

“Chúa ơi, đàn bà, không thể đợi đến khi con quỷ nghèo hèn đó nằm xuống mồ trước khi muốn biết khi nào em có thể đi hay sao?” Cô lùi lại trước cơn giận lạnh lùng trong giọng anh. “Tôi không có ý định thảo luận vấn đề riêng của chúng ta vào lúc này. Catherine, như phát điên lên. Tôi chỉ muốn em đảm bảo rằng em sẽ chăm sóc bọn trẻ đến sau lễ tang ngày mai. Chúng quá bé, không thể tham dự được.”

“Vâng, vâng, tất nhiên là được.” Cô trả lời ngay tức thì.

“Cám ơn… Tôi đoán em sẽ không phiền khi phải nhớ đến lễ tang,” Anh mỉa mai nói, và quay gót bước ra ngoài.

“Mẹ, Ba giận à?”

Cô đưa ánh mắt sững sờ nhìn con trai. “Không, ba con không giận đâu con yêu, chỉ bực mình thôi,” cô an ủi, thấy vui vì Nick đã hiểu nhầm cô. Cô suýt nữa sẽ hỏi anh ở đâu đêm qua, và sẽ tự biến mình thành con ngốc hoàn toàn.

Lúc đó là 9 giờ tối. Jonathan đã ngủ ở phòng bên, nhưng Abby không hề muốn lên giường. Căn nhà đã chật cứng những vị khách trong những trang phục tối mau suốt cả ngày và giờ yên tĩnh và ngột ngạt đến lạ lùng. Nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy lụa lịch sự cô mặc trong bữa tối, cô khoác lên mình bộ thể thao yêu thích đã bạc màu, và, đi giày thể thao, cô lặng lẽ đi xuống lầu và đi ra vườn. cô phải thoát khỏi bầu không khí chán chường của căn nhà, hoặc sẽ hét toáng lên.

Cô hít sâu lấy bầu không khí mát mẻ buổi tối và thở dài. Một làn gió nhẹ thổi vào từ biển Ionian, và cô run lên khi ngẩng lên nhìn hàng triệu vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn như của thiên đàng.

Cô chạy xuống chỗ hàng cây, chúng lộ rõ ra bởi ánh sáng ma quái từ ánh trăng lưỡi liềm sáng tỏ, dẫn tới một cánh cổng nhỏ đi đến vịnh. Nín thở trong giây lát, cô dựa người vào cái cột cao, tận hưởng vẻ đẹp của ban đêm, nhưng cô bất ngờ nhận ra cánh cửa đã được mở. Cô nghĩ thật là kỳ cục. Nick luôn khăng khăng nó phải được khóa, chỉ hai tuần trước anh còn tỏ rõ thái độ không cho phép lũ trẻ đi xuống bãi biển, nó rằng nó quá nguy hiểm.

Cô do dự cẩn thận bước xuống con đường bằng đá. Cô yêu biển, và ban đêm cô lại càng thấy nhớ St Ives. Bãi biển này dẫn đến một con đường và hàng ngày cô thường đi dạo hoặc chạy dọc theo nó. Cô dừng lại, khi mắt cô bắt gặp một tia sáng vụt qua, cách đó chưa đầy 20 feet. Khi cô nhìn vào bóng đen ấy, cô nhận ra Nick. Anh đang dựa người vào một tảng đá gồ ghề, đầu cúi xuống, vai rung lên. Tim cô quặn đau. Trong đời cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ một người đàn ông nào đau buồn đến thế…

Giống như một con rối bị giật bởi một sợi dây vô hình, cô bước về phía anh. Cô thấy đau lòng khi nhìn thấy một người đàn ông tự tôn như anh phải khóc. “Nick.” Cô không nhận ra rằng cô gọi quá to. Đầu anh ngẩng lên và trong giây lát cô nhận ra nỗi thống khổ, nỗi đau trong đôi mắt anh cô đã quên hết vấn đề của chính mình và theo bản năng muốn an ủi anh.

“Thấy hả hê chưa?” Anh mỉa mai hỏi cô, nhưng cô nghe thấy giọng anh run run mà anh không thể che giấu.

“Không đâu, Nick.” Cô dừng lại trước anh khoảng một bước chân, tình yêu dâng tràn trong cô, trong tim cô dịu dàng mà cô không nghĩ rằng cô có thể cảm nhận được vì người đàn ông khó tính nhẫn tâm này. “Em nghĩ anh có lẽ giống như một người bạn, một người để nói chuyện cùng.”

“Và em là bạn của tôi sao Abby?” Anh hỏi vui, như thể anh đang nói với chình mình. “Thi thoảng tôi tự hỏi liệu tình bạn có còn tồn tại hay không?”

Anh giống như rất xa vời rất cô đơn tới mức bất ngờ Abby thấy họng cô nghẹn lại đau đớn và cô nháy mắt để xua đi nước mắt.

“Ôi, Nick,” cô nói. Dù cho sự khác biệt giữa họ thế nào, cô cũng ghét phải trông thấy anh như vậy.

“Ôi, Abby,” anh nhại lại mỉa mai, đứng thẳng dậy. “Để tôi đoán xem em muốn nói điều gì nhé. Khi nào em có thể rời khỏi đây, đúng không?”

Cô tự biết giờ không phải lúc thảo luận về tương lai của cô, và quyết tâm không để anh biết ý tưởng nhẫn tâm ấy của anh khiến cô đau lòng thế nào. Cô lặng lẽ đáp lại, “Không, tối nay em muốn quên đi mọi chuyện và chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên thôi. Vịnh này thật đẹp. Tại sao không ai sử dụng nó?

“Tại sao ư? Vì tôi cấm chứ sao.” Anh vẫn ngạo mạn nói, và sau đó, quay phắt 180 độ, anh hạ giọng chán ngán. “À, dùng cho việc gì nhỉ? Em nghĩ anh là một gã xấu xe, có lẽ em cũng biết anh còn là kẻ hèn nhát nữa.”

Cô nhìn anh ngạc nhiên, và run rẩy trước sự trống rỗng sâu thẳm cô nhận thấy trong đôi mắt anh. Nhận ra phản ứng của cô, anh bước đến và ôm cô vào lòng. Một cánh tay to khỏe nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô trong khi cánh tay còn lại kéo cô vào giữa hai chân anh. “Em lạnh đó,” anh nói, nhưng không có chút nɧu͙© ɖu͙© nào lẫn vào trong cái ôm của anh.

“KHông. Nhưng còn anh thì sao?” Cô hỏi nhỏ. Anh đã ném áo khoác ở đâu đó, và một chiếc áo sơ mi lụa trắng không thể chống chọi lại được thời tiết đêm giá lạnh thế này.

“Anh chưa từng thấy lạnh, nhưng trái với những gì em nghĩ, anh cũng có cảm giác, anh là con người với tất cả những điểm yếu của con người.”

“Anh, yếu đuối ư? Không bao giờ?” Cô cố trêu anh, nhưng anh phớt lờ lời nhận xét của cô hoặc có lẽ không nghe thấy. Được anh ôm, cảm giác được bảo vệ bởi một cơ thể to lớn mạnh mẽ thay vì thấy lo sợ, cô nghe anh nói tiếp.

“Anh chưa từng ra bãi biển này trong gần 20 năm. Anh đã ghét nó lâu như vậy đó.”

Abby kịp giữ lại câu hỏi cô suýt buột miệng nói ra, cô không biết cuối cùng cô cũng có thể hiểu được nội tâm nằm sâu trong tính cách của anh, và cô không muốn ngăn anh.

“Em nói đúng về ngôi nhà này.” Anh trao cho cô nụ cười ma quái. “ Nó chưa từng là một nơi hạnh phúc. Ông nội anh đã xây nó vào những năm 20. Ông kiếm được khoản tiếng lớn ở Mỹ, lấy một cô gái New York và đưa cô ấy về đây. Cô ấy ghét nó.”

Vậy đó là nơi ra đời của đôi mắt xám ấy, Abby nhận ra. Anh chưa từng nói về ông ngoại anh.

“Ta không thể đổ lỗi cho bà, trong nhưng ngày ấy chỉ có một vài người sống quanh đây. Bà đã bỏ đi khi cha anh lên năm và ông không bao giờ tha thứ cho bà. Ông nội thì ngược lại, ông tôn thờ bà tận tới khi nhắm mắt xuôi tay. Bà đã có ba đời chồng và giữa hai người, y như một gã ngốc, ông vẫn nhớ bà. Ba anh cho rằng chuyện đó dậy cho chính ông một bài học vô giá, và khi ông lấy vợ ông chọn một cô gái Ha Lạp hiền lành. Một người biết rằng ông mong chờ điều gì của cô. Không may cho mẹ anh, bà đã yêu ông. Bà bỏ qua vô số tình nhân của ông giống như một người vợ Hi Lạp tốt, nhưng cuối cùng lúc ông đi quá đà và thật sự mang một ả tình nhân đến đây. Mẹ anh đã để họ ở trong nhà, đi xuống đây và dìm mình trong biển. Anh phát hiện ra xác bà ở bãi biển một ngày sau. Lúc đó anh 19 tuổi, và thậm chí tới tận bây giờ khi cha anh đã chết anh vẫn không thể tha thứ cho ông.”

“Ôi Nick, điều đó thật khủng khϊếp với anh,” cô nói, hoảng sợ trước ý nghĩ thấy một Nick nhỏ tuổi phải đương đầu với một chuyện như vậy.”

Anh ôm cô thật chặt. “Anh luôn biết em có trái tim dịu dàng,” anh hơi giễu cợt, trước khi nói tiếp, “Không chỉ có mẹ anh. Một vài tháng sau khi ông anh qua đời, ông đã bị đau tim khi bơi ở đây. Nhưng sợi dây cuối cùng là bạn anh Spiros. Bọn anh là bạn từ tấm bé, bọn anh đi đâu cùng có nhau, và vào năm 20 tuổi anh là người tốt nhất tại đám cưới của cậu ấy với cô dâu đã có thai của cậu ấy. Ngày con gái cậu ấy ra đời chúng anh có uống rượu và đi bơi thuyền. Đó là môn thể thao yêu thích của cả hai. Cơn bão thổi tối, và cậu ấy bị ngã xuống biển.” Abby có thể nhận ra sự căng thẳng của anh, nỗ lực nói hết ra, và tim cô thấy đau lòng vì anh. “Anh không thể cứu cậu ấy. Anh đã cố… Chúa ơi, anh đã rất cố gắng. Bọn anh bị lạc ở chỗ cột buồm chính, động cơ bị ngập nước, và tận 18 tiếng đồng hồ sau anh mới được cứu. Anh chưa từng đặt chân trong nước biển hay bơi thuyền kể từ đó. Vậy giờ em biết rồi đó. Anh là một gã hèn nhát. Nhẽ ra anh phải đối diện với nỗi sợ hãi của anh lâu rồi mới phải.”

Abby không thể tìm ra được câu nói nào diễn tả sự kinh hoảng của cô vì câu chuyện ấy, thay vì thế cô đặt cánh tay thanh mảnh của mình quanh eo anh và ôm anh thể anh là một đứa bé, cố gắng để xoa dịu một phần nào nỗi đau của anh.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên bằng một ngón tay. “Không có lời nhận xét mỉa mai nào sao Abby?” Anh nhăn nhó hỏi, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi tái của cô. Cô đáp lại cái nhìn kỹ càng của anh và trong giây lát không phòng bị gì anh cho phép cô nhìn rõ tâm hồn anh, nỗi buồn bị che giấu, một người đàn ông yếu đuối, biết sợ hãi và đau đớn giống như bất cứ ai khác. Và sau rồi cô bị đánh trúng…

Cô nhắm mắt lại khi cơn sốc khiến có thể cô rung chuyển. Trời ơi, sao lại thế? Tâm trí cô gào thét khi nhận ra rõ ràng chính cô bị buộc phải nhận ra chuyện cô đã từ chối chấp nhận trong nhiều tuần lễ. Không, nhiều năm mới đúng. Cô yêu người đàn ông này. Đã luôn yêu anh, và sẽ luôn yêu anh. Việc anh làm gì không thành vấn đề, dù anh có làm bẽ mặt cô thế nào cũng không sao, chứng kiến anh hoang mang và đau khổ đã hé lộ ra điều mà cô nên biết từ rất lâu rồi. Cô yêu anh, và nỗi đau của anh cũng chính là nỗi đau của cô. Cô mở mắt và nhìn thấy anh đang mỉm cười thật dịu dàng với cô.

“Thôi nào Abby, anh sẽ đưa em về nhà. Anh có thể cảm thấy em đang run lên đó. Anh chắc điên mất, bắt em ngoài này lắng nghe những nỗi sợ hãi của anh.” Và vòng tay quanh vai cô, anh dẫn cô qua bãi cát tới con đường phía mỏm đá. Cô cảm nhận được đùi anh chạm vào cô, hơi ấm của tay anh trên vai cô khi họ bước đi, nhưng cuồi cùng anh nhẽ ra có thể đưa cô đi bất cứ đâu. Tâm trí cô vẫn còn choáng váng. Cô đã ghét anh quá lâu, chống lại anh bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng giờ cô nhận ra nỗi căm ghét của cô là vì điều gì, một thanh chắn được dấu đi phía dưới. Bản năng phụ nữ sâu sắc nhất đã cảnh cáo cô anh là một sự đe dọa cho cuộc sống bình yên cô yêu thích ở Cornwall, vậy nên cô đã dùng miệng lưỡi ghê gớm cùng những lời nhận xét gat gắt để bảo vệ chính mình. Giá như cô đã thất bại. Thấy Nick là chính mình và chỉ giây phút yếu đuối đã khiến bong bóng tự dối mình cô nắm lấy trong suốt nhiều tuần lễ vỡ tan, khiến cảm xúc của cô đau đớn và bị phô bày ra. họ quay lại nhà trước khi cô kịp hồi phục trí tuệ để cô nghi ngờ câu chuyện của anh. Đợi một phút… anh đã để lại cô ở đó để đi du lịch với Dolores. Ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện cô cô liền buột miệng.

“Không, anh không làm thế.” Anh dừng lại nửa đường tới chiếc cầu thang chính, và với nụ cười ngượng ngùng anh thừa nhận, “Sau khi anh rời khỏi biệt thự anh đặt phòng ở Hilton. Em nghĩ được gì khác khi anh biết em ở trên cùng chuyến bay với Harkness? Anh đã theo dõi em hôm sau.”

Cô biết anh nói sự thật, và buồn bã nhận ra điều đó cũng không đem lại khác biệt gì nhiều. người phụ nữ còn lại có khả năng ở cùng khách sạn với anh hơn. Tuy nhiên, cô bị ngạc nhiên khi biết cô chưa từng để ý đến nỗi sợ biển của anh. Nghĩ lại, cô có thể nhận ra điều đó khá rõ ràng. Trong lần nghỉ tuần trăng mật, tại một dải các khách sạn khác nhau, họ chưa từng đi tới nơi nào xa hơn hồ bơi. Và còn có sự cương quyết không cho phép lũ trẻ chơi ở bãi biển ở đây, và ở Kalami. Cô nhớ ngày chủ nhận anh đến St Ives và anh đã trắng bệnh khi cô nói cho anh biết Jonathan đi bơi thuyền. Tất cả những chuyện đó giờ đã rất có lý, nhưng cô không thể hiểu là tại sao anh lại xuống bãi biển vào đêm nay.

“Tại sao tối nay anh lại đến bãi biển?” Cô tò mò hỏi. Nick mở cửa phòng ngủ, và một tay đặt sau lưng cô đẩy cô vào trong trước khi anh trả lời.

“Có lẽ bởi vì, cùng với cái chết của cha anh, giờ anh là thành viên lớn nhất của gia đình. Đó là một suy nghĩ rất khiêm tốn. Có lẽ cố gắng thống trị nỗi sợ hãi vô lý với biến cả là cách chứng minh anh xứng đáng đứng đầu một gia đình, đúng không?” Anh quay lại nhìn cô, tay anh khéo léo cởϊ áσ sơ mi và cởi hẳn nó ra. “ Đó không phải là điều một bác sĩ tâm lý sẽ nói sao?” Anh hỏi, dành tặng cô một nụ cười mập mờ.

Khi cô không trả lời anh bước về phía cô, và hai tay ôm lấy má cô, anh nâng đầu cô lên phía anh. Tim cô bắt đầu đập mạnh trong l*иg ngực và cô nói, “Có lẽ vậy.” Hiểu biết mới được khám phá về tình yêu của cô vẫn chiếm hàng đầu trong tâm trí cô, cô thấy sợ phải phản bội chính mình. Cơ thể gần như khỏa thân của anh, hương thơm nam tính quen thuộc của anh, đang tạo ra sức hút chết người lên xúc cảm của cô. Cô nhức nhối cảm nhận lớp da mềm mại của anh bên người cô.

Giờ thì cô biết vì sao đêm qua cô nhớ anh nhiều đến thế, và cơn run xuyên suốt cơ thể cô. Chắc hẳn anh chưa từng nhận ra. Anh đã chà đạp lên lòng tự trọng của cô, phá hủy tất cả lòng tự tôn của cô, và cô chắc phải là một con ngốc sáng giá mới để anh làm thế thêm một lần nữa. Anh cúi đầu xuống mà môi anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, từ trong ra ngoài bằng một nụ hôn van nài đã đánh thức hàng ngàn mạch máu của cô đến đỉnh kɧoáı ©ảʍ nhờ chạm vào anh.

Nước mắt mờ đi, và chỉ có Nick và cô, và tiếng nhịp mạch đập phản bội của cô.

“Abby. Hãy cứu anh. Anh cần em… Anh cần em đến phát điên.” Anh rót những câu nói ấy vào miệng cô.

Anh cần cô, và điều đó là đủ rồi. Cô thở dài ném mình vào vòng tay anh, đôi tay nhỏ bé của cô trượt quanh cô anh và buộc môi anh quay lại với môi cô. Ít nhất tối nay cô sẽ không phải sống một mình trong giây lát…

Anh nghiêng người cô và bế cô đến giường. Chỉ trong giây lát họ đã không còn mặc gì cả, đôi tay to khỏe của anh háo hức vuốt ve vai cô, ngực cô, khi môi Nick tách môi cô ra bằng một nụ hôn đào sâu hoang dại. Cô giữ đầu anh cúi xuống, hân hoan cảm nhận mái tóc mượt của anh quấn lấy ngón tay cô. Cơ thể cô cong lại mời gọi anh và anh rêи ɾỉ bên môi cô. Cô cảm nhận được sự cương cứng khao khát ở đùi anh, và rên lên vì kɧoáı ©ảʍ khi miệng anh chiếm lấy ngực cô, mυ"ŧ thật sâu nụ hoa đã căng cứng của cô, hết cái này sang cái còn lại. Chỉ một đêm xa cách ngỡ hàng trăm, khao khát lẫn nhau của họ càng thêm mãnh liệt. Cơ thể họ quấn quýt bên nhau trong tình yêu hoang sơ dữ dội ngay lập tức tuôn trào trong đỉnh cao bùng nổ. Cô nghe thấy Nick gọi tên cô và sau đó toàn bộ sức nặng của cơ thể tuyệt diệu của anh đổ lên cô, và cô biết họ đã cùng nhau đạt đỉnh kɧoáı ©ảʍ. Anh vùi đầu trên vai cô, môi anh nóng bỏng hôn lên cổ cô.

“Chúa ơi! Abby,” anh nói hổn hển. “Không một người đàn bà nào trên thế giới này có thể khiến anh có cảm giác giống với cảm giác với em.”

Trong giây phút đó, cô tin anh, và gần như thừa nhận rằng cô chưa từng biết đến một người đàn ông nào khác, nhưng một ý nghĩ mỉa mai nho nhỏ xuất hiện: Nhưng anh không hề chống lại ham muốn cố gắng tìm một người đàn bà có lẽ giống cô. Vậy nên cô thỏa hiệp và khẽ nói, “Em hiểu. En cũng thấy vậy.” Và, cô đưa đôi tay thanh mảnh vuốt ve bờ vai rộng của anh, rồi xuống dưới lưng anh, nhẹ nhàng chạm vào từng bắp thịt từng đường gân, cô rất muốn nói cho anh biết cô yêu anh, nhưng buồn bã nhận ra rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ nói vậy.

Nick lăn khỏi người cô, và dịu dàng kéo cô vào vòng tay ấm áp của anh. “Ôi. Abby, anh cần điều đó!” Giọng anh khàn khàn. “Anh không thể biết anh cần nhiều tới mức nào,” anh thở dài.

Cô chống người lên khủy tay và nhìn xuống gương mặt ửng đỏ của anh. Cô đưa một ngón tay lên và dịu dàng vuốt ve nếp nhăn giữa hai bên lông mày đen rậm của anh, cái mũi thanh cao, và cái miệng gợi cảm. Trái tim cô đầy ắp tình yêu dành cho anh, cô nói. “Trông anh mệt mỏi quá.”

Đôi tay mạnh mẽ của anh đưa lên và luồn vào mái tóc rối của cô. Kéo cô xuống, anh hôn cô thật lâu và thật sâu. “Chưa bao giờ biết mệt mỏi vì em, phù thủy nhỏ của anh ạ,” anh nói giọng ngọt ngào.

Cô nằm lên người anh, ngực cô ấn nhẹ lên chỗ lông soăn trên chiếc ngực cơ bắp của anh. Cô có thể cảm nhận được những khuấy động của một cơn kɧoáı ©ảʍ mới được hình thành giữa hai đùi anh, và cô cười khúc khích. “Anh đêm qua.”

Nick không thấy vui như cô, anh còn nhìn cô bằng thái độ nghiêm túc đến kỳ cục. “Abby, anh biết anh đã phá hủy niềm tin của em vào anh một lần, và anh hối hận đến từng giây phút, nhưng giờ chúng ta lại ở bên nhau, và với vai trò là vợ của anh em có quyền biết mọi việc anh làm. Vậy sao em không hỏi anh đêm qua anh đã ở đâu chứ? Anh có thể nói rằng em muốn biết chết đi được ấy.”

Mặt cô đỏ bừng và môi cô cong lên nụ cười buồn bã. “Em dễ bị nhìn thấu vậy sao?” Cô hỏi.

“Không, không hẳn,” anh. “Anh chỉ ước em có thể được như vậy. Đây chỉ là một trong số những lần hiếm hoi em cho phép anh tiến gần tới em đến mức anh hiểu được những ý niệm nhỏ nhất trong tâm trí em. Nhưng, để thỏa mãn sự tò mò của em, anh đã mất cả đêm nghiên cứu đó.” Cánh tay anh ôm chặt lấy cô khi anh mặt dày nói thêm, “Và không phải ở trên giường với Marta như em tưởng tượng đâu.”

“Marta!” Cô thốt lên, đôi mắt xanh sáng lên vì tiếng cười. “Làm sao anh có thể nhục mạ người phụ nữ già cả đó?” Bức tranh sống động có người quản gia già cả và Nick ở cùng nhau trêu trọc trí tưởng tượng của cô.

“Sao lại không chứ? Dường như em nghĩ anh có khả năng bại hoại đến mọi cấp độ mà,” anh nói giọng chọc ghẹo.

“Không phải đến mọi…”cô chứng minh bằng một nụ cười, và cười vang khi Nick giả vờ đưa mặt sau bàn tay đè lên trán.

“Chúa tôi! Một lời khen à. Anh không thể tin nổi.”

“Đừng giả vờ đóng kịch nữa, và dừng ngay việc thay đổi chủ đề cho em.”

“Như thể anh sẽ làm thế,” anh liếc mắt,và một lẫn nữa vòng tay giữ lấy cô, anh ôm cô vào cơ thể rắn chắc của anh, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô khi cô nằm gối đầu lên ngực anh. Lần đầu tiên kể từ khi họ tái hôn họ hoàn toàn thấy yên bình bên nhau.

“Anh mất cả đêm nghĩ về cha anh. Anh ngồi ở bàn làm việc của ông, chỉ để nghĩ về ông. Cả cuộc đời ông ông đã ghét mẹ của ông, và tuy nhiên nếu ai đó biết cả hai người họ thì rõ ràng người đó biết rằng hai người họ giống nhau cả bản chất và tính dâʍ đãиɠ. Nhưng cha lại chưa từng nhìn ra điều đó. Thật buồn cười biết bao khi ta không bao giờ hiểu chúng ta như những người khác.”

“Tối nay anh như nhà triết học ấy,” Abby trêu, và hơi quay đầu, cô cắn nhẹ vào chiếc lông nam tính nhỏ bé trên ngực anh. Cô cảm nhận được cơn rùng mình chiếm lấy anh, và cô cười nhỏ, vui khi thấy phản ứng tức thì của cơ thể anh.

“Được rồi, cô em, anh có thể hiểu đó là lời gợi ý – triết học thế là đủ rồi, và giờ quay lại một vái vấn đề thể xác,” anh dài giọng nói. Một giây sau cô đã nằm dưới anh, Nick cúi xuống nhìn cô, đôi mắt xám đen lại vì kɧoáı ©ảʍ.

“Em không biết anh có ý ý ý gì,” cô cố trêu anh, nhưng câu nói lại biến thành tiếng rên khi miệng anh chiếm lấy quả bồng đào của cô.

Anh ngẩng đầu lên, nụ cười gian tà hiện lên trên khóe môi gợi cảm. “Đó là một phần của môn sinh học, giải quyết những chức năng của cơ thể con người, và anh phải kiểm tra em tới từng chi tiết,” anh ngọt nhạt tuyên bố, và tiếp tục việc đang dang dở. Cuối cùng chỉ còn lại những âm thanh nhỏ và tiếng rên vì kɧoáı ©ảʍ phát ra từ chiếc giường lớn.

Abby tỉnh giấc thấy Nick đang cúi xuống nhìn cô, gương mặt anh sát mặt cô. Môi anh tìm môi cô, hôn cô dịu dàng như gió thổi, và vẫn còn dấu hiệu sáng chói sau một đêm tuyệt vời họ ở cùng nhau, cô nở một nụ cười ấm áp vui sướиɠ. Nick rêи ɾỉ và ngồi thẳng dây, và sau khi cô nhận ra anh đã mặc bộ đồ màu đen trang trọng, và thực tế đã xâm nhập.

“Xin lỗi Abby yêu quý, nhưng chúng ta không có thời gian.” Hiểu biết sáng trong mắt anh khiến má cô đỏ lựng. “Nó sẽ là một ngày phát ngán, bọn trẻ sẽ ở đây trong vòng vài phút nữa. Marta đã chăm sóc chúng, nhưng bà ấy muốn chuẩn bị sẵn sàng. Nên…”

Abby hốt hoảng nhảy khỏi giường, hoàn toàn không ý thức được tình trạng nuy của mình đến tận khi Nick ôm cô vào lòng và hôn cô. Bàn tay to khỏe của anh vuốt ve cơ thể trần của cô từ vai tới đùi, mọi cảm xúc trong cơ thể cô run rẩy trước sự đυ.ng chạm của anh, và cô tan chảy trong vòng tay anh.

Anh ngẩng đầu lên và mỉm cười, một nụ cười chậm rãi thắng lợi khıêυ khí©h khiến má cô còn đỏ hơn nữa. Sau đó anh rêи ɾỉ. “Em đang cố làm gì với anh thế?”

Cô ngước nhìn gương mặt anh, nhưng không hề có cơn giận mỉa mai nào như cô thường thấy. Nick đang nhìn cô như thể cô có tất cả những gì mà anh từng muốn. Đôi mắt xám bạc của anh đen lại vì nɧu͙© ɖu͙© và một cảm xúc khác cô không dám đặt tên. “Đêm qua là trải nghiệm thiên đường nhất mà anh từng biết tới trong nhiều năm, và cuối cùng anh cảm thấy tự tin khi nghĩ tới tương lai của chúng ta bên nhau,” anh nghiêm túc nói.

Tim cô lỡ nhịp vì vui sướиɠ, “Bên nhau sao?” Cô lặp lại. Có thể không? Cô dám mơ tới cuộc sống với Nick sao?

“Ồ, đúng rồi, em yêu. Chắc chắn là bên nhau.”

Mắt họ nhìn nhau và trong một giây ngắn ngủi họ bộc lộ tâm hồn của mình cho nhau thấy. Nghi ngờ, sợ hãi và cả khao khát cháy bỏng.

“Chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải bây giờ. Tối nay nhé,” Nick ngọt ngào nói, một lời hứa hẹn.

Het

Thêm Bình Luận