Bầu trời đã bắt đầu chuyển đổi, ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam cho bầu trời. Khánh nhìn sang Quyên, trên má cô đã xuất hiện dòng lệ từ bao giờ, anh lóng ngống không biết nên làm gì cho phải.
Quyên vẫn còn miên man trong ký ức tươi đẹp đến nao lòng. Cô nhớ ngày Vương Minh ra đi là ngày trời trong xanh, cô nghĩ bầu trời hôm ấy là để đặc biệt chào đón thiên thần trở về và đó cũng là lời tạm biệt của em ấy với tất cả mọi người. Minh Vương là người em cô yêu quý nhất, cũng là người bạn cùng cô lớn lên, sự ra đi đó làm cô lần đầu tiên biết đến sự mất mát, trống rỗng đến lặng người. Cô nghĩ mình sẽ kiên cường vì cô còn phải an ủi người bà phải chịu cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, nhưng cô đã quá đề cao bản thân mình, hơn ai hết cô là người yếu đuối và cô đã tự trách bản thân mình “Nếu như…”.
Đột nhiên trên má phải của Quyên có cảm giác nóng ấm, cô hoàn hồn lại rồi phản xạ theo tự nhiên mà nghiêng người ra sau né tránh.
Khánh cũng bị cô dọa mà khựng tay lại, nhưng khi anh thấy đôi mắt sửng sốt mà mở to như quả trứng gà kia của Quyên thì anh lại bật cười “Em sợ gì chứ? Anh cũng chẳng phải yêu râu xanh?”
Quyên ngượng ngùng mà đứng bật dậy, cô lau đi dòng lệ trên má. Gió trời thổi đến làm Quyên có cảm giác lạnh, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy mặt trời đã buông xuống quá nửa, trên bầu trời hiện tại cũng chỉ còn những vệt nắng ẩn hiện.
“Chúng ta cũng nên về thôi!” Khánh đứng lên nói.
Quyên gật đầu với anh rồi đưa tay chạm vào bức ảnh Vương Minh mà đau xót. Quyên như chợt nhớ ra điều gì, cô nhẹ cuối đầu nhỏ giọng chỉ cô nghe thấy, nói: “Tên sư phụ mà chị sùng bái là người đang đứng trước mặt em đấy? Em không thể ngờ đúng không?”
Quyên mỉm cười, nói: “Chị cũng phải về rồi, có thời gian chị sẽ đến thăm em.”
Cơn gió Bắc thổi đến, làm người đang bi thương càng thêm đau đớn. Khánh thấy Quyên như thế thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, anh cởϊ áσ khoác ngoài choàng lên vai cô.
Quyên có chút bất ngờ dừng lại bước chân, cô hơi nghiêng đầu ngước mắt nhìn Khánh, chiếu vào mắt cô là nụ cười dịu dàng tựa nắng mai của anh. Quyên đột nhiên quay người ôm lấy Khánh, anh bị hành động bất ngờ của cô mà loạng choạng, anh phải lùi hai bước mới có thể đứng vững lại.
Quyên vùi đầu vào ngực Khánh òa khóc, cô khóc nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, càng như thế càng làm người nghe tan nát cõi lòng. Khánh sau khi trấn tĩnh đã hiểu ra anh vòng tay ôm lấy cô vào lòng, anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô như an ủi cũng như để cô thuận khí hơn, sau hơn năm phút Quyên cũng khóc xong nhưng cô cũng không vội ngẩng đầu mà chỉ yên lặng tựa trán vào ngực anh.
Sau một lúc sau Quyên cũng trấn tĩnh lại mà muốn cách xa Khánh ra, nhưng cô không ngờ rằng anh lại ôm chặt cô hơn và kéo cô áp sát vào mình “Em sử dụng anh xong thì vứt bỏ à?”
Quyên muốn dùng sức đẩy Khánh nhưng khi nghe anh nói vậy thì cô cũng dừng lại mà ngước lên nhìn anh, cô mỉm cười dịu dàng. Khánh có chút ngây ngất với nụ cười ấy nhưng anh đã quá xem thường “con mèo” ương ngạnh này rồi, cô giẫm mạnh lên chân anh một cách không thương tiếc. Vì bị đau đột ngột nên Khánh buông Quyên ra, anh xoa xoa mũi chân “Em không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật chứ, dù sao anh cũng là sếp của em đấy.”
Quyên nghe thấy thế cũng có chút lo lắng mà cuối xuống nhìn chân Khánh, khi thấy chân anh cũng không có gì quá nghiêm trọng thì cô mới an tâm mà cong môi, nói “Vâng, thưa sếp!”
Nói rồi Quyên còn làm bộ dáng một nhân viên gương mẫu mà cuối đầu kính cẩn trước Khánh.
“Không cần thế.” Khánh thấy vậy thì mặt mày đen hơn lọ nồi, cô như thế chả khác nào anh tự mang đá đập vào chân mình.
Quyên quay bước rời đi, phía sau Khánh khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo nhưng khóe môi lại giương lên nụ cười vui vẻ, trong ánh mắt anh cũng đều tràn ngập nét cười cưng chiều.
--------
“Anh biết sửa thật không?” Quyên đứng dựa lưng vào xe hỏi.
Khánh cố gắng vặn mở con ốc thứ hai của bánh xe, anh không ngẩng đầu mà đáp “Em lên xe ngồi chút đi.”
“Này là anh kêu đó” Quyên hớn hở đứng thẳng lưng, thấy Khánh gật đầu thì cô cũng vui vẻ đi lên xe.
Lôi điện thoại ra nhìn thì thấy cột nặng lượng pin điện thoại đã về đến mức năm phần trăm, Quyên cũng không miễn cưỡng “bóc lột sức lao động” của điện thoại mình nữa. Quyên buồn chán mà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Cánh đồng ruộng rộng mênh mông, cô quay đầu nhìn phía sau tìm cái gối tựa đầu để dễ chìm vào giấc ngủ hơn, cô nhìn thấy mấy thú nhồi bông và vật phẩm lưu niệm đã mua ngày hôm qua. Quyên nhìn chúng thì định quay lên, đúng lúc này Khánh mở cửa sau xe thấy Quyên liền mỉm cười nói “Không biết em thích con nào nên anh mua đủ loại.”
Quyên không nói gì mà quay người lên, gương mặt cô không giấu nổi sự vui vẻ mà giương lên nụ cười.
Bên ngoài Khánh nhìn đến lốp xe bị thủng có một cây đinh nhọn ghim vào, anh khẽ thở dài vì thói làm ăn bất lương của những “đinh tặc”. Sau một hồi lâu vất vả Khánh cũng đã hoàn tất công cuộc thay lốp xe.
Khánh thấy Quyên đã ngủ nên anh chỉ nhẹ nhàng lên xe rồi khởi động, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã gần bảy giờ tối. Khánh nhìn Quyên ngủ mà trong lòng có chút ngứa ngấy, nụ hôn đêm qua là cô chủ động nhưng kẻ lôi kéo lại là anh, cô vì thiếu dưỡng khí mà cắn vào môi anh, anh cũng không chịu yếu thế mà để lại ấn ký trên môi và cổ cô. Anh vuốt nhẹ lên má cô, rồi đặt môi nhẹ thơm lên gò má trắng hồng ấy.
Khánh cười đắc ý nói thầm “Em đừng hòng chạy thoát.”
Quyên hít lấy hít để mùi thơm ngây ngất, cô nghỉ bản thân đang nằm mơ nhưng mùi thơm này quả thực rất chân thật, cô nuốt lấy một ngụm nước bọt, mùi thơm quá mức hấp dẫn làm cô không thể giả chết được nữa nên chỉ đành ngồi bật dậy “Gà rán KFC!”
“Đúng rồi” Khánh vừa muốn thu lại tay cầm đùi gà đưa trước mũi Quyên “Em còn không mau dậy ăn anh sẽ một mình ăn hết đấy.”
Khánh vừa rút cánh tay đến nửa chừng thì đột nhiên Quyên mở to mắt rồi ngoặm thật to cái đùi. Người ta thường nói đói quá hóa sói là có thật, hôm nay Khánh đã có vinh hạnh chính mắt nhìn thấy.
“Ngon không?” Khánh cười xoa đầu cô.
“Ngon!” Quyên gật đầu quyết liệt.
“Ngoan, ăn thêm miếng nữa đi!”
“Ừm…” Sau khi gật đầu Quyên mới chợt ngẩn người, phát hiện ra điều bất thường, từ lúc cô ngoặm lấy đùi gà tay cô vẫn còn đặt bên trong chăn không cử động, cô trợn mắt nuốt vội miếng thức ăn trong miệng đến nghẹn phải ho sặc sụa.
Khánh vội lấy chai nước từ bên hông cửa xe đưa cho cô “Không ai dành ăn với em đâu.”
Quyên cầm lấy chai nước uống lấy uống để, cô không lên tiếng mà giật lấy đùi gà trên tay Khánh “Sorry sir! ”
“…” Ánh mắt Khánh dần bốc hỏa, vậy mà người nào đó còn không biết sợ mà bồi thêm một câu.
“Chúng ta không thân.”
“Không thân?”
“Anh là CEO còn em là nhân viên tất nhiên không…ưm”
Khánh dùng hành động để “chứng minh” với cô mức độ “thân” của hai người. Anh dùng môi mình áp lên môi cô hôn mυ"ŧ, dùng giọng mũi có chút khàn đặc nói “Thân hay không, không do em quyết là được…”
Quyên không nghe thấy lời Khánh nói vì cô đã bận ‘trấn giữ’ để người nào đó không công thành chiếm đất.