Chương 3

Tác giả: Đào Lý Sanh Ca

Dịch: Mặc Thủy

Chương 3

Người nhà họ Vương rất đông

"Cậu Vương, tổng giám đốc Trương chờ cậu trong phòng rồi." Giám đốc của Săn Đêm cười rạng rỡ: "Chủ quán đặc biệt dặn tôi hôm nay phải chiêu đãi cậu thật chu đáo."

"Hôm nay đến để bàn công chuyện." Vương Chiêu Mưu mỉm cười lịch sự, mắt liếc nhìn qua sảnh bar.

Cuộc sống về đêm vẫn chưa bắt đầu, trong đại sảnh chỉ có vài thanh niên đang chơi poker và uống rượu.

"Thay tôi mời họ vài ly." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn mấy người thanh niên từ xa rồi quay người bước vào phòng riêng.

Tổng giám đốc Trương đã ở đây được một lúc rồi, tự mình hâm nóng không khí trước, trên bàn có hơn chục cái chai rỗng, hai người phục vụ đứng gần đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

"Nào, uống đi, đừng rụt rè thế chứ!" Tổng giám đốc Trương mặt đã đỏ au, ôm lấy một nữ phục vụ, một tay mò mẫm lung tung, còn tay kia liên tục đẩy ly rượu lên miệng cô. "Cô đã bán cho tôi nhiều rượu như vậy, sao không tự mình chủ động đi?"

"Sếp, tôi chỉ bán rượu thôi, ở nhà tôi còn người bệnh..." Nữ phục vụ tóc bù xù, hai má đỏ bừng, cô đã uống rất nhiều.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Lão Tề. Lão Tề hiểu ý, bước tới nắm lấy cổ tay tổng giám đốc Trương, dùng bàn tay cứng như sắt kéo nữ phục vụ ra khỏi vòng tay gã.

"Tổng giám đốc Trương, anh uống say rồi."

"Úi da." Tổng giám đốc Trương miệng đầy mùi rượu, liếc Lão Tề một cái, cười hì hì đứng lên, nhìn Vương Chiêu Mưu. "Xem tôi đi, tôi còn không để ý, Chiêu Mưu đến rồi."

"Tổng giám đốc Trương." Vương Chiêu Mưu mỉm cười.

"Nào nào nào, uống!" Tổng giám đốc Trương mặt đỏ bừng, loạng choạng đặt tay lên vai Vương Chiêu Mưu: "Tôi nói cho cậu biết, nhà cậu có ba người con, tôi chỉ tin tưởng cậu, nhà họ Vương trong cậu, nhất định có thể thịnh vượng như mặt trời ban trưa, tiền, tiền vào như nước!"

"Hôm nay tổng giám đốc Trương không dẫn ai tới?" Vương Chiêu Mưu nhìn quanh, không thấy hai vệ sĩ thường ngày của gã.

"Thì tôi sợ làm hư chuyện mà, cho bọn hắn sang phòng bên cạnh chơi rồi." Tổng giám đốc Trương cười hì hì nhìn nữ phục vụ đứng cạnh: "Đi chơi phải vui vẻ chứ?"

"Lão Tề, đi sang bên cạnh xem." Vương Chiêu Mưu vẫn thản nhiên như không: "Các vệ sĩ của tổng giám đốc Trương cũng cần được chăm sóc chu đáo."

Lão Tề gật đầu, mở cửa phòng rồi nhanh chóng rời đi.

"Chiêu Mưu, nào, uống đi, bọn họ cứ nói cậu uống xong thì quậy, tôi không tin đâu." Tổng giám đốc Trương nheo mắt, tự tay rót rượu cho Vương Chiêu Mưu: "Cha cậu với tôi, cũng là bạn lâu năm, ít ra thì cậu cũng phải nể mặt tôi đúng không nào?"

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ly rượu do tổng giám đốc Trương, anh cụp mắt xuống một lúc như đang chờ đợi điều gì.

"Là đàn ông thì uống!" Tổng giám đốc Trương vung tay, ra sức xúi giục.

"Tổng giám đốc Trương, tôi có chuyện muốn nói với anh." Vương Chiêu Mưu thong thả ung dung, nhìn ly rượu được chạm khắc, nhẹ nhàng đảo rượu bên trong.

"Tôi biết!" Tổng giám đốc Trương lên tinh thần: "Thì cậu uống xong thì quậy chứ gì, tôi không ngại!"

"Vậy nếu có chuyện gì xảy ra..."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Tổng giám đốc Trương vỗ ngực đảm bảo, thấy Vương Chiêu Mưu còn chưa nâng ly, nhướng mày, đã hơi không vui: "Tôi vừa giúp nhà họ Vương tiếp nhận một đơn hàng 70 triệu, mà một ly rượu cậu không cũng muốn uống?"

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lão Tề bước vào. Tổng giám đốc Trương đang định hỏi thì liếc thấy Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, nửa ly rượu chỉ ba bốn giây đã vào bụng.

"Vậy mới đúng chứ..." Tổng giám đốc Trương chưa kịp nói xong thì Vương Chiêu Mưu đã nặng nề đánh rơi ly rượu.

Lão Tề tựa hồ nhận được tín hiệu nào đó, đi về phía tổng giám đốc Trương. Tổng giám đốc Trương cảm thấy có chuyện không ổn, liền hét lên gọi hai vệ sĩ, nhưng hồi lâu không có ai đáp lại.

Lão Tề liếc nhìn sếp của mình. Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu. Lão Tề đấm thẳng vào mặt tổng giám đốc Trương, một lúc sau mới đè tổng giám đốc Trương với bộ mặt bầm tím sưng tấy quỳ xuống trước mặt Vương Chiêu Mưu.

"Vương Chiêu Mưu cậu đi hả!" Tổng giám đốc Trương nhìn chằm chằm đôi giày da không tì vết trước mặt, nói không ra hơi, chỉ trích: "Tôi là..."

"Anh là cái thá gì, tôi không biết?" Vương Chiêu Mưu giơ chân lên, giẫm vào một bên mặt gã, cúi người xuống, từ từ nhấn xuống cho đến khi mặt tên kia áp xuống sàn, miệng nói không nên lời, anh mới ngẩng đầu nhìn cô phục vụ, khẽ mỉm cười: "Cảm phiền đến đây."

"Dạ, tôi..." Cô phục vụ hoang mang lo sợ đến kinh hồn bạt vía, cô làm việc được hai tháng, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.

"Rót rượu cho hắn, cô cho hắn uống bao nhiêu, tôi trả tiền bấy nhiêu."

Giọng Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng tao nhã, mang theo hương vị nhẹ nhàng êm dịu: "Có tôi ở đây, hắn không dám làm phiền cô."

"Thật, thật không?" Cô giọng phục vụ run run, ngón tay không ngừng vặn vẹo góc áo.

"Tôi không nói dối." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh thu chân về, rút

ra một tấm thẻ, ra hiệu cho hai người phục vụ còn lại: "Quét thẻ."

Cô phục vụ không biết từ đâu tìm được một cái phễu, với sự giúp đỡ của Lão Tề, bắt đầu rót từng chai rượu vào miệng tổng giám đốc Trương đang rêи ɾỉ.

Mỗi một chai uống xong là quẹt thẻ một lần. Vương Chiêu Mưu ung dung tựa người vào sô pha, bắt chéo chân rồi nhắm mắt thư giãn.

Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc trong phòng dừng lại, Vương Chiêu Mưu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy tổng giám đốc Trương đang gục ở một bên, liên tục nôn ra rượu.

"Đưa đến bãi rác gần nhất, chôn sâu vào." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên, mỉm cười ấm áp với những người phục vụ, rồi lấy trong ví ra vài tờ tiền màu hồng một cách tao nhã.

"Giúp một tay khiêng hắn ra ngoài."

Trong sảnh quán bar, mấy thanh niên đang vui vẻ thì bất ngờ nhìn thấy vài người phục vụ đang khiêng một gã đàn ông đang liên tục nôn ra rượu đi qua. Nghĩ đến người vừa tặng đồ uống, bọn họ khựng lại một lúc rồi tiếp tục chơi bài poker, như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Vương Chiêu Mưu từ tầng hai đi xuống, ngồi ở quầy bar nhìn đồng hồ.

Chờ Lão Tề vứt rác xong về ít nhất cũng phải nửa tiếng, dù xử lý xong một đống rác nhưng Vương Chiêu Mưu vẫn không hề thấy thoải mái chút nào.

Vương Thị vẫn sẽ phá sản, anh vẫn sẽ trắng tay, chết bệnh dưới tầng hầm, chẳng qua là bớt đi một kẻ kiếm tiền từ nhà họ Vương, một kẻ giậu đổ bìm leo mà thôi.

"Cậu Vương, cần uống gì không?" Người pha chế nhiệt tình hỏi.

"Lấy mấy ly sở trường của anh." Vương Chiêu Mưu hơi mệt mỏi, nâng tay xoa xoa giữa lông mày.

Thời gian trôi qua, Lão Tề vừa mới trở về, liếc cái là thấy ngay sếp mình đang ngồi ở quầy bar trò chuyện với bartender.

"Sếp."

Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu sang, đuôi mắt hơi đỏ lên.

"Tìm được Lãnh Diệp chưa?"

"Sếp, tôi đã kiểm tra Tô Thành và các thành phố lân cận, không có đứa trẻ một tuổi nào tên Lãnh Diệp."

Lão Tề thấy Vương Chiêu Mưu bất động, như đang trầm tư, chỉ có thể cắn răng nói tiếp.

"Còn chuyện này nữa..." Lão Tề mặt đầy vẻ bất lực: "Cậu Chiêu Vân đã chờ cậu ở trường một ngày rồi đấy."

Vương Chiêu Mưu hơi choáng váng: "Nó đã nhận lỗi chưa?"

"Chưa, cậu ấy ăn sạch cây cà chua nhỏ trong phòng hiệu trưởng, còn nói..."

"Nói gì?" Vương Chiêu Mưu ngước lên.

"Còn nói..." Lão Tề hạ thấp giọng: "Nếu cậu còn không đi, cậu ấy sẽ kể chuyện ba năm trước cậu say rượu, vừa ôm chó của người khác, vừa dạy một nhóm ông già bà già cách khiêu vũ, còn ra ngã tư ra hiệu lệnh giao thông rồi bị cảnh sát mang về đồn cho người khác nghe."

"Nói bậy, tôi không có." Ánh mắt Vương Chiêu Mưu đờ đẫn.

Lão Tề nhìn hồi lâu rồi chợt nhận ra gì đó, vội gọi bartender.

"Sếp tôi uống bao nhiêu rồi?"

"Bảy ly." Bartender lau ly rượu.

Lão Tề cau mày: "Vừa rồi cậu ấy nói gì với cậu?"

Bartender cũng đầy vẻ bất đắc dĩ: "Cậu Vương đang tranh cãi với tôi về việc sáu mươi bốn con ếch có bao nhiêu chân. Tôi nói hai trăm năm mươi sáu, nhưng cậu Vương nhất quyết nói hai trăm năm mươi lăm, vì một con trong số chúng có ba chân."

Lão Tề cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại thì phát hiện người bên cạnh đã biến mất, sợ đến nỗi thót tim.

"Nhanh lên! Đi tìm người!"

×××

"Ây da, món sầu riêng này thơm quá trời!" Một vị khách đứng ở sạp trái cây xoa tay hưng phấn. "Cậu nhóc, cậu xẻ sầu riêng này ra cho tôi một nửa được không, mua nguyên một trái về tôi cũng không ăn hết nổi."

"Được." Quý Liên Hoắc cúi đầu lấy ra một chiếc túi nilon sạch, dùng tay cạy mở trái sầu riêng bị nứt.

"Ông có dao này." Ông Vu thấy Quý Liên Hoắc tách vỏ khó quá, lấy từ dưới sạp của mình ra một con dao đưa cho cậu.

"Đây là của con trai bảo ông cầm theo để tự vệ." Ông Vu thò tay trêu chọc Quý Đại Bảo vừa tỉnh dậy: "Ô, nhóc con dậy rồi này."

Cả đêm không ngủ, cơ thể của trẻ con không thể trụ được nữa, Quý Đại Bảo không nhịn được mà ngủ thϊếp đi, vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi sầu riêng nồng nặc khiến người ta muốn ngạt thở, hun cho nó muốn trợn trừng hai mắt.

Tại sao lại có người thích ăn món này cơ chứ?. 𝒯г𝙪yệ𝗻‎ hay?‎ 𝒯ìm‎ 𝗻gay‎ 𝒕гa𝗻g‎ chí𝗻h‎ ⩵‎ 𝒕гùm𝒕г𝙪yệ‎ 𝗻.𝘷𝗻‎ ⩵

"Một cân là sáu tệ tám, tổng cộng là bốn cân hai lạng, hai mươi bảy tệ năm mươi sáu xu, vậy tính anh hai mươi bảy." Quý Liên Hoắc giơ dao lên, tách sầu riêng ra, vừa lúc khách hàng định trả tiền thì nhìn thấy ông lão dùng khuỷu tay huých Quý Liên Hoắc một cái.

Quý Liên Hoắc sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: "Xin lỗi tính sai rồi, là hai mươi tám."

"Hôm nay vừa mới trả lương." Vị khách không để bụng, đếm tiền cho Quý Liên Hoắc: "Lương cũng chỉ 800 thôi, mà tôi thì lại mê món này, đúng là đắt thật đấy."

Khách hàng xách theo sầu riêng hài lòng ra về, ông Vu chắp tay, nháy mắt nhìn thiếu trai trẻ trước mặt.

"Tiểu Quý, chẳng giống con chút nào, ông chưa từng thấy con tính sai bao giờ, hôm nay làm sao thế?"

Quý Liên Hoắc cúi đầu, dùng túi nilon che nửa trái sầu riêng lại, chẳng biết nghĩ đến cái gì hay là vì lạnh mà tai đỏ bừng lên.

"Chậc." Ông Vu cũng là người từng trải rồi, nhìn Quý Liên Hoắc thế kia, lại nhớ hộp cơm rơi trên đất trước đó, ông hiểu ra ít nhiều.

"Tiểu Quý, cái người lúc trước ấy, thoạt nhìn thì là biết đến từ một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta." Ông Vu thở dài: "Trước đây có người khen con đẹp trai nên nhờ ông làm mối, nhưng khi nghe tin con vừa phải nuôi một đứa bé, lại có thêm một ông cậu nghiện cờ bạc, góa phụ ở phía đông thành phố cũng phải sợ quá cuốn gói bỏ trốn trong đêm."

"Con... không cưới vợ." Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối đi. Cậu lau sạch sầu riêng trên lưỡi dao. Cậu hiểu rõ hoàn cảnh của mình hơn ai hết, dù có tìm cô gái nào cũng sẽ mang họa cho người ta thôi.

"Ầy." Ông Vu thở dài, mới vừa cảm thán xong thì ngẩng đầu lên, đã hít ngược vào một hơi, hai mắt trợn trừng lên.

Thở dài một cái thôi cũng phải vòng vo như thế, ông Vu vỗ liên tục vào cánh tay Quý Liên Hoắc như nhìn thấy ma. Quý Liên Hoắc chẳng hiểu gì, ngước lên, liếc cái đã thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng bên kia đường đang lặng lẽ nhìn mình.

Hình như anh vừa mới đi từ Săn Đêm ra, bộ vest vẫn chỉnh tề, tư thái tao nhã phóng khoáng, đôi mắt đẹp dưới cặp kính gọng vàng nhìn về phía cậu, khuôn mặt anh trông có vẻ như đang say. Quý Liên Hoắc cầm dao đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn người nọ, đầu óc trống rỗng, tay chân không biết để vào đâu.

Quý Đại Bảo chịu ảnh hưởng bởi loạt liên hoàn vỗ của ông Vu, cảm thấy lưng chú út cứng đơ mới tò mò thò đầu ra ngoài, thấy một thanh niên đang đứng thẳng ở bên kia đường. Quý Đại Bảo nheo mắt, cảm thấy người này trông quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

"Tiểu Quý, hình như đang nhìn con kìa." Ông Vu nghiêng người, hạ giọng.

Chỉ bị nhìn thôi mà đầu óc Quý Liên Hoắc đã trở nên trống rỗng. Không hiểu sao cậu vô thức cúi đầu nhìn lại chính mình, một chiếc áo mỏng manh tồi tàn, có lỗ vá ở khuỷu tay, ngực áo lấm lem bùn đất từ

bao giờ, ống quần cũng bị chó hoang cắn xé thành từng mảnh. Đôi giày vải dưới chân cậu đã giặt đến trắng bệch, dạo gần đây ngày càng chật hơn, các ngón chân gần như lòi ra ngoài, cậu còn đang cõng một đứa bé một tuổi trên lưng, tóc rối bù và bẩn thỉu, có phải là trông... buồn cười và lố bịch lắm không?

Quý Liên Hoắc gần như không dám ngẩng đầu lên, sợ khi ngước mắt lên sẽ nhìn thấy nụ cười không che giấu trên mặt đối phương.

Trên đường có vài chiếc xe đạp chạy ngang qua, nhưng người kia không để ý gì mà đi thẳng tới.

Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng chuông xe đạp, vô thức ngẩng đầu lên, giây lát sau, cậu cảm thấy hai chân mình chợt bị ghì xuống, đôi con ngươi tuyệt đẹp và vệt ửng đỏ ở đuôi mắt dưới cặp kính đang chiếu thẳng vào cậu.

"Tổng..., hôm nay không lạnh... mua lại..."

Nhìn gần, đường nét khuôn mặt của người đàn ông vô cùng thanh thoát. Quý Liên Hoắc hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, nơi hai người dán sát nhau nóng đến mức như muốn bốc cháy, nóng như nồi nước đang sôi sùng sục.

"Keng" một tiếng, Quý Liên Hoắc thở hổn hển, đánh rơi con dao khỏi tay, đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại thanh niên trước mặt.

Người đàn ông say rượu ngẩng đầu lên, đôi mắt ấm áp dịu dàng lấp lánh nước, một tay ôm lấy chân thiếu niên, một tay mò mẫm con dao rơi ra khỏi tay cậu, đồng tử co lại.

Ông Vu thấy vậy, vội bước tới lấy con dao nhét vào dưới sạp.