Chương 52: Tôi tò mò để tôi tới

52.

"An An, dạo gần đây em gầy đi phải không?" Trong giờ làm việc, lúc Trầm Thần đứng dậy rót nước không nhịn được mà hỏi.

Trước đây trên mặt của Túc Duy An còn có chút thịt, bây giờ nhìn từ góc này xuống dường như đã biến thành hình trái xoan rồi, mấu chốt là... trên cổ còn có vài vết dâu tây nhỏ* rất rõ ràng.

*Hickey: là dấu vết cắn, hôn, hoặc mυ"ŧ yêu tạo nên vết thương bầm tím trên bề mặt da của đối tác tìиɧ ɖu͙©, tăng kí©h thí©ɧ, đánh dấu chủ quyền.

Túc Duy An vô thức đưa mắt nhìn cánh tay của mình, "Có sao ạ?"

Trầm Thần đột nhiên nghĩ tới một việc, cô ngồi xuống rồi dựa đến bên cạnh Túc Duy An, nhỏ giọng hỏi, "Dạo gần đây có phải em đau eo không?"

Túc Duy An lại đi theo câu chuyện này mà duỗi thẳng eo, "... vâng ạ."

Lời nói của Trầm Thần đầy khẳng định, "Có khả năng là thận của em hư rồi."

"......."

Tối hôm đó, Đàm Tự nhìn cơm hộp ở trước mặt với biểu tình vi diệu.

Rau hẹ, cá, cua và chè mè đen dùng để tráng miệng.

*Chè mè đen bổ huyết, nhuận táo, bổ ngũ tạng, ích khí lực, hư nhược

Túc Duy An không hề phát hiện mà dọn thức ăn lên bàn sứ, lần này, cậu phải ăn phải nhiều hơn cả bình thường.

Đàm Tự xem dáng vẻ nỗ lực lùa cơm của cậu, bật cười gắp vào bát của cậu thêm vài miếng cá.

Tắm rửa xong, Túc Duy An khoanh chân ngồi ở trên chiếc sô pha lớn, cầm điện thoại nghiêm túc nhìn nhìn.

Đàm Tự đeo khăn tắm đi ra, "Em đang xem gì thế?"

"Không có gì ạ." Túc Duy An sợ tới mức nhanh chóng khoá điện thoại lại, nhìn thấy bộ dạng của Đàm Tự thì lại vội vàng đưa tầm mắt đi, "Tự ca, trời lạnh mà, anh không nên lúc nào cũng mặc như thế này ra đây..."

"Tại sao nhỉ?" Đàm Tự cười trêu cậu, "Em còn ngại sao?"

Đàm Tự tuỳ tiện khoác vào một chiếc áo dài rồi ngồi xuống bên cạnh Túc Duy An, dự định sẽ nói với cậu chuyện sắp xếp về nhà gặp ba mẹ.

Còn chưa kịp mở miệng, Thích Như Dịch đã gọi điện thoại tới. Thích Như Dịch rất thức thời, vào thời gian tan tầm nếu không phải là chuyện gấp thì sẽ không gọi điện thoại.

Quả nhiên, cô vừa cất lời đã bình tĩnh nói, "Boss, Trần Huyền dính một vụ bê bối."

Trần Huyền là một trong những hình mẫu của 《Hoạt Động Tuyệt mật》.

Đàm Tự hỏi, "Việc gì?"

"Bạo lực gia đình, nghiện rượu, gây chuyện rồi chạy trốn."

"Huỷ hợp đồng." Đàm Tự lời ít ý nhiều.

"Vậy thì những bức tranh ban đầu đều cần phải được làm lại..."

Đàm Tự: "Thay đổi bối cảnh của bức tranh gốc là được, những bức khác thì xoá Trần Huyền."

Trần Huyền là nam minh tinh mà Túc Duy An đã vẽ, nghe thấy cái tên này, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đàm Tự.

"Để luật sư sắp xếp, hét thật cao tiền bồi thường." Đàm Tự đưa tay xoa xoa tóc cậu, "Chỉnh chết cậu ta."

Thích Như Dịch: "Được."

Sau khi ngắt điện thoại, hắn như còn muốn cho cậu thấy thêm điều gì đó, "Loại người bạo hành gia đình này vậy mà cũng đi tìm bạn gái."

"Hôn em nhiều hơn một chút thôi anh cũng chịu không được."

Trợn mắt mà nói dối.

Cố tình lại gặp phải Túc Duy An, tính tình tốt đẹp vô cùng, còn gật gật đầu hai cái, miệng thì đáp vâng vâng.

Sau đó thì bị hôn một cái thật mạnh.

"Hai ngày nay có thể em sẽ phải tăng ca rồi." Thích Như Dịch đưa cho hắn một danh sách nghệ sĩ có thể lấp chỗ trống của Trần Huyền, hắn không có hứng thú mà lựa chọn, đột nhiên nghĩ tới một việc nên hỏi, "Em tiếp tục vẽ truyện tranh không?"

Chuyển sang chủ đề này quá nhanh, phải một lúc sau Túc Duy An mới đỏ mặt đáp lời hắn, "Không vẽ nữa ạ."

"Không phải loại truyện tranh ấy." Đàm Tự cười, "Chỉ là truyện tranh bình thường thôi."

"...." Túc Duy An có chút túng quẫn, "Hợp đồng không cho vẽ ạ."

Đàm Tự nói: "Anh là bên A mà, em quên sao?"

Túc Duy An cẩn thận nghĩ một lúc, "Nhưng mà dạo gần đây em muốn tìm hiểu về bức tranh và skin gốc nữa, không có thời gian đâu anh."

"Vậy chúng ta bàn sau." Đàm Tự nói xong thì đứng dậy, "Đêm nay anh hơi bận, em ngủ trước đi, ngày mai tăng ca cho tốt."

Túc Duy An đi ngủ trước, dựa vào hình ảnh ở trên điện thoại để mát xa ở bên hông mình.

Nhưng chỉ mới làm tới bước thứ ba, lạch cạch một tiếng, cửa mở.

Đàm sói xám đứng ở trước cửa, nhướng mày, "Đây là cởϊ qυầи trước sao em? Bé con nhiệt tình quá đấy."

Túc Duy An nhanh chóng kéo quần lên, "Em không có cởϊ qυầи mà..."

Đang kéo quần của mình lên, Đàm Tự lại bước tới, nhìn thấy được mấy cái chữ to to ở trên màn hình điện thoại của cậu.

Mát xa năm huyệt này tương đương với uống thuốc bổ 一一 đàn ông muốn bổ thận tráng dương thì phải xem!

Đàm Tự cười khẽ một tiếng ngắn ngủi, vững vàng ôm người ở trên giường vào lòng, "Thận của em rất tốt, muốn bổ cái gì nữa đây, em muốn ép khô anh sao?"

Túc Duy An: ".... Chị Trầm Thần nói là dạo gần đây sắc mặt của em có hơi không tốt."

Đàm Tự cởϊ qυầи của cậu xuống, ngoài miệng còn bảo, "Nào, vậy mấy cái huyệt đó ở đâu, chồng giúp em ấn."

Một câu xưng chồng này có khiến Túc Duy An mềm lòng đi, nhưng cậu vẫn cương quyết nắm lấy dây quần, vẻ mặt đau khổ, "Không được đâu anh, ngày mai em còn phải đi làm mà."

Đàm Tự chỉ muốn trêu cậu thôi, thế nên hắn dừng lại động tác, "Không làm cũng được, hôn anh một cái đi."

Túc Duy An ngoan ngoãn tiến tới hôn hắn.

Ngày hôm sau, sáng sớm Đàm Tự đã nói với cậu là cả ngày hôm nay hắn rất bận, không thể cùng nhau ăn cơm. Thế nên vừa tới giờ nghỉ trưa, cậu lập tức chuẩn bị đứng dậy muốn cùng Trầm Thần đi tới nhà ăn dùng bữa.

Kết quả Trầm Thần lại lấy ra một hộp cơm lớn, cười tủm tỉm. "Bạn trai của chị đã làm cho chị bữa trưa tình yêu đó, thế nên chị không cùng em đi ăn được."

Túc Duy An gật đầu, cầm lấy thẻ ăn đi ra bên ngoài, vừa lúc lại gặp Thích Như Dịch đang đi tới.

Cô cầm trên tay một chiếc hộp giữ nhiệt, nhìn thấy Túc Duy An thì đưa qua, "Boss cho cậu."

Thích Như Dịch chưa từng nghĩ đến, có một ngày bản thân cô cũng sẽ làm cái tình tiết như trong loại phim truyền hình cẩu thuyết này. Cái tính tình của Boss, đừng nói là canh tình yêu, không bắt cô đi gửi bom cho người khác thì đã tốt lắm rồi.

Túc Duy An vội nhận lấy, "Cảm ơn ạ, làm phiền cô rồi."

"Không phiền, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, Boss nói buổi tối cũng sẽ có." Thích Như Dịch chỉ để lại một câu đơn giản rồi xoay người cùng giày cao gót của mình cồm cộp rời đi.

Túc Duy An trở về bàn, vừa mới mở nắp của hộp giữ nhiệt ra thì hơi nóng đã toả khắp phía trước mặt.

"An An, không phải là em đi ăn cơm sao?" Trầm Thần nhìn thoáng qua, "Là gà hầm hạt sen đây mà, đúng rồi, siêu bổ thận đó!" Nói rồi cô còn bật ngón tay cái lên.

Túc Duy An: "...."

Trong văn phòng, Đàm Tự đang nghe điện thoại.

Là một nam minh tinh gọi đến, không biết làm cách nào mà có số điện thoại của hắn, bảo rằng muốn nói chuyện với hắn về các nhân vật của 《Hoạt Động Tuyệt Mật》, cũng tỏ vẻ rằng địa điểm gặp mặt có thể được đặt ở khách sạn.

Đàm Tự hơn hai mươi năm làm trai thẳng gặp không thiếu những loại việc tương tự, đặc biệt là trước đây khi nó cũng rất thịnh hành ở nước ngoài.

"Cậu tìm thấy số điện thoại của tôi ở đâu?" Thanh âm của Đàm Tự nhàn nhạt, hắn tiếp tục xem bảng kế hoạch sửa chữa cho ngày tung ra bản beta của 《Hoạt Động Tuyệt Mật》.

Nam minh tinh ngượng ngùng đáp, "Chuyện này không quan trọng mà Đàm tổng."

Đàm Tự ngắt điện thoại và gạch tên của tên nam minh tinh này ra khỏi danh sách.

"Boss, đến giờ họp rồi." Thích Như Dịch đi vào thông báo.

"Tôi biết rồi."

Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại lại vang lên.

Giọng nói của mẹ Đàm sắc lạnh, "Nếu như con cứ tiếp tục không dắt người về nhà thì từ giờ về sau đừng bao giờ dắt về nữa."

Đàm Tự: "Dạo gần đây em ấy phải tăng ca, rất bận, qua mấy ngày nữa con sẽ đưa em ấy về nhà."

Ở bên kia điện thoại, mẹ Đàm nghe thấy tiếng ngắt máy thì càng nghĩ càng giận.

Nhãi ranh này đột nhiên come out thì bỏ qua đi, bây giờ còn bắt bà phải xếp hàng để được thấy chàng trai ấy?

Đang nghĩ ngợi, bà đột nhiên vỗ thật mạnh lên đùi của người ở bên cạnh.

Ba Đàm đang xem tài liệu một cách nghiêm túc, đột nhiên bị một cái đánh này làm cho hoảng sợ, "Vợ của tôi ơi làm sao đấy?"

"Anh bảo lão Lý lái xe tới đây đón em." Mẹ Đàm nói rồi đứng dậy muốn đi thay quần áo ngay.

Ba Đàm: "Em muốn đi đâu?"

Mẹ Đàm: "Tóm người."

Ba Đàm phải suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra, "Em biết ở đâu hay sao mà muốn đi tóm người ta?"

"Chắc chắn là ở công ty của nó." Mẹ Đàm xoay đầu lại rất nhanh, "Nói là phải tăng ca, con trai của anh lại là một kẻ cuồng công việc, bỏ qua người ở trong công ty thì còn ai có thể câu mất nó?"

Hai mươi phút sau, ba Đàm thấy vợ của mình hấp tấp trèo lên chiếc Bentley, bà sợ lão Lý lái xe chậm nên còn đuổi người ta xuống, tự mình ngồi ở ghế lái phóng đi.

Không hổ danh là người phụ nữ mà ông yêu, tính cách bao nhiêu năm vẫn thế.

Ba Đàm xúc động ở trong lòng rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

Tuy mẹ Đàm không tới công ty nhiều, thế nhưng vẫn có nhân viên biết mặt bà, họ lập tức cung kính đón bà vào thang máy ngay lập tức.

Nhân viên lễ tân mỉm cười niềm nở, "Đàm phu nhân, phó tổng Đàm đang có một cuộc họp nên bây giờ không thể gặp được, tôi đưa phu nhân tới văn phòng của phó tổng Đàm chờ đợi ạ."

"Không cần." Mẹ Đàm xua tay, "Văn phòng của Đặng Văn Thuỵ ở đâu?"

Vì lý do công việc nên Đàm Tự và Đặng Văn Thuỵ phải thường xuyên gặp nhau, cũng đã ngầm trở thành anh em. Sau khi Đàm Tự come out với bà, đối tượng đầu tiên bà nghĩ tới không còn nghi ngờ gì nữa chính là Đặng Văn Thụy.

Nhân viên lễ tân tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đưa bà tới văn phòng của quản lý cấp cao Đặng, "Ở bên trong ạ, phu nhân vào trước, tôi sẽ đi pha cho phu nhân một tách trà."

"Không cần đâu, cô đi làm việc đi, vất vả rồi."

Khi nhân viên tiếp tân đi khỏi, mẹ Đàm cũng không vội đi vào ngay. Văn phòng của Đặng Văn Thuỵ đang kéo rèm, nhưng lại kéo không kín, ở giữa lộ ra một khoảng nhỏ.

Bà đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đi đến phía trước cửa sổ, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Bà nhìn mà không thể tin được, có một người ngồi ở trên bàn làm việc đang ôm lấy cổ của Đặng Văn Thuỵ, hai người bọn họ đang hôn môi.

Quả nhiên!

Ở công ty mà như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa!? Mẹ Đàm dự định xông vào, nhưng còn chưa kịp di chuyển, người ở trên bàn đã buông Đặng Văn Thuỵ ra.

Bước chân của mẹ Đàm dừng lại.

Vừa mới bị Đặng Văn Thuỵ chắn tầm nhìn hơn phân nửa nên bà không thể nhìn rõ lắm, bây giờ ngẩng đầu đã có thể nhận ra.

Người đang ngồi ở trên bàn không phải là Đàm Tự.

Nhưng bà có thể biết 一一 là con trai của em gái bà, Lăng Nguyên.

Cuối cùng bà cũng không đi vào, cảm thấy lần này mình tới đây có hơi lỗ mãng 一一 bà đến với tâm lý tìm Đặng Văn Thụy, kết quả lại không đúng như mình nghĩ, còn vô tình phát hiện ra một chuyện, bây giờ căn bản không còn bất kỳ manh mối gì.

Nhưng tới thì cũng tới rồi, đến con trai của mình mà cũng không nhìn thấy thì không thể nào nói nổi, vừa mới dự định đi đến văn phòng của Đàm Tự thì gặp được một người đàn ông đang đi tới.

Lưu Dân Nhiễm không nghĩ là sẽ nhìn thấy mẹ Đàm ở công ty, nhà mẹ đẻ của vị Đàm phu nhân này cũng làm ăn rất phát đạt, để tránh bị nghi ngờ nên bà rất ít khi xuất hiện ở công ty này.

Lưu Dân Nhiễm vội vàng dừng bước chân, cúi đầu, "Phu nhân Đàm, chào buổi trưa."

"Ừ." Mẹ Đàm có hơi thất thần, nhẹ giọng đáp rồi muốn rời đi.

Nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ Đàm, trong đầu của Lưu Dân Nhiễm chợt nảy ra một ý tưởng, anh ta buột miệng thốt ra, đoán già đoán non nói, "Phu nhân Đàm tới đây là để tìm Túc Duy An sao?"

Mẹ Đàm hơi ngạc nhiên xoay đầu lại.

Quả nhiên, Lưu Dân Nhiễm cười gượng hai tiếng, "Có vẻ như tôi đoán sai rồi."

Người ở trước mắt này đẳng cấp không thấp, nhưng mẹ Đàm là người như thế nào, bà đều nhìn thấu cả, chán ngấy.

Bà không nói gì, xoay người bỏ đi không cho Lưu Dân Nhiễm một chút mặt mũi.

Gọi là muốn xem Túc Duy An, nhưng bà cũng không định nhờ Lưu Dân Nhiễm đưa mình đi.

Mặc kệ "con dâu" có hợp ý bà hay không, tốt xấu gì vẫn là người mà con trai bà thích, để Lưu Dân Nhiễm đưa bà đi, tính chất đã không còn giống nhau nữa rồi.