Sáng sớm hôm sau, xóm trọ u ám đã đầy ắp người, nhưng vẫn không thể lấn át đi cái bầu không khí đầy thê lương của nó.
Nào là tiếng của những người dân xung quanh đang xì xầm bán tán, kèm đó là tiếng khóc đến não lòng của người thân cô nữ sinh vừa mất đêm qua.
Còn tôi và anh Cường, đang ngồi trong phòng trọ của anh ấy để công an lấy lời khai tại chỗ.
Chúng tôi cũng không biết phải giải thích ra sao cho mấy người công an trước mặt biết lí do mà cô nữ sinh ấy chết.
Chẳng nhẽ lại khai rằng em ấy bị gϊếŧ bởi một con ma, chúng tôi không bị còng đầu vào trại tâm thần là may rồi.
Thế nên ngầm hiểu ý nhau, tôi cùng anh Cường khai rằng khi nghe thấy tiếng hét, liền đó chúng tôi chạy đến ngay, không biết gì cả.
Sau một ngày khám nghiệm tử thi, cô bé được trao trả lại cho gia đình để mai táng, về phía công an, họ xác nhận rằng cô sinh viên này bị đột quỵ.
Có lẽ tất cả mọi người đều đồng ý với đáp án này, chỉ có riêng tôi và anh Cường mới biết đáp án chính xác là gì, à không, còn một vài người nữa, là vợ chồng bà chủ trọ.
Kéo anh Cường sang bên nhà ông bà chủ trọ để "hỏi thăm" một số thứ. Chúng tôi thấy căn nhà được khóa kín, dường như sau khi trình bày một vài điều với công an, họ đã lẩn đi đâu đó, tránh những luồng đàm tiếu của dư luận.
Nhưng cái may giữa cái rủi thì luôn xuất hiện đúng lúc. Khi đang quẩn quanh ở dãy trọ thì chúng tôi bắt gặp một bà cụ sống gần đó, bà ấy cứ ngó vào dãy trọ rồi lại đi loanh quanh mà lắc đầu.
- Chào bà, chúng cháu trọ ở trong đây, cháu thấy bà có vẻ biết điều gì đó về nơi này, bà có thể cho bọn cháu biết được không ạ? – Tôi khẽ cúi người rồi hỏi thăm bà ấy.
Bà cụ lúc đầu nhìn chúng tôi với vẻ mặt dè dặt, thỉnh thoảng lại liếc vào trong dãy trọ, bà ấy như đang ái ngại một điều gì đó.
- Nếu cô cậu muốn biết, thì đi theo tôi, kể ở đây...không tiện...
Sau một hồi năn nỉ, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý kể cho chúng tôi nghe một số thứ, bảo chúng tôi đi theo bà ấy về nhà.
Đó là một căn nhà cấp bốn không to cho lắm, cách dãy trọ tầm bốn, năm nhà, nhưng trong một cái ngõ nhỏ, nghe đâu bà cụ ở một mình, không có con cái.
Đại khái câu chuyện bà ấy muốn kể là bà ấy nghi ngờ ở trong dãy trọ kia có ma. Trước đây từng có một cô gái trẻ, đẹp lắm, không biết vì sao lại treo cổ tự tử, chết trong dãy trọ. Nghe đến đây tôi cũng tự đoán ra được, đó là ai.
Tôi hỏi tại sao cụ ấy lại biết thì cụ trả lời rằng ngày xưa, hồi còn trẻ đã từng tiếp xúc một vài lần với mấy chuyện tâm linh, nên cụ cũng có một chút kinh nghiệm.
Nhưng khi cụ nói với ông bà chủ trọ hay là những người sống xung quanh đây thì không có ai tin, họ chỉ xua tay đuổi cụ rồi nghĩ cụ tuổi già, lại một thân một mình, nên đâm ra lẩn thẩn.
Cụ chỉ nói cho chúng tôi biết vậy thôi, nghe đâu cô gái kia trước khi chết, đang làm giáo viên ở một trường cấp hai gần đây. Xinh đẹp, lại ngoan hiền, chỉ một vài lần gặp lướt qua thôi, cụ cũng cảm thấy có chút cảm tình với cô ấy.
Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, lúc cô gái ấy tự tử, nghe phong phanh đâu đấy là do thất tình nên đâm ra nghĩ quẩn. Bà cụ kể với chúng tôi bằng một chất giọng đầy thương tiếc, kèm đó là một chút nghi hoặc.
Bà ấy đinh ninh khẳng định rằng buổi chiều hôm trước có gặp cô gái đó, cô ấy vẫn tươi cười, còn khoe là vừa đi chơi với người yêu về.
Qua lời bà cụ, chúng tôi thấy câu chuyện càng ngày càng mông lung. Mọi thứ như đang mở ra nhiều con đường mới, khó có thể xác định được đúng lối đi.
Chào bà cụ, chúng tôi ra về, trước khi về, chúng tôi còn biết thêm một điều nữa là tên của cô gái đó, một cái tên rất đẹp, đẹp hệt như người vậy, Diễm Kiều.
Bỗng tiếng chuông điện thoại anh Cường reo lên, là Thầy Tâm cùng với sư huynh của thầy đã đến nơi, đang ở ngoài đường to, đợi chúng tôi ra đón.
Khi chúng tôi ra tới đường to, bước ra khỏi chiếc xe bốn chỗ, là thầy Tâm và một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi.
Vừa đi bộ thầy Tâm vừa giới thiệu về sư huynh thầy cho chúng tôi nghe, vị này tên Nam, tôi có thể gọi là thầy Nam.
Đến trước cồng dãy trọ, hai thầy bất ngờ dừng lại, quan sát một hồi, hai thầy đồng thanh phán rằng nơi này đã nhiễm quá nhiều tà khí. Hai thầy nếu đến sớm hơn một chút thì nơi đây đã không gặp phải họa sát thân.
Nghe đến đây thôi mà tôi phải cảm thán vì hai thầy chỉ đích xác chuyện ở đây vừa có người chết. Ngồi trong phòng anh Cường, thầy Nam bảo chúng tôi rằng nơi đây từng là nơi luyện quỷ, chính là con ma nữ váy đỏ đã ám tôi bấy lâu.
Oán khí con quỷ đó tích tụ quá nhiều, nhưng do nó bị khống chế, nên không thể đi lại tự do trên nhân gian mà muốn hại ai thì hại được.
Chỉ có tôi là người sống ở ngay phòng bên cạnh, mới bị tàn niệm của con quỷ tác động vào ý thức. Và dường như có điều gì đó giúp tôi có thể sinh sống ở đây lâu hơn những người trọ trước đó, là vì một vong nam khác.
- Vậy còn tên Phát, hắn ta là tên luyện quỷ phải không thầy? – Tôi đang bối rối mà hỏi thầy Nam.
- Hắn ta, không con ạ, hắn chỉ là người đi thuê, thầy pháp đứng đằng sau hắn rất cao tay, ta và sư đệ ta phải hợp sức lại thì mới có thể đánh bại được hắn. – Thầy Nam ôn tồn giải thích cho tôi.
Theo lời hai thầy nói thì chỉ cần tìm được tên Phát, hủy đi cái chuông trấn hồn kia, siêu thoát nữ quỷ là mọi chuyện có thể chấm dứt tại đây.
Tên thầy pháp đứng đằng sau chỉ là người được thuê, hắn sẽ không động chạm gì đến tôi, tôi và xóm trọ này sẽ quay trở lại những tháng ngày bình yên.
Như được tiếp thêm niềm tin, tôi mới hỏi hai thầy rằng bây giờ cần phải làm những gì. Thầy Tâm bảo tôi, thầy ấy sẽ cùng tôi và anh Cường về quê của Kiều (ma nữ váy đỏ) để tìm xem có thêm được chút manh mối nào không.
Còn thầy Nam sẽ ở đây bố trí trận pháp làm suy yếu đi âm khí nơi đây, chuẩn bị một vài thứ để "siêu sinh" nữ quỷ...và tiện làm lễ cầu siêu cho cô nữ sinh mới mất hôm qua.
Lên đường về quê Kiều ở Long An, anh Cường là người lái xe, đến tầm giữa tối, chúng tôi đã gần đến điểm đích.
Vì sao chúng tôi lại biết quê Kiều ở đâu, đều là nhờ có người quen làm công an của thầy Nam, tiết lộ cho chúng tôi biết một chút thông tin về vụ án năm xưa ở dãy trọ này.
Tưởng chừng chỉ cần đến nơi là xong, nhưng không, mọi việc đâu hề dễ dàng như thế.
Tôi thấy xe chúng tôi cứ đi mãi một con đường mà vẫn chưa hết. Tôi lúc này chỉ mong rằng là do trời tối, cộng thêm phần hai bên đường là cánh đồng lúa đen kịt, đang bị bao phủ bởi bóng đêm kia. Nên sinh ra tâm lý rằng đi từ nãy tới giờ, vẫn chỉ ở quanh một chỗ.
Rồi chính giây phút này đã dập tắt đi cái niềm tin giả dối do chính tôi tạo nên kia, phía trước mặt là cây đa ven đường, cây đa quen thuộc đến nỗi mà chỉ cần nhìn từ xa thôi, tôi cũng chắc chắn rằng lần này là lần thứ hai chúng tôi đi qua nó.
- Thầy, thầy xem kìa, có phải là chúng ta đang đi mãi trên con đường này phải không thầy? – Tôi bắt đầu hốt hoảng, giọng tôi run run.
- Chỉ là "ma che mắt, quỷ dẫn đường" mà thôi, con không cần phải sợ. – Thầy Tâm ôn tồn trấn an tôi.
Liền đó, thầy lấy từ trong tay nải ra hai lá bùa màu vàng, nhìn gần giống với hai lá bùa mà tối qua anh Cường sử dụng, chỉ có khác một vài nét trên đó, tôi cảm nhận thấy thế. Đưa cho tôi một lá để dán vào tấm kính trước của xe, thầy Tâm ngồi sau nên dán vào tấm kính còn lại.
Vù, chỉ trong chốc lát, phía xa xa là một vài ánh đèn lấp ló. Cánh đồng, chỉ còn chút nữa là đi qua, trên đường lúc này đã xuất hiện một vài xe máy đang lưu thông, chúng tôi, đã thoát khỏi con đường ma quái ban nãy.
Đi thêm một đoạn, dừng ở nhà dân gần nhất để hỏi đường, theo hướng họ chỉ, chúng tôi rẽ vào một con đường khá nhỏ, nên phải để ô tô bên ngoài.
Xuống xe đi bộ, anh Cường đi trước cầm đèn pin soi đường, phải qua một cái cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua mương, chúng tôi mới có thể sang bên nhà Kiều được.
Nhìn tổng thể, căn nhà khá tối vì bị bao bọc bởi vô số cây, chỉ le lói một chút ánh đèn điện đang thoát ra ngoài. Đứng ở ngoài cổng gọi vọng vào tầm hơn một phút, từ bên trong căn nhà cấp bốn, là một người đàn bà trung niên bước ra.
- Cho hỏi ba người tìm ai? – Bà ấy hỏi chúng tôi một cách từ tốn.
- Chúng cháu là bạn của Kiều, đến đây để thắp cho cô ấy nén hương. – Tôi nhanh nhảu trả lời.
- Nếu là bạn của con gái tôi thì mời các vị vào trong.
Đi theo mẹ của Kiều, bà mời chúng tôi ngồi xuống uống nước. Giới thiệu rằng tôi và anh Cường là đồng nghiệp của Kiều. Còn thầy Tâm, là người trông một ngôi chùa nhỏ mà chúng tôi và Kiều hay đến giúp đỡ vào dịp cuối tuần.
Mẹ của Kiều cũng không nghi ngờ gì mà tin lời nói dối của tôi ngay lập tức. Nói chuyện một lúc chúng tôi mới biết rằng bà ấy sống ở đây một mình, bố Kiều mất sớm, chị gái Kiều thì lấy chồng ở xa, còn Kiều thì... nói đến đây bà nghẹn ngào như chực khóc.
Thấy vậy tôi liền an ủi bà, thắp hương cho Kiều xong, tôi mới ngỏ ý rằng bà ấy có biết người yêu cô ấy là ai không. Vì chúng tôi thường thấy Kiều rất năng động, yêu thương người yêu, sao lại bất ngờ nghĩ quẩn như thế (tôi thuật lại theo lời bà cụ gần trọ).
Nghe thấy tôi nói vậy, mẹ của Kiều cũng đồng ý rằng con gái bà từng dẫn người yêu về gặp mặt mấy lần rồi.
Mới hôm trước Kiều còn gọi điện thoại kể về người yêu cô ấy với bà, mà hôm sau Kiều đã... Dường như là do linh cảm của người mẹ, nên bà ấy cũng không tin được rằng con bà lại tự tử, một cái chết đầy nghi hoặc của con gái.
Đột nhiên, có thứ gì đó thôi thúc tôi cầm điện thoại ra, lướt lướt album ảnh một lúc, tôi dừng lại ở cái ảnh trước đây tôi chụp xóm trọ, và vô tình dính mặt tên Phát.
Tôi phóng to bức ảnh lên, dừng tại mặt hắn, như không tự làm chủ được bản thân mà đưa cho mẹ của Kiều xem.
Vừa thấy ảnh trên điện thoại của tôi, bà ấy giật mình, mặt có chút thay đổi, bà ấy nhìn điện thoại rồi lại nhìn tôi.
- Sao cô lại có ảnh thằng Phát, nhà nó ngay cuối xóm, hồi bé nó chơi thân với cái Kiều nhà tôi lắm. – Bà ấy hồ hởi mà nói về tên Phát cho chúng tôi nghe.
Còn tôi, anh Cường và thầy Tâm trong khoảnh khắc này, cả ba đang như không hiểu chuyện gì, tròn xoe mắt lên trong sự bất ngờ tột độ, không thể hiểu cái quái gì đang xảy ra trước mắt, nghe thấy trước tai.
Tu bi con ti niu
Hà Nội, ngày 27.03.2021, P.A.T viết truyện.