Chương 1

Bốn giờ chiều, quán coffee Thượng Nguyên.

Quyên cùng bạn thân- Linda đi gặp vị sếp huyền thoại trên mạng của Quyên. Cô ăn bận giản dị tóc thắt đuôi sam, nói với Linda: “Đúng địa chỉ chưa vậy?”

“Đúng đây mà, tui xem google mà.” Linda nhìn điện thoại nói.

Quyên nhướng nhướng mi “Tui lạy bà, bà tin google có ngày đi sang campuchia hồi nào không hay đó.”

Linda vuốt vuốt mũi “Tin nó thêm lần nữa đi.”

“Vậy thì vào thôi.” Quyên nhìn vào trong quán.

Vừa vào trong, đập vào mắt hai người là không gian sang trọng pha chút cổ điển. Linda thấy vậy liền nhanh kéo Quyên đi đến quầy lễ tân, hỏi: “Dạ chị ơi!”

“Em có đặt bàn trước hay tìm phòng người quen?” Chị lễ tân thân thiện hỏi.

Linda nhìn lại đồ mình đang bận cũng như đồ của Quyên, không phải là dạng rách nát nhưng suy cho cùng nhìn vào cũng là dạng nghèo rớt mồng tơi. Linda liền bái phục thái độ chuyên nghiệp của chị lễ tân trước mặt, cô e dè hỏi “Dạ đây có phải địa chỉ 126xx không chị?”

Quyên nhìn Linda khinh thường, nói “Vậy mà bảo tin tưởng google đi.”

Linda cười ngượng ngùng với chị lễ tân, Quyên và Linda không phải là người thành phố này nên phải nhờ ‘bác’ google đa năng. Linda thầm nhỏ giọng ghé sát tai Quyên thì thầm: “Bà sợ người ta không biết là chúng ta không biết đường à?”

Quyên nhướng hai má phúng phính ra dáng như đang cười, ý là ‘ừ đúng đó’.

Linda hiểu ý Quyên nhưng cô không thèm bận tâm cô bạn mà quay qua chị lễ tân chớp chớp mắt.

Chị lễ tân mỉm cười thân thiện nói “Đúng rồi em.”

Linda còn muốn hỏi thêm thì ống tay áo bị Quyên kéo kéo, cô hỏi “Chuyện gì?”

“Đã trễ 10 phút rồi.” Quyên nhìn chăm chăm đồng hồ nói.

“Chị cho em hỏi phòng 3z ở đâu ạ?” Linda vội hỏi chị lễ tân.

“Em lên lầu ba rẻ trái rồi đi đến cuối dãy hành lang nha em.” Chị lễ tân hướng dẫn.

Quyên là người không thích trễ hẹn, ngoại trừ những chuyện bất khả kháng thì cô không để bản thân mình trễ dù chỉ 1 phút, cô giục “Nhanh lên trễ rồi!”

Linda níu tay Quyên đang gấp muốn rời đi, cô nói “Trước đi vệ sinh đã.”

“Phòng vệ sinh đi hướng nào vậy chị?” Linda hỏi lễ tân lần nữa.

“Em đi thẳng rẽ phải là tới.” Chị lễ tân đáp.

“Em cảm ơn ạ.” Linda lễ phép nói.

“Em cảm ơn chị.” Quyên cúi người nói.

“Giờ còn muốn đi vệ sinh nữa, bà nhịn luôn đi.” Quyên nóng lòng nói.

“Đã lỡ trễ rồi.” Linda vừa đi vừa lôi balo sau lưng lấy đồ ra.



“Gì nữa?” Quyên cầm đồ Linda đưa hỏi.

“Thay đi!” Linda chỉ vào phòng vệ sinh.

“Sao phải thay chứ?!” Quyên nhíu mày hỏi.

“Trễ rồi đó, bà còn muốn sếp bà đợi đến ra về luôn à.” Linda khoanh tay nói.

Quyên đành bước vào thay đồ, Linda bên ngoài giải thích “Sếp bà có thể hẹn ở đây chắc hẳn không phải dạng thường cho nên chúng ta phải để lại ấn tượng thật tốt lúc ban đầu.”

“Sao bà không thay?” Quyên vừa thay đồ, hỏi vọng ra.

“Tui có phải nhà văn đâu, tui chỉ là người sửa chính tả thôi chị hai.” Linda lắc đầu nói.

Quyên vừa bước ra Linda đã kéo tay cô đến trước gương nói “Bôi chút son vào.”

“Phiền phức.” Quyên nhận lấy thỏi son nói.

“Xong đi thôi!” Linda thu dọn đồ vào giỏ nói.

Đến trước cửa phòng 3z, Quyên khẽ gõ cửa.

Cánh cửa từ từ được mở ra, đối diện Quyên là một chàng trai tuấn tú, gương mặt người này có thể nói là ngũ quan tinh xảo, thu hút ánh nhìn.

Còn chàng trai nhìn thấy Quyên cũng rất ngạc nhiên, một cô gái có mái tóc xoăn, gương mặt cô bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt cô to tròn nhìn anh.

“Xin chào!” Quyên đánh tan sự ngượng ngùng.

“Chào em!” Chàng trai tránh sang bên nhường đường “Hai em vào đi.”

“Em cảm ơn anh.” Quyên bước vào trước rồi tiếp đến Linda.

Quyên hơi bất ngờ với số lượng người trong phòng. Linda biết bạn mình nhất thời ngẩn ra nên cô giải vây nói “Xin chào mọi người!”

Có tất thảy là bảy hay tám người gì đấy trong phòng, mọi ngươi hướng mắt nhìn Quyên, cô mất tự nhiên nói “Xin chào mọi người! Rất xin lỗi tụi em đến trễ đã để mọi người.”

“Không sao đâu em.” Chàng trai khi nãy mở cửa cho hai người nói.

“Chắc đây là chị An Bình?” Một cô bé cất lời nói.

Quyên mỉm cười “Dạ đúng ạ.”

An Bình thật ra là Nickname của Quyên khi viết truyện sáng tác, Quyên thực chất là nhà văn mạng. Hôm nay cô đến đây cũng là vì hợp tác cùng công ty đã lâu nhưng mọi người chưa bao giờ được gặp người thật việc thật nên hôm nay cùng nhau tụ họp nơi này.

“Hai em ngồi xuống đi.” Một chị gái khá xinh đẹp nói.

“Dạ vâng” Linda cùng Quyên đồng thanh đáp.

“Chị Là chị Trà My phải không ạ?” Quyên ngồi bên cạnh chị xinh đẹp nói.

“Đúng rồi em” Trà My đáp. Cô nàng mang một vẻ xinh đẹp thanh cao (thanh nhã và cao sang), không hổ danh là chủ biên.



Mọi người lần lượt giới thiệu, có người Quyên biết có người thì không vì bên nhóm biên tập của cô chỉ vỏn vẹn 3 người cùng 1 chủ biên. Hôm nay đến có nhóm biên tập của Quyên và nhóm IT của công ty nên có phần đông hơn. Và người từ nãy đến giờ không giới thiệu cuối cùng cũng lên tiếng, đó chàng trai ra mở cửa cho Quyên và Linda.

Anh nở nụ cười thân thiện nói “Anh tên Trần Trung Khánh, anh là…”

Vừa nghe đến cái tên Trần Trung Khánh Linda quay qua nói nhỏ với Quyên “Bình thường đòi hỏi khó khăn mà cũng đẹp trai phết.”

Quyên trợn mắt quay sang nhìn Linda. Cô bạn nói không sai, Quyên thầm nghĩ ‘đó là kẻ biếи ŧɦái khó tính trên mạng đó sao, thật không thể tin’.

“Sếp khiêm tốn quá rồi” Trà My lên tiếng đùa.

“Khiêm tốn vậy mà còn bị em chê nữa mà” Khánh nói cười với mọi người.

Mọi người cười đùa vui vẻ một lát, đột nhiên điện thoại trên bàn gần cô có tiếng ‘ting ting’. Quyên vốn định không nhìn đến nhưng cô vừa đưa mắt qua thì thấy điện thoại đó hiện ‘Chiến thần Long Ân, đã đến giờ tỉ võ chiêu thân của các cô nương. Các cô nương mong ngài có thể có mặt.’

Quyên nuốt một ngụm nước miếng xuống, cái thông báo này cô không xa lạ gì đó là thông báo game ‘Hiệp lữ’ cô từng chơi một thời gian dài. Điều làm Quyên sợ không phải là game mà là bốn chữ ‘Chiến thần Long Ân’. Rồi đột nhiên Khánh cầm chiếc điện thoại ấy lên xem rồi đặt xuống.

Quyên sợ hoảng hồn, cô kéo tay áo Linda đang đùa vui với mọi người. Linda rất hiểu bạn, cô nói nhỏ “Có việc gì?”

“Về thôi!” Quyên ghé sát tai Linda nói.

“Đang vui mà” Linda cười cười với mọi người.

“Tên Long Ân là Khánh” Quyên ngắn gọn súc tích nói với Linda.

Linda cũng như Quyên trợn mắt, nói “Thật hả?”

“Chính mắt tui thấy” Quyên khẳng định

“Về!” Linda dứt khoát, cầm balo đứng dậy.

“Hai em sao vậy?” Trà My hỏi.

“Dạ chắc tụi em xin về trước ạ” Quyên nói.

“Ở lại đi ăn với bọn chị đi rồi hẵng về” Trà My ân cần nói.

“Dạ tụi em ở nhờ họ hàng nên phải về sớm ạ” Linda nói “Tụi em cũng tiếc lắm chắc phải để lần sau nha chị”.

“Hay là tụi em ở lại chơi đi, lát anh Khánh đưa tụi em về” Trà My vẫn cố thuyết phục.

Quyên nghe đến tên Khánh kia liền rung mình, Linda bên cạnh trấn an “Anh ta không nhận ra bà đâu”

“Sếp, anh nói gì đi chớ” Trà My quay qua Khánh nói.

“Lát nữa anh…” Khánh còn chưa dứt lời Quyên liền lên tiếng trước “Dạ không cần phiền sếp đâu ạ”.

“Tụi em đặt xe rồi chị.” Linda nói.

“Tiếc quá à!” Trà My ôm Quyên và Linda nói “Vậy lần sau gặp.”

Hai người vội bước ra khỏi phòng nên không để ý, có người luôn dõi theo mà lặng lẽ nhíu mày khó chịu.