——————《 Liêu Trai Chí Dị · Vương Lục Lang 》——————
Phần 1
Tác giả: Cổ Thanh
Trước kia có người họ Hứa, không biết tên là gì, người dân nơi đây gọi hắn là Hứa tiên sinh . Nhà hắn tại Bắc môn Lâm Truy thành, không có trường kỹ đặc biệt gì, lấy đánh cá mà sống. Đêm nào hắn cũng mang rượu ra sông, uống mấy ngụm rượu, đánh một lưới cá, lại uống mấy ngụm, lại đánh một lưới. Có khi hắn còn nâng cốc vẩy một chút rượu xuống sông và cầu chúc đạo: “Những người không may mắn chết đuối dưới sông, các ngươi cũng tới uống chút đi.”
Hắn vốn là như vậy, cho nên thời gian lâu dài mọi người cũng liền tưởng hắn bị bệnh tâm thần. Thú vị chính là, những người khác đánh cá thường xuyên không thu hoạch được gì, nhưng mà Hứa tiên sinh mỗi lần đánh cá đều bội thu trở về, những người kia mặc dù ước ao ghen tị nhưng cũng không thể làm gì được.
Người ta kể rằng vào một đêm nọ, Hứa tiên sinh đang uống rượu một mình. Có người thiếu niên đột nhiên đến gần hắn, đung đưa xung quanh cũng không biết muốn làm gì, có vẻ như cũng là bị bệnh tâm thần. Hứa tiên sinh mời người đó uống rượu cùng mình, thiếu niên kia không khách khí ngồi xuống cùng hắn uống rượu. Hai người uống gần như cả đêm,nhưng Hứa tiên sinh một con cá cũng không bắt được, nhìn qua có chút chán nản. Tiểu hỏa tử liền đứng lên nói:
“Ta sẽ đến hạ lưu để giúp người lùa cá qua.”
Không đợi Hứa tiên sinh hỏi ý là gì, người đó liền chạy mất biến. Một lát sau, người đó trở về, nói cá đã đến, hãy tranh thủ thời gian. Hứa tiên sinh tung lưới, quả nhiên bắt được con cá lớn dài hơn một thước. Hứa tiên sinh liền vui vẻ, cuống quýt cảm ơn và nói rằng sẽ cho người đó ít cả để bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng người thiếu niên khua tay cự tuyệt nói:
“Ta luôn quấy rầy ngươi uống rượu, vì ngươi làm chút chuyện nhỏ này thì có là gì, ngươi nếu không chê, hai chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Hứa tiên sinh nói:
“Chúng ta vừa mới gặp mặt, sao có thể nói là luôn quấy rầy, nếu như cậu nguyện ý thường xuyên tới, tôi còn vui mừng không kịp, chỉ sợ không có gì tiếp đãi thôi.”
Sau đó hắn hỏi danh tính của thiếu niên, thiếu niên nói:
“Ta họ Vương, cứ gọi là Vương Lục Lang.”
Sau đó lẫn nhau cáo từ.
Ngày hôm sau, Hứa tiên sinh đi bán cá ( Hóa ra hắn bán cá vào ban ngày, trước đó thấy hắn đi câu cá vào ban đêm nên lầm tưởng hắn là một người lười ). Khi hoàng hôn buông xuống, hắn cầm rượu đến bờ sông, người thiếu niên kia đã ở đó trước. Hai người niềm nở uống rượu vui vẻ, thiếu niên lại lặp lại chiêu cũ, giúp đỡ Hứa tiên sinh xua đuổi bầy cá.
Sau nửa năm tiêu dao vui vẻ, Vương Lục Lang bỗng nhiên nói với Hứa tiên sinh:
“ Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy rồi, tình cảm cũng sâu đậm, thế nhưng ta muốn cáo biệt ngươi.” Với thanh âm rất buồn.