Phần 1
Tôi gặp anh ấy khi tôi mười tuổi.
Không giống như những gì được ghi lại trong truyện ma, không có tóc dài hay váy đỏ. Không đáng sợ chút nào, nhưng lại rất tệ, như một người đàn ông trung niên đang chán đời.
Tôi hỏi anh tại sao anh không có những thứ được ghi lại như trong truyện.
“Trách ta?” Anh bất đắc dĩ nói: “Ai biến ta thành ma nam.”
"Vậy anh không phải ma dài lưỡi sao?"
"Sao lại vậy được? Đúng là nha đầu ngốc, vì nó sẽ cản trở hình tượng đẹp trai của ta."
Vì vẻ ngoài của anh, ban đầu tôi không nghĩ anh là ma, nhưng tôi cảnh giác không biết anh có phải là kẻ buôn người hay không.
Anh, người chỉ đi loanh quanh, ngạc nhiên khi thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, như thể tôi đang đến gần. Tôi áp dụng chiến thuật địch tiến, lui mấy bước. Anh phấn khích tiến lên vài bước. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui.
"Nhóc có thể nhìn thấy ta sao?" Anh kinh ngạc chỉ vào chính mình.
Tôi phớt lờ anh và gọi thầy giáo.
"Thưa thầy, anh ta kia kìa!"
Thầy nâng kính lên vẫn không thấy ai, thầy bảo tôi nói đùa rồi quay lưng giảng bài.
Anh nháy mắt với tôi.
Trong cơn tức giận, tôi ném ly nước trên tay vào anh.
Nước bị đổ ra tường, và cũng là ngày đó tôi đã được viết bản kiểm điểm đầu tiên trong đời.
1
"Trương Minh, em hãy trả lời câu hỏi này."
Tôi đã bị giáo viên bắt gặp khi tôi mất tập trung.
“Chú, chú, câu trả lời là gì ?” Tôi hỏi anh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt như đang bị táo bón, như thể anh sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ trong giây tiếp theo, và hoàn toàn không nghe thấy tôi gọi.
"Chú?"
"Trương Minh, em không trả lời được sao? Đừng ngó dọc ngó nghiêng mà mong rằng các bạn sẽ giúp em trả lời."
Rất may là, anh cũng cuối cùng đã để ý đến tôi.
Sau đó lại một lần nữa.
"Chú, dạo này chú bị làm sao vậy? Chú mất trí rồi à." Tôi lo lắng hỏi anh khi đang bị phạt đứng ngoài cửa lớp.
Lý do tại sao tôi không tức giận hoàn toàn là vì anh đã từng giúp tôi rất nhiều trước đây. Anh dạy tôi cách giải toán. Toán tiểu học và tiếng Trung đối với anh ấy rất dễ dàng.
" Không biết nữa." Anh nhìn lên bầu trời với một góc 45 độ và nói: "Có lẽ là vài ngày khó chịu mỗi tháng."
" Là gì vậy?"
"Đó là một điều thần bí, được biết đến như một trong mười bí ẩn hàng đầu chưa được giải đáp của nhân loại."
"Nhưng chú là ma mà?"
"Nhóc con, cho dù có là yêu ma thì cũng không trừ bỏ được, thật thần bí."
Tôi nhìn như không hiểu gì nhưng cảm thấy thật tuyệt.
"Yên tâm đi, lần sau thi tháng, nhóc nhất định sẽ đứng nhất lớp cho mà xem."
Tôi gật đầu, thật sự không nên giấu diếm nữa, lâu như vậy chắc phải thành bom tấn thôi.
2
Tôi bước vào phòng.
Giáo viên ngoại ngữ và chủ nhiệm đã dạy tôi rất nhiều, khuyên tôi nên thừa nhận sai lầm của mình và không được tái phạm. Làm người thì phải thật thà, bác đã nói nhiều về chủ nghĩa xã hội cần gì.
Anh ở ngay bên cạnh nhìn tôi, mặt vẫn lo lắng.
Tôi tò mò tại sao tôi chắc chắn rằng tôi đã ghi y sì, tôi là người đứng đầu của lớp, nhưng thậm chí không nổi điểm mười.
Thầy hiệu trưởng thấy tôi như lợn chết không sợ nước sôi, đã rất tức giận, đập bàn đập ghế bảo mời phụ huynh đến.
Sau đó, tôi đã từ bỏ và thành thật nhận lỗi.
"Trò có nhận ra lỗi lầm của mình chưa?"
Tôi gật đầu.
"Tương lai sẽ không tái phạm nữa?"
Tôi tiếp tục gật đầu.
"Điều trò đã làm có xứng đáng là học sinh ngoan không?"
Sau khi gật đầu hai lần, tôi nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
Anh cảm thấy có lỗi với tôi, mặc dù tôi thực sự gian lận, nhưng anh vẫn không thể hiểu ý thầy chủ nhiệm.
Anh kiểm soát khả năng của mình, đó cũng là khả năng duy nhất mà anh biết, khi thầy chủ nhiệm quay lại để thảo luận với giáo viên ngoại ngữ, anh đã đổ nước lên người thầy.
Thầy chủ nhiệm đứng hình một lúc, sau khi anh làm vậy, anh chỉ nhìn tôi và mỉm cười thân thiện.
Tôi cũng cười ngốc nghếch.
3
Thầy chủ nhiệm sau đó cho rằng đó là một nụ cười khıêυ khí©h nên khi gọi điện cho bố tôi, ông ấy đã nhiều lần nhấn mạnh rằng đánh con là điều không tốt, mặc dù điều đó thực sự có tác dụng đối với việc giáo dục con cái sau này, cũng khiến trẻ trở nên ngoan ngoãn, và biết nghe lời. Đừng dùng bạo lực nếu muốn dạy con, mặc dù cách đó rất hiệu quả.
Bố tôi đã thề qua điện thoại rằng ông sẽ không bao giờ làm chuyện đó, và cúp điện thoại nói chuyện với con.
Anh ở bên cạnh quan sát, rất tức giận, muốn sử dụng khả năng của mình.
"Stop, không được làm như vậy."
Tôi khuyên anh ấy bình tĩnh lại, không phải vì tôi không nỡ để bố tôi bị tạt nước, tôi thực sự không chịu nổi việc bị đánh, nếu bố tôi bị tạt nước, tôi sẽ chết chắc cho coi.
Lúc đầu, bố tôi nghĩ tôi bảo ông dừng lại nên ông càng đánh mạnh hơn, nhưng sau đó ông nhận ra rằng tôi đã nhìn vào không trung và nói, vẫy tay. Nghĩ rằng tôi bị đánh đến mức thành đứa ngốc, bố đã dừng lại và ngay lập tức và đưa tôi đến bệnh viện.
"Đúng vậy, tinh thần tâm lý không có vấn đề gì, chỉ là mắt có chút bị loạn thị." Bác sĩ cầm báo cáo nói.
Anh đứng bên cạnh bác sĩ, vẫy tay chào mặc dù không biết là ai.
Khi tôi về nhà, bố mua cho tôi những món ngon và tâm trạng bố khá vui vẻ.
Đó là một mùa hè tuyệt vời.
_Còn tiếp_