Chương 1
St Ives rực rỡ trong ánh mặt trời sớm mai. Bãi biển đã được thủy triều dọn sạch bây giờ gẫn như trống không. Giờ là tháng Chín; các gia đình đã rời đi, và trẻ con quay lại trường học.
Abby lén lau nước mắt khi cô chứng kiến cặp vợ chồng già hạnh phúc chụp ảnh ở vịnh này. Cô tự nói với mình mày là đồ ngốc.. Jonathan chỉ quay lại trường học không phải bỏ nhà đi. Một nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên đôi môi đầy đặn của cô, nếu lúc này cô cứ như vậy, cô sẽ suy sụp hoàn toàn nếu như cậu bé bắt đầu học cả ngày sao.
Vươn thẳng đôi vai, cô đi nhanh hơn, nước mắt vẫn lấp lánh ở khóe mắt. Gió đã thổi vào tóc cô và làm nó rối tung ở quanh vai. Cô ngắm làn gió phản chiếu trên cánh cửa sổ kính đen, cô bắt gặp cơn gió lướt nhanh qua. Cô dừng lại lo lắng về dáng vẻ của mình khi cuộc hôn nhân đã kết thúc bốn năm trước. Cô sẽ không bao giờ đi vào con đường đó nữa, mặc đồ đẹp, hành động, sống chỉ để làm hài lòng một người. Nó không có tác dụng trong mọi trường hợp, người chồng cũ của cô đã dậy cô điều đó. Cô xua đuổi những đắng cay để lãng quên chúng đi, và mở hé cánh cửa kính nhỏ, có dòng chữ màu vàng “ Phòng tranh Hi vọng”. Cô có con trai, có sự nghiệp riêng và một đám bạn tốt, và cuộc sống là của riêng cô; cô là một quý cô rất hạnh phúc…
“Cần một chiếc khăn tay không?”
Abby mỉm cười. “Quá muộn rồi, em vừa biến thành một con ngốc khi khóc trên đường về nhà, nhưng một cốc cà phê sẽ không muộn đâu.”
Iris cười. “Tôi biết cô cảm thấy thế nào. Tôi cũng cảm thấy y như vậy khi hai đứa con tôi bắt đầu đi học. Đó là một bước khởi đầu cần phải đi, và nó làm ta đau lòng. Hãy ngồi xuống và giả vờ rằng cô bận rộn, và tôi sẽ đi pha cà phê.”
Abby quan sát hình ảnh nhỏ bé của người phụ nữ lớn tuổi hơn biến mất sau cánh cửa ở phía sau phòng tranh, và thở dài, duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế xoay trang nhã màu kem. Cô đặt hai khủy tay lên bàn trước mặt mình, và gục đầu xuống. Iris là ân nhân của cô trong mấy năm qua, là người bạn tốt nhất của một người phụ nữ. Tuổi cô ấy gần gấp đôi tuổi cô, cô ấy giống mẹ cô hơn, và một người bác yêu quý cho con trai cô Jonathan.
Abby ngắm cảnh vật xung quanh lòng dâng tràn niềm tự hào. Phòng tranh là một căn phòng dài, được phân chia ở giữa bở chiếc cầu thang trung tâm dẫn tới khu nhà ở. Những bức tranh treo thẳng hàng trên tường hầu hết đều của các họa sĩ địa phương, một hay hai trong số chúng là bức tranh màu nước của chính Abby. Trong một góc có một cái bàn trưng bày những tác phẩm điêu khắc bằng đồng, và ở một góc khác là gian hàng bán lẻ, bán những dụng cụ nghệ thuật và nhϊếp ảnh. Cô sẽ không bao giờ trở thành một triệu phú được, nhưng việc kinh doanh mang lại một khoản thu nhập khá tốt. Vào mùa hè du khách mua gần hết số tranh trưng bày, và mùa đông khách hàng thường xuyên của cô sẽ là những nghệ sĩ địa phương,trong số đó St Ives có một số lượng không nhỏ, giúp cô duy trì việc kinh doanh. Và trong mùa đông cô còn tổ chức triển lãm solo cho một vài họa sỹ, và dần dần danh tiếng của phòng tranh vang xa hơn.
Đúng thế, cô sống rất tốt, và thật ngu ngốc khi cảm thấy chán nản chỉ vì con trai cô đã bắt đầu đi mẫu giáo. Cô nhăn nhó hiểu được rằng sẽ không có một lý do thật sự nào cho sự chán nản của cô, mà chính những ký ức đã quấy rầy cô mới đáng nói: cảm giác vui sướиɠ biến mất khi chuyện cô mang thai được khẳng định rõ; nỗi đau hai tháng trước, khi cô vẫn tiếp tục hẹn gặp cố vấn của mình và Farlow, luật sư của cô đã đoán được ngay rằng có gì đó không hay xảy ra- không quá khó để đoán được, lúc đó cô mang thai được năm tháng rồi. Anh đã khuyên cô thông báo ngay với chồng mình để sắp xếp chuyện của đứa trẻ sắp chào đời trong thỏa thuận ly hôn.
Cô đã gọi điện cho Nick từ văn phòng luật sư, và thông báo tin tức ngay. Phản ứng của anh ta vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô mọi lúc – “Xin chúc mừng, nhưng tôi không thấy hứng thú chút nào. Ngay khi tôi biết cô không còn là vợ tôi nữa, và nếu cô nghĩ tôi sẽ trả thêm cho thỏa thuận ly hôn thì hãy quên đi. Hãy đưa điện thoại cho luật sư của cô.” Cô điếng người đưa tai nghe cho Farlow. Thậm chí người đàn ông lớn tuổi ấy, với kinh nghiệm sống sau nhiều năm, cũng không thể giấu được cảm xúc của mình trong cuộc nói chuyện đó. Một thời gian ngắn sau đó Abby nhận được những điều kiện cùng với một bản sao từ bỏ đứa con sắp ra đời của cô.
Trong nhiều tháng trời Abby sống trong thế giới tăm tối, không quan tâm gì đến thực tế, nỗi đau đè nặng trái tim cô, sau đó năm mới đến mọi thứ thay đổi. Cô đi dạo trên con phố Regent, đi vô mục đích, khi đó cô chú ý tới một bức tranh sơn dầu về Cornwall ở trong cửa sổ của một cửa hàng. Nó khiến cô nhớ lại những ký ức đẹp đẽ. Những kỳ nghỉ hè cũng với bố mẹ và Iris, một người phụ nữ địa phương đã giúp cô làm việc nhà, chăm sóc cô gái Abby non nớt, thường dẫn cô tới nhà của riêng cô ấy, và làm cho cô cảm thấy cô là một phần của một gia đình.
Ngay ngày hôm sau cô đi cầm căn hộ của mình, đóng gói đồ đạc, và một vài ngày sau cô xuất hiện trước bậc cửa nhà Iris ở Trevlyn Cove, bẩy tháng mang thai cô sống trong nước mắt. Iris hiểu cô, an ủi và chăm sóc cô, và đến khi đứa bé chuẩn bị chào đời cô sinh đứa bé ngay trong phòng ngủ của nhà Iris. Một vài tháng sau, khi ông chủ của Iris về hưu, và những căn nhà ở St Ives được rao bán, Abby làm hợp đồng thuê một căn nhà ba tầng có tầng thượng và cả hai cửa hàng ở phía trước. Từ đó cô chưa từng nhìn lại quá khứ.
“Đây, cô hãy uống đi. Trông cô thật kinh khủng.”
Abby nhăn mặt, không nghĩ tới quá khứ nữa. “Tệ đến thế sao?”
“Ồ, có lẽ tôi hơi nói quá một chút, bất cứ ai xinh đẹp như thế này không thể trông tệ được.’
‘Ph, Iris, chị thật tốt khi an ủi em, dù chị có phải trở thành người nói dối. Cầm lấy li cà phê, Abby uống cạn như thể rất khát.
“Nào, chúng ta sẽ sắp xếp lại chỗ đồ mới chuyển đến hôm qua chứ?”
Hai người phụ nữ lặng lẽ làm việc cùng nhau, để chỗ đồ đó vào chỗ cố định – chỗ bỏ không sau mùa hè cao điểm, tận đến 12 giờ kém 15 Iris mới để ý. “Thôi nào, hãy đứng lên và đi gặp cậu quỷ nhỏ của cô đi. Chúng ta đã nhìn đồng hồ suốt cả buổi sáng rồi. Tôi sẽ hoàn thành nốt việc ở đây.”
Năm 19 tuổi Abby đang trên con đường nổi tiếng và giàu sang khi làm người mẫu thời trang, giờ ở tuổi 25 cô đã là người mà hầu hết đàn ông đều thèm muốn với thuật ngữ “ hạ đo ván”, ngực cao đầy đặn, eo thon nhỏ, và đôi chân thật dài. Cô không còn gầy như một người mẫu nữa, nhưng những đường cong nữ tính của cô, cái cách cô đi, thêm vào đó là gương mặt cực kỳ quyến rũ, nên hiếm có người đàn ông nào có thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của cô. Đôi lông mày tinh tế cong dài trên đôi mắt sâu xanh màu lá cây, cái mũi nhỏ thẳng trên đôi môi đầy đặn, cái miệng cong lên khoáng đạt, tất cả làm nổi bật mái tóc đỏ hoang dại xõa sau lưng cô tạo thành một cuộc bạo loạn của những lọn tóc soăn.
Abby hoàn toàn hững hờ với những cái nhìn ngưỡng mộ, toàn bộ chú ý của cô đều tập trung vào cậu bé nắm chặt lấy tay cô. Một nụ cười hiện từ xuất hiện trên môi cô. Jonathan có sự độc lập mạnh mẽ của một cậu bé ba tuổi đã phủ nhận là nhớ cô vào sáng hôm nay, nhưng cô vẫn nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt xám to của cậu bé khi nhận ra cô đang đứng đợi cậu và tim cô tràn ngập tình yêu.
Gió thổi vào chiếc váy dài cotton của cô, và cô nhanh tay giữ lấy váy, nhưng cái tay còn lại bị giữ hoàn toàn, cô không thể làm gì với những lọn tóc đỏ vàng gần như che hết tầm nhìn của cô. Một tiếng còi xe vang lên. Cô cười và vẫy tay với những chiếc xe đang dời đi. Cô nhận ra Harry Trevyln. Ông chắc hẳn đang trên đường đi ăn trưa. Cô mê man giơ tay lên và chúc ông may mắn, quá nhiếu người ở đây phụ thuộc vào kết quả của ông.
“Sao mẹ không bảo bác Harry dừng lại?” Jonathan kéo mạnh tay cô, muốn cô hoàn toàn để ý tới cậu.
“Bác ấy không thể dừng lại con yêu. Bác ấy có một cuộc hẹn kinh doanh rất quan trọng, nhưng có lẽ con sẽ gặp bác ấy sau,” cô dỗ dành cậu con trai của mình.
“Nhưng bác ấy sẽ gặp những ai? Họ đang đi đâu vậy?”
“Mẹ không biết, mẹ không để ý đến điều đó.” Cô nhẹ nhàng đáp lại. Kinh nghiệm lâu năm dạy cô không đi sâu vào quá nhiều chi tiết, vì Jonathan có thể hỏi đến tận cùng.
Sau đó cô ước mình chú ý nhiều hơn tới những hành khách trong xe…
Abby bước đi trên sàn nhà của phòng khách cầm một nửa cốc cà phê. Hôm nay cô có chuyện gì vậy? Cô đang bồn chồn sợ hãi. Cô cố thuyết phục bản thân rằng chỉ có kết quả của vụ đàm phám kinh doanh của Harry Treylyn đang làm cô lo lắng, nhưng không thành công lắm. Cô thấy khó chịu. Thường thì căn nhà là nguồn vui của cô. Cô đã tự mình trang trí và sắp đặt nó. Tấm thảm ánh lên màu len mộc, trường kỷ màu hoa hồng và những đồ nội thất bổ sung tạo lên một hiệu ứng rực rỡ và thoáng mát làm hài lòng con mắt nghệ thuật của cô. Cô thích lò sưởi cũ, được làm từ những cái giá hình sách từ gỗ tự nhiên, và một số ít đồ trang trí cổ trong nhà được đặt xung quanh, nhưng hôm nay không gì có thể xoa dịu cô. Jonathan đã ngủ trong phòng– cậu bé đã chạy nhảy suốt cả buổi chiều như một chú cừu con, cậu vẫn còn chưa quen với những hoạt động của buổi sáng, và chúng làm cậu kiệt sức. Iris ở dưới lầu đang trông phòng tranh. Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ, vậy sao cô lại cảm thấy như bị đe dọa…”
Điện thoại đổ chuông thức tỉnh những sợi dây thần kinh đang căng lên của cô, và đi nhanh qua căn phòng, cô đặt cốc cà phê lên một cái bàn nhỏ hay dùng và nhận điện thoại.
“Phòng tranh….” Là từ cô nói đầu tiên khi cô nhận điện thoại.
Khi cô chăm chú nghe, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô. “Thật kỳ diệu, hoàn toàn tuyệt vời!” Cô phát biểu, giọng nói đầy nhiệt tình. “vâng vâng, tôi sẽ sẵn sàng ngay thôi,” cô hứa, sau đó đặt điện thoại xuống và chạy như bay xuống cầu thang hét to lên .” Iris, Iris!” cô thấy bạn mình vòng tay quanh eo và hét lên quanh phòng tranh cùng với cô. “Đó là Harry Trevylyn. Tất cả đã được sắp xếp. Bữa trưa nay thành công ngoài dự đoán. Tay đại lý đó không đến, nhưng ông chủ của dự án này đích thân tới, và…” cô ấy dừng lại để thở, “… không chỉ họ đi tìm địa điểm cho khu nghỉ dưỡng Trevlyn, họ còn đồng ý với tất cả những điều kiện của Harry, và sẽ đầu tư một số vốn khổng lồ.”
“Tôi không thể tin nổi!” Iris nói to.
“Trevlyn Cove đã được cứu rồi,” Abby trấn an cô ấy, rồi nhận ra giọt nước lấp lánh trong mắt người bạn của mình, cô nhẹ nhàng nói thêm, “Tại sao, Iris, tôi tin là chị đang khóc.”
“Oh, em không thể biết chuyện ấy khiến chị vui như thế nào đâu. Chị đã sống cả đời ở đây. Tom của chị đã làm việc ở mỏ than đến tận khi anh ấy chết, và chị quá sợ hãi biết rằng ngôi làng bé nhỏ của chúng ta cũng sắp chết…”
Abby hiểu cảm giác của chị. Trevlyn Cove – một cái tên hay bị nhầm, thật sự khi ngôi làng chỉ dài khoảng một dặm– là nơi trốn tránh của Abby sau vụ ly hôn. Những người sống ở đây đều là bạn cô dù nhà cô giờ là ở St Ives, ngôi làng nhỏ này giữ một vị trí rất đặc biệt trong tim cô. Đó là một ngôi làng nhỏ rất đẹp sống khép kín, liền kề với mỏ thiếc Trevlyn, mỏ thiếc tư nhân duy nhất vẫn còn hoạt động trong vùng, nhưng không may nó đã ngừng hoạt động một vài tháng. Ngôi làng bao gồm hai dãy nhà riêng xây bằng đá, một nhà thờ và một quán bar, toàn bộ nhìn ra trang viên Trevlyn. Harry Trevlyn, người chủ còn sở hữu gần như cả đất bao quanh dài khoảng một dặm. Nhà ông ở đây đã nhiều thế hệ, và ông đang đấu tranh để chắc chắn rằng nó vẫn ở đây vì lợi ích của hai người con trai ông, Michael và David, cũng như toàn bộ cộng đồng bé nhỏ này.
Harry góa vợ năm 50 tuổi đã gọi điện báo cho Abby biết rằng ông đã giải quyết được vụ làm ăn để bảo đảm có những công việc mới cho những người thợ mỏ bị thất nghiệp của ông, và mời cô ăn tối chúc mừng cùng với đối tác kinh doanh mới của ông.
Buổi tối hôm đó Abby trang điểm một chút, sau đó đứng lên bước tới giường chọn một chiếc váy- thứ còn lại khi cô làm người mẫu. Cô kéo nó qua đầu và nhẹ nhàng kéo nó xuống tận hông. Nó có màu kem, bao phủ lên ngực cô tạo thành hình chữ V tới eo cô, lưng để trần. Một dải băng buộc quanh chiếc eo nhỏ của cô, chiếc váy ôm lấy cơ thể cô có thể ngả ra trước hay sau đều được. Cô đã quên cô là ngực cô giờ đã lớn hơn nhiều so với năm năm trước. Đường cong khoét sâu ở cổ loại bỏ chiếc áo con, và cô có cảm giác là nếu cô di chuyển quá nhanh có lẽ nó sẽ tuột mất. Harry đã nói, “Làm họ chết hết,” Vậy tại sao lại không chứ?
Cô chải tóc cho đến khi nó sáng lên như một dài vàng, sau đó nhanh chóng buộc nó đằng sau bằng một cái dây khá lớn, và để phần còn lại đổ xuống thành những đường cong phủ lên vai cô. Không phải hình ảnh thường ngày của cô, nhưng tối nay đòi hỏi sự rực rỡ. Cô đi một đôi dép cao gót màu vàng, đứng thẳng dậy và nhặt lấy một trai Opium hoàn toàn trống rỗng, một thứ còn lại của quá khứ, cô vỗ nhẹ những giọt cuối cùng xuống tai cô và để xuống dưới để tách mình. Sau đó nhìn nhanh vào mình trong gương, cô cầm lấy cái túi khá chắc khắn vội vã đi xuống dưới.
“Òa, mẹ, mẹ trông thật tuyệt.”
“Cám ơn, con yêu.” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn của cậu con trai. “Và con phải hứa là ngoan ngoãn bên cạnh bác Iris đó được không?”
“Con luôn ngoan mà.” Đôi mắt xám màu đen tinh ngịch nháy mắt với cô, khiến cô phải phủ nhận nó.
Trong một giây Abby đau đớn vì thằng bé thật giống cha nó, nhưng không còn thời gian cho những suy nghĩ ấy, và Harry, ngạc nhiên thay Michael đã đến.
“Chúa ơi, Abyy. Cô thật duyên dáng. Tôi không biết nếu tôi có dám để cha tôi ra ngoài cùng cô với bộ váy này không, tim ông ấy sẽ không chịu nổi áp lực ở tuổi này đâu.”
Một giọng nói cộc lốc vang lên. “Đồ quỷ táo tợn. Tốt hơn anh nên chấp nhận hay ta sẽ không để anh lái xe đâu.”
“Vậy đó là lí do anh ở đây à.” Abby cười nhìn Harry, hiểu được sự xuất hiện của người con trai. “Tôi cho là nó là lò than nhỏ của chúng ta suốt tối này đó.”
“Cô không để tâm chứ? Nhưng tôi đã uống một chút vào bữa trưa, và tôi sẽ phải đi với ai đó tối nay như một thủ tục của xã hội. Thêm vào đó,” Harry nói thêm, nghiêm khắc nhìn cậu trai trẻ, “Nó chỉ giỏi làm việc ở tòa án chứ không phải là tay lái BMW ở con đường cũ kỹ này. Có đúng không, con trai?”
Michael sở hữu làn da sáng và mái tóc hoe vàng không thể ngăn sắc đỏ đang chạy tràn lên má anh, và tất cả bọn họ cùng cười.
Thoải mái ngồi vào ghế sau, Abby cảm thấy hài lòng vì niềm háo hức, sự khó chịu mới đây của cô hoàn toàn biến mất. Họ đang đến khách sạn Cove Country House, một nơi nổi tiếng cả nước với thức ăn ngon và thái độ phục vụ tuyệt vời, thêm vào đó là hai người chủ của nó là bạn của họ. Harry nói cho cô biết rằng cặp đôi họ ăn tối cùng tối nay đã đăng ký phòng ở đó, và bữa ăn là sự chào đón của họ, một buổi chúc mừng để khẳng định vụ làm ăn. Nó hứa hẹn là một buổi tối tuyệt vời, Abby thầm nghĩ, vui vẻ nhìn hai người đàn ông đằng trước cô.
Sau đó Harry quay lại và thận trọng nhìn cô.
“Chỉ có điều tôi tôi đã nói với họ cô là vị hôn thê của tôi.”
Chiếc xe chao đảo khi Micheal phá lên cười. “Oh, Bố ơi, chuyện gì đang diễn ra thế này. Bố đủ tuổi làm cha cô ấy đó.”
Abby quá ngạc nhiên không biết nói gì.
“Bố biết chứ!” Harry đốp lại rõ ràng rất tức giận. “Nhưng cái tên Kardis tóm được gáy bố. Hắn nói bố nên đưa vợ theo, và khi bố nói bố góa vợ, hắn nói, ‘Tôi dám chắc ông không sống giống như một thầy tu, nếu một quý cô gợi cảm vẫy tay sáng nay với ông. Hãy đưa cô tình nhân đó đi.” Tôi sẽ không thấy phiền cá rằng đó là thư ký của ông – những người nước ngoài thích điều đó. Cô hiểu chứ Abby? Tôi phải bảo vệ hình tượng của mình.”
Abby quá bất ngờ với câu trả lời. Cái tên Kardis lấy đi tất cả hơi thở của cô. Nó đau đớn và bắn vào não bộ cô, gần như làm tâm trí cô nổ tung. Không thể nào… không thể. Nhưng cô quá sợ đó là…
“Abby? Abby, cô không sao chứ? Trông cô tái xanh kìa. Tôi không có ý đó. Tôi- tôi chỉ nghĩ- ồ, chết tiệt, cái gã đàn ông ở tuổi tôi không thể nói là gã có một cô bạn gái. Vị hôn thê nghe tốt hơn nhiều, chỉ vì tối nay thôi.”
Abby bấm chặt ngón tay vào mu bàn tay cố gắng không run lên, và cuối cùng cũng nói được. “Có phải ông vừa nói tên người đàn ông đó là Kardis. Anh ta là Nick Kardis à?” Cô nói răng va lập cập.
“Đúng thế,” Harry vui vẻ khẳng định, khi ông nhận ra cô không thấy phiền về cái tin đính hôn. “Cậu ta là ông chủ của Troy International. Cậu ta sống ở Luân Đôn, nên cậu ta đích thân đến đây, thay vì cử người tới. Thật là may mắn cho tôi,” ông vui vẻ phát biểu.
Nhưng Abby không thấy sự may mắn ấy. Chồng cũ của cô ở đây, và chỉ vài phút nữa cô phải đối mặt với anh. Làm thế nào cô không bị nhận ra được chứ? Cô vắt óc suy nghĩ, chắc chắn Harry chưa từng nhắc tới tên của cô trong lần thương lượng trước đó, và giờ thì đã quá muộn rồi. Sự hiểu biết mới đầu của cô đột nhiên làm cô có cảm giác hoàn hảo. Đáng nhẽ cô nên nghe theo trực giác, cô bất lực nghĩ thầm. Hít hơi sâu hơn, cô cố gắng chống lại cảm giác sợ hãi đang nhấn chìm cô, nhưng không có ích gì.
“Dừng xe lại!” Cô hét lên, hoảng loạn rướn người về phía trước kéo vai Michael.
“Chết tiệt!” Cậu ta la lên, đạp phanh và dừng xe bên lề đường, nhìn quanh. “Làm cái gì vậy? Tôi biết Cha không phải muốn lợi dụng cô, nhưng nếu cô chỉ đính hôn tối nay thôi. Sẽ không có ai khác, vậy vấn đề là gì?” anh hỏi, rung lên vì phản ứng vội vã của cô.
“Không, anh không hiểu đâu. Tôi không nghĩ tới chuyện vị hôn thê – chuyện đó chỉ là sự hào hiệp của ông thôi Harry.” Abby cố gắng nặn ra nụ cười, cảm giác hoảng loạn dần tan biến. Không dễ dàng gì nói ra điều đó. “Nick Kardis là chồng cũ của tôi.”
Phản ứng mà cô có được không phải là điều cô mong đợi.
“Vậy thì sao?” Michael nhún vai. “Người ta ly hôn hàng ngày thôi. Đó không phải chuyện gì to tát. Cô đã nói với tôi là vụ li hôn của cô rất dân chủ. Người đàn ông đã cho cô toàn quyền nuôi Jonathan và chưa từng làm phiền cô. Anh ta là một người biết lý lẽ đó chứ. Tại sao việc gặp anh ta tối nay có thể là một vấn đề được chứ?”
Thật sự vì sao? Cô tự hỏi chình mình.Sự nhẫn tâm trong lời nói của cậu Michael trẻ tuổi đã miêu tả cho cô thấy tình huống khá hoàn hảo. Nick chẳng có ý nghĩa gì với cô. Tất cả tình yêu cô dành cho anh đã chết lâu rồi đúng không? Sự chối bỏ đứa con trai của anh đã chỉ cho cô thấy anh là một gã máu lạnh, và đã chữa lành vết thương cho cô một lần và mãi mãi. Michael hoàn toàn đúng. Không có lý do gì mà cô không nên ăn tối với người đàn ông đó. Quá khứ đã kết thúc, đã chết rồi. Cô ngồi thẳng dậy, đầu ngẩng cao, vô thức nghếch cằm lên.
“Cậu nói đúng, Michael. Tôi chỉ thấy ngạc nhiên khi nghe thấy tên anh ta thôi, chỉ có vậy. Tiếp tục lái xe đi không chúng ta sẽ tới muộn đó.”
Harry nhìn cô thăm dò. “Cô có chắc không Abby?” Ông nhẹ nhàng hỏi khi xe tiếp tục di chuyển.
Cô tiến đến và vuốt ve chiếc má đã nhăn nheo của ông. “Tôi chắc, và xuất hiện cùng ông như một người hôn thê Nick sẽ không nhắc tới quá khứ đâu. Chúng tôi chỉ kết hôn trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ anh ta quên tôi rồi.”
“Tôi không tin điều đó chỉ trong một phút. Cô là một người phụ nữ rất đáng yêu, nhưng tôi không thể nghĩ là cô ở cùng với cậu ta. Một doanh nhân cứng rắn, nhưng tôi cho là còn có một chút là tay chơi. Không hợp với cô,” Harry quả quyết lắc đầu, vấn đề rõ ràng khiến ông thấy thoải mái.
Đi bộ tới sảnh khác sạn, Abby thấy biết ơn vì cái chạm vào chắc chắn của bàn tay Harry lên khủy tay cô. Cám ơn chúa, ông ta đã đề cập tới tên của người đồng hành trong bữa tiệc của họ, cô thầm nghĩ, nếu không có lẽ không sẽ nhìn Nick và sau đó nhìn chằm chằm vào chân anh ta. Nó vẫn vậy, chân cô không còn đứng vững nữa, nhưng ngốc nghếch thay trong lòng cô khá bình tĩnh hay cô đang sốc, cô nghiêm khắc tự nói với chính mình.
“Cặp đôi bí mật này!” Một giọng nói khá nặng nề vang lên. Đó là Antonio, ông chủ người Ý, theo sau họ cùng với người vợ Maria bước chỉ sau ông ta một bước.
“Chúng tôi vừa nghe được tin. Khi nào đám cưới bắt đầu?” Maria hỏi, tất cả cùng cười trước gương mặt của cô.
“Làm thế nào mà ông biết được chứ?” Harry nói lắp bắp, bất ngờ trước sự chào đón của một cặp đôi khác.
“Cậu Kardis nói với tôi ông Trevlyn và vị hôn thê của họ đang bước vào phòng khách cocktail khi họ đến. Có lẽ anh đã cho tôi một lời gợi ý, Abby chúng ta đều là bạn.”
Abby sửng sốt. Cô muốn cười – cả buổi tối nhanh chóng phát huy tất cả những đặc điểm của một buổi tối sôi động, nhưng trước khi cô có thể đính chính thông tin sai lệch Harry đã dẫn cô vào phòng khách.
“Sau nha, nói sau nha Antonio,” ông nói, sải bước đi qua chỗ người đàn ông nhỏ bé ấy.
Sự tự chủ của Abby biến mất khi cô nhìn thấy cặp đôi đáng đứng cạnh quầy bar. Nick Karlis. Không thể nhầm lẫn vì bờ vai rộng của anh, thân hình uyển chuyển toát ra mùi hương nam tính từng lừa dối cô nhiều năm trước. Nở một nụ cười rạng rỡ cô tránh không nhìn anh, và chuyển sự chú ý sang người phụ nữ tay trong tay với người chồng cũ của mình. Malenia… Abby không thấy ngạc nhiên, nhưng cảm thấy hài lòng khi thấy người đàn bà lớn tuổi hơn này, và cô thấy hơi tiếc cho cô ta. Cùng lúc đó sự xuất hiện của Melanie lại là sự khích lệ cho cô kiềm chế cảm xúc của mình. Thư kí của Nick đã từng là người tình của anh, trong suốt và sau khi Abby kết hôn với anh. Rõ ràng có những thứ không bao giờ thay đổi, cô chán nản nghĩ vậy.
“Abby thật ngạc nhiên đó,” Melanie vui vẻ nói.
“Melanie,” cô lịch sự đáp lại khi cô nhìn thấy hai người đàn ông bên cạnh đang bắt tay nhau.
“Trevlyn. Thật vui khi ông đã đồng ý với bản kế hoạch.” Giọng anh cũng vẫn trầm và khàn như vậy. “Và Abby trông em đẹp hơn trước nhiều đó, em yêu.” Nick phát biểu, chuyển sang đứng ngay trước mặt cô để cô không còn cách nào khác đành phải nhìn anh. Anh tức giận rồi, cô thấy cái nhìn như nảy lửa thoáng qua trên đôi mắt đen lạnh lẽo ấy.
“Xin chào Nick.” Abby thấy tự hào với lời chào vui vẻ của cô, và cực kỳ vui vì cô đã trang điểm cho cuộc gặp này. Cô biết cô đang xuất hiện đẹp nhất có thể. Cô không đưa tay ra, nhưng Nick vẫn cầm lấy nó. Cô mỉa mai nghĩ hãy tin anh ta. Sự tế nhị xã giao cũng cần phải được tuân theo, thậm chí khi anh ta có đang nói xấu sau lưng người khác. Cái bắt tay cứng nhắc và kéo dài hơn cần thiết khi anh đưa đôi mắt nhìn cô bằng sự tán dương say đắm nɧu͙© ɖu͙©, nhìn dán chặt vào bờ ngực đầy đặn của cô một lúc, trước khi quay lại nhìn vào gương mặt cô. Cô hít một hơi sâu và tự nhiên rút tay ra. Chúa ơi, anh ta thật tự phụ khi nghĩ có thể làm cô bối rối chỉ với cái nhìn ấy sao. Nhiều năm trước cô sẽ đỏ mặt lên vì sự sỗ sàng đấy, nhưng không còn nữa rồi. Giờ cô là một nữ doanh nhân thông minh, chứ không phải là một người vợ chỉ biết chiều chồng mù quáng.
Abby nhướn mày hoàn hảo, và chế giễu sự thích thú của anh. Thân hình 1m82 của anh hoàn hảo trong bộ com lê màu xanh thẫm. Anh gầy hơn một chút so với trí nhớ của cô. Anh ta luôn luôn là một tên quái vật điển trai, và vẫn thế, nhưng giờ mái tóc xanh có điểm một vài sợ bạc, những đường cong từ mũi tới miệng khoét sâu hơn. Lần sinh nhật tới anh ta đã bốn mươi tuổi, và trông anh ta đúng như số tuổi ấy. Abby giấu đi sự ngạc nhiên của mình bằng cách quay lại với Melanie.
“Thật vui lại được gặp lại chị. Chị đang làm việc hay đây là một kỳ nghỉ?”
Trước khi Melanie có cơ hội trả lời, Nick đã cắt ngang. “Melanie là thư ký của tôi, và đây không phải là kỳ nghỉ với cả hai chúng tôi.”
Sao lại cứng nhắc thế chứ? Abby tự hỏi, cô chỉ muốn bắt đầu cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt thôi. Melanie thật đáng thương, cô ấy bằng tuổi với ông chủ, và đang phải chiến đấu với những nếp nhăn quanh khóe mắt và miệng. Cô ấy vẫn đẹp, nhỏ bé và hơi đen, nhưng bề ngoài khêu gợi vẫn đang chỉ rõ những tín hiệu rõ ràng rằng lối ăn mặc của cô không thể giả trang được. Abby buồn bã nghĩ, thật lãng phí làm sao. Melanie đã dùng nhiều năm trời cho phép Nick lợi dụng cô ấy. Tạ ơn trời là cô đã trốn khỏi cái bẫy đó và giờ cô là chính mình.
“Tất nhiên, tôi nên biết điều đó,” Abby đáp lại khá chậm, và nở một nụ cười rạng rỡ với Harry, cô hỏi, “Anh yêu, em khát lắm. Anh sẽ mang đồ uống thường lệ tới cho em chứ, làm ơn đi mà.”
“Hãy cho phép tôi,” Nick dài giọng nói. Chỗ tôi tiện hơn. G và T đúng không?”
“Oh, không phải – Abby chưa bao giờ uống rượu spirit. Một cốc vang trắng chính là đồ uống yêu thích của cô ấy.”
Abby không thể nhịn cười. Harry không thể làm gì tốt hơn nếu họ nhắc lại chuyện ấy. Cô để ý đến sự tức giận xuất hiện trên khóe môi của Nick và cảm thấy rất vui sướиɠ. Anh ta sẽ nhanh chóng nhận ra cô không còn là cô gái trẻ từng van xin tình yêu của anh. Thực tế tối nay có lẽ chứng minh được cô không còn đau lòng như cô đã nghĩ, ngay khi cô giữ được vẻ lạnh nhạt của mình.
“Vậy là khẩu vị của em đã thay đổi rồi đó Abby,” Nick mỉa mai, thận trọng nhìn Harry. “Dường như thay đổi về mọi thứ.”
“Đúng thế,” cô khích anh. “Khi tôi biết anh, tôi mới chỉ là một cô gái mới lớn cố gắng hành động như người lớn. Giờ tôi không còn phải diễn vai đó nữa.” Nick không thích điều đó. Đôi mắt đen của anh nheo lại giận dữ trước khi anh nhanh chóng gọi người phục vụ đặt đồ uống.
“Đây là một sự trùng hợp.” Melanie cuối cùng cũng lên tiếng. “Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp cô Abby ở đây trong hoàn cảnh trớ trêu này. Tôi nghĩ cô sẽ quay lại những năm tháng làm người mẫu trước kia. Có lẽ giờ cô vẫn là một người mẫu, có phải vậy không?”
Đồ cɧó ©áϊ! Abby nghĩ rồi cho qua. Cô không thích thú dính líu vào những câu mắng chửi ấy, và sự tự tin tăng lên một bậc khi cô nhận ra sự trưởng thành của mình.
“Tôi có một vài lời mời quay lại thế giới người mẫu, nhưng tôi muốn những việc thách thức hơn thế, nên tôi đã bắt đầu tự kinh doanh. Chị phải đến và xem qua phòng tranh của tôi đó. Tôi tin chắc chị sẽ thích nó.”
“Bán tranh cho du khách à, thật là lạ đó.” Melanie cười nhạo báng.
Abby cứng người lại trước lời chế nhạo về sự độc lập khó khăn mới có được của cô. Cô không cần nhìn Nick cũng biết được cơ thể to lớn của anh ta vô thức dựa vào quầy ba, lắng nghe cuộc trao đổi của hai người với niềm vui không hề dấu giếm. Cô không thể để cho hai kẻ giàu có này xem nhẹ mình, cô bực bội nghĩ nhưng không có dấu hiệu giận dữ nào trong giọng nói khi cô trả lời.
“Đúng thế. Tại sao lại không được? Trong mùa hè đó là một vụ làm ăn rất hời, nhưng hết mùa tôi giới thiệu một vài lần triểm lãm của một số tác giả. Một vài người là họa sĩ địa phương, một vài người là họa sĩ nổi tiếng trên thế giới. Ian Harkness nổi tiếng là Hội viên của Học viện Hoàng Gia, đã có hai lần giới thiệu tranh rất thành công ở phòng tanh của tôi, và còn đặt một lần nữa vào tháng 12. Chúng tôi dần dần có được danh tiếng khá là tốt.” Cô không nói thêm rằng Ian là bạn của cô. Cô biết Melanie là dạng người bị ấn tượng với một số người nổi tiếng.
“Đồ uống của cô đây.” Nick xen ngang, đặt vào tay một cái ly rượu vang trắng. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào tay cô, và cô lạnh lùng nhìn anh ta.
“Cám ơn.” Anh ta đang cố tán tỉnh cô sao? Cô bình tĩnh nâng ly rượu lên và hớp một ngụm, cô không hề dao động nhìn gương mặt điển trai của anh ta. Cô vui vẻ nhìn vào đôi lông mày đen của anh nhíu lại vào nhau tạo thành nếp nhăn, tay anh run lên khi anh vội vã uống rượu và nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Harry.
Abby thấy ngạc nhiên trước sự thăng bằng của chính mình, hãnh diện vì cái chạm nhẹ của anh không ảnh hưởng gì tới cô.
“Ồ, Thật vui phải không ông Trevlyn. Tôi không biết vợ sắp cưới của ông từng là vợ cũ của tôi đó. Abby đã nói với anh là chúng tôi đã từng kết hôn chưa?” Nick hỏi vẻ quan tâm đầy giễu cợt.
Nếu cô không nói, Nick chắc chắn sẽ cho Harry biết lúc này, Abby lặng lẽ bốc hỏa. Anh ta chắc chắn không phải không thích gây rắc rối cho cô, mà rõ ràng là thế. Nhưng tại sao anh ta làm vậy chứ? Cô đã đau đớn vì vụ ly hôn chứ không phải Nick.
“Oh, đúng rồi. Abby nói với tôi về cuộc hôn nhân chóng vánh của cô ấy. Tất nhiên khi cô ấy còn quá trẻ. Tôi không bao giờ tin tưởng vào cuộc hôn nhân của những người vị thành niên, một người đàn ông nên hiểu biết hơn. Tôi luôn luôn nói với con trai mình chuyện đó.”
Abby dường như đang vuốt ve ly rượu khi nhìn thấy cơn giẫn dự hiển hiện trên mặt Nick, và Harry, cầu chúa phù hộ cho ông khi ông đang khá vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới lời nói đầy ngụ ý mình đã nói ra.
“Anh thật văn minh với vụ ly hôn, tôi ngưỡng mộ anh vì điều đó. Chắc hẳn thật khó cho Abby khi phải một mình chăm sóc cậu con trai, nhưng cũng rất khôn ngoan. Mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều khi đứa bé chấp nhận người cha mới nếu không có bất cứ sự so sánh nào. Jonathan là một cậu bé ngoan, anh không phải lo lắng vì tương lai của cậu bé.”
Nick không còn che giấu nổi sự giận dự của mình, và Abby đang đấu tranh kiềm chế niềm vui. Trái tim cô sung sướиɠ khi thấy Nick Kardis vĩ đại như vậy nhận một lời xúc phạm vì sự thay đổi. Anh ta uống cạn ly rượu và đập nó xuống bàn, cô thấy ngạc nhiên khi nó không vỡ ra từng mảnh.
“Đúng, tôi chắc ông đã đúng,”Nick đồng ý, và nhanh chóng đổi chủ đề khi nói thêm, “Tôi nghĩ bàn ăn của chúng ta đã sẵn sàng, chúng ta nên đi thôi.”
Cái nháy mắt rõ ràng từ người được gọi là vị hôn phu của Abby cho biết Harry sâu sắc hơn nhiều so với bề ngoài, và trong giây phút đó cô nên ôm lấy ông. Không may cô không nắm được cơ hội ấy. Nick mạnh mẽ dùng tay giữ lấy cô, kéo cô lại đằng sau để hai người khác ra khỏi phòng.
“Ông ta nghĩ tôi là cha của con cô. Trông cô không có lấy một chút trơ tráo nào sao, Abby yêu dấu.” Anh ta nghiến răng nói đầy giễu cợt.
“Tôi không biết anh muốn nói gì, bỏ tay tôi ra,” Abby lạnh lùng ra lệnh. Những ngón tay dài của anh đặt lên cẳng tay trần phía trên của cô, đã tạo ra sự run rẩy trong lòng cô, và cô có cảm giác sâu sắc có lẽ cô đã quá tự tin rồi, thực tế chỉ có mình cô với anh, cô cảm thấy đe dọa hơn là khi có Harry ở đó bảo vệ cô.
“Tôi muốn đập vỡ cái cổ đầy máu của cô,” Anh nói, cúi đầu nhìn cô, nụ cười giả tạo hằn lên trên đôi môi nghiêm khắc.
Abby run lên dưới cơn giận dữ lạnh lùng trong đôi mắt xám cứng như thép của anh. Cô không biết anh giận dữ vì cái gì, và cũng không có cơ hội tìm ra vì Melanie đã dừng lại bên cửa, vội vàng giục anh ta. “Đi nào, Nick, anh yêu. Em đói rồi.”
(Hết