Chương 17: Tai cứng tai mềm

17.

Đàm Tự: "Cậu không tự cầm đũa được sao?"

"Cái này..." Túc Duy An chỉ vào tổng số tiền với vẻ mặt chua xót.

Vốn dĩ cậu định khi ăn xong cơm, tiền sẽ được chia đôi cho mỗi người rồi chuyển sang cho Đàm Tự.

Kết quả bây giờ chia đôi ra cậu vẫn phải trả hơn 700, thật sự là muốn lấy đi nửa cái mạng nhỏ của cậu mà. Cậu tính trái tính phải, tiền cơm của tháng này còn chưa dư ra tới 1000, vậy mà giờ lại phải trả 700...

Đàm Tự hiển nhiên không thấy được cậu đang rối rắm, "Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Túc Duy An thì thầm, "... đắt quá."

"Tôi trả tiền thì cậu quan tâm làm gì?" Đàm Tự hỏi.

Túc Duy An nhặt đũa lên ném vào thùng rác, cũng may là tiệm cơm này có cho thêm vài đôi đũa, e là họ cũng không nghĩ ra được bao nhiêu món thế này mà chỉ có hai người ăn.

Cậu không trả lời Đàm Tự nữa, trong lòng thầm nghĩ ăn thì cũng đã ăn rồi, nhất định phải vui vẻ ăn hết, nếu vậy thì có tiêu nhiều tiền cũng không cảm thấy oan uổng.

Người ở bên cạnh đột nhiên bắt đầu ăn ngấu nghiến nên Đàm Tự mới ngăn cậu lại, "... cậu ăn từ từ đi, tôi không cướp của cậu đâu."

Túc Duy An đáp không rõ ràng, "Vâng ạ."

Sau khi ăn xong, Túc Duy An cảm thấy bụng của mình hệt như đang muốn vỡ tung ra vậy.

Vứt hết các hộp thức ăn đi rồi, cậu lén lút chui vào một chiếc cầu thang ở bên cạnh, lấy điện thoại ra tỉ mỉ tính toán số dư ngân hàng hiện tại của mình.

Chín trăm, sau đó thanh toán tiền của số cơm hộp này....

Một trăm hai mươi tệ dùng cho một tuần, có nghĩ đến thế nào cũng cảm thấy trong lòng chua xót, thế nên khi cậu đi về văn phòng vẫn đeo lên trên mặt một vẻ ưu sầu phiền muộn.

Đàm Tự không hiểu được tại sao đứa nhóc kia đi vứt rác về lại bỗng dưng thay đổi sắc mặt.

Không lẽ đi ngang qua một dì quét dọn nào đó rồi bị bắt nạt? Không có khả năng, hắn nhớ rõ những dì quét dọn ở tầng này ai cũng rất tốt bụng.

Hắn tuỳ ý nhìn một chút rồi lại thu về ánh mắt tiếp tục xem tư liệu của mình.

"Vẽ được bao nhiêu mẫu rồi?"

Túc Duy An dừng bút lại, "... một cái rồi ạ, còn một cái thì vẫn đang vẽ."

"Sao tiến độ của cậu chậm thế?" Giọng điệu của hắn hơi ghét bỏ.

Nói rồi Đàm Tự đứng lên đi vòng ra phía sau của cậu.

Trên màn hình là một người đàn ông ăn mặc như một ninja, chân mày cau lại, một bên mắt thì nhắm và một bên tay đưa lên tạo thành tư thế kỳ quái.

Điểm nổi bật của bức hình này là ở phía sau của ninja có rất nhiều vũ khí đang được giấu kín, chúng xếp thành một vòng tròn, hai trong số đó hướng ra hai bên màn hình, còn có một vài chiếc lá rơi rụng trong không trung, trông rất có cảm xúc.

Đàm Tự không tiếc lời khen ngợi, "Chất lượng cũng tạm ổn đấy."

Túc Duy An phát hiện ra Đàm Tự đặc biệt thích đứng ở phía sau của cậu.

Thân hình của Đàm Tự cao lớn, lần nào cậu cũng bị hắn trấn áp chặt chẽ tới mức không thể thở nổi.

Đang muốn nói gì đó thì điện thoại của cậu ở trên bàn vang lên, hai chữ "Hà Khoan" to tướng xuất hiện ở trên màn hình.

Túc Duy An cầm lấy điện thoại, "... tôi đi ra ngoài nghe máy."

"Không cần, bây giờ tôi cũng không bận." Đàm Tự nhàn nhạt nói.

"......"

Túc Duy An vuốt nút trả lời, giọng nói ồn ào và dày đặc của Hà Khoan phát lên, hơn nữa ở trong phòng làm việc vốn yên tĩnh nên không cần bật loa ngoài cũng có thể nghe thấy được.

"An An, sao cậu không vào app QQ nữa!" Giọng điệu của Hà Khoan kích động, "Có một chuyện vui to bự!"

"Có chuyện gì thế?" Túc Duy An đưa điện thoại ra xa, xoa xoa tai của mình.

Đàm Tự tựa người ở bên cửa sổ, hắn thu hết loạt hành động này của cậu vào đáy mắt.

Hắn phát hiện rằng chỉ cần ấn nhẹ, tai của Túc Duy An sẽ dễ dàng bị xẹp xuống rồi sau đó lại mềm mại tự thẳng lên.

Đàm Tự bỗng nhiên nhớ tới lời mẹ Đàm từng bảo, đàn ông mà có tai mềm thì sẽ rất sợ vợ, sẽ bị vợ quản lý nghiêm ngặt.

Hắn không nhịn được tự ấn tai của mình.

Tê.

Cứng rắn, lại còn hơi đau.

"Cậu không xem ở trong nhóm sao? Dạo gần đây cậu bận lắm hả?" Hà Khoan than thở, "Buổi xếp hạng của Qs-7 sẽ diễn ra trước thời hạn đó!!"

Túc Duy An chớp chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi, "Ò..."

Thời gian này cậu rất bận, thế nên việc diễn ra trước gì đó cậu không rõ lắm.

"Ban đầu không phải là ngày 9 ư? Nhưng tớ nghe nói là khả năng cao sẽ có mưa từ ngày 7 đến ngày 15 tháng sau, vì thế nó đã dời lên sớm hơn vào ngày 5 rồi!" Hà Khoan hét lên.

Nội tâm của Túc Duy An không hề dao động chút nào: "... ừa."

Hà Khoan: "Không phải chứ, cậu không đi thật hả?"

"Dạo gần đây công việc của tớ thật sự rất bận." Túc Duy An đem âm lượng giảm xuống, "... không có cách nào xin nghỉ phép được."

Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mình nghe được rất rõ ràng.

Túc Duy An: "....."

"An An, có phải cậu làm việc đến ngốc rồi không?" Giọng điệu của Hà Khoan khoa trương, "Tháng sau là Quốc khánh, pháp luật có quy định về ngày nghỉ rồi mà!"

"Ừ." Túc Duy An tuỳ tiện đáp một câu.

Mười giây sau——

"A!!!!!" Cậu đột nhiên kích động đứng hẳn dậy.

"Đúng rồi, đúng rồi! Vậy chúng ta xuất phát lúc mấy giờ đây?"

Đàm Tự chỉ cần nhìn từ phía sau thôi cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc này chắc chắc miệng của đứa bé kia sẽ hơi mở ra, hai bên khoé môi giương lên cùng với đôi mắt cong cong, bên trong còn rất lấp lánh.

Trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy qua dáng vẻ này rồi —— là khi Túc Duy An được phép tham gia cạnh tranh tuyển chọn hoạ sĩ cho 《Hoạt Động Tuyệt Mật》.

"Vậy mọi chuyện đã định rồi đó!" Hà Khoan xem trang web của bên kia, nhanh chóng quyết định ngày ngay, "Đi vào ngày thứ tư nhé, tớ sẽ đặt vé máy bay và khách sạn, không có vấn đề gì chứ?"

Túc Duy An vui sướиɠ một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được, "Nhưng mà vé xem concert..."

Hà Khoan: "Cậu lên mạng quay thử đi, nếu không được thì chúng ta bàn sau nhé."

Bởi vì vé concert xếp hạng của Qs-7 rất hot thế nên bọn họ chỉ có thể mua bằng cách quay ngẫu nhiên.

Khi cậu ngắt điện thoại, Đàm Tự cũng đã ngồi về lại sô pha.

Nhưng bây giờ trong lòng của Túc Duy An chỉ còn duy nhất mỗi chuyện đi Nhật Bản, thế nên cậu mới vội vàng thu dọn đồ đạc của mình.

Niềm vui đột ngột đến vậy nên tối nay cậu không còn tâm trạng nào để tiếp tục vẽ nữa.

Đàm Tự nghiêng mặt, đuôi lông mày của hắn bắt đầu nhướng lên.

Túc Duy An bắt gặp được ánh mắt của hắn, "Tự ca, tôi, tôi về trước đây..."

Đàm Tự liếc nhìn thời gian, "Mới chỉ vẽ có một giờ, cậu định lừa tôi để lấy một bữa cơm à?"

Túc Duy An lập tức lấy điện thoại ra chuyển cho Đàm Tự 781 tệ.

Sau đó cậu xách balo lên bỏ chạy khỏi văn phòng.

Đàm Tự nhìn vào giao diện của WeChat, không hiểu vì điều gì mà hắn đã biết được cảm giác nghẹn khuất của Đặng Văn Thuỵ, không thể chi tiền mặc dù bản thân mình muốn.

Túc Duy An xuống xe buýt, bên cạnh thổi đến một trận gió lạnh làm cậu phải rụt cổ về.

Nháy mắt đã đến tháng 10, thành phố này từ trước tới giờ chưa từng có mùa thu, e rằng vài ngày nữa thôi sẽ bắt đầu vào đông.

Cậu ôm lấy hai cánh tay mình xoa xoa, bước đi nhanh hơn.

Trở về chung cư, vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy âm thanh thuỷ tinh vỡ toang phát ra từ căn hộ bên cạnh.

Sau đó cửa nhà được mở, người hàng xóm mặt mày thất thần đi ra, khi nhìn thấy cậu ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại nở một nụ cười, "An An về rồi à?"

"Cút đi! Đừng mò về nữa!" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ cất lên rồi dứt khoát đóng cửa.

Túc Duy An hơi ngại khi luôn chạm mặt vào lúc người khác đang trong tình thế khó xử thế này, vậy nên cậu gật đầu xem như là chào hỏi qua, tay nắm chặt lấy dây đeo balo dự định mở cửa vào nhà.

"Cái kia, An An này." Người hàng xóm gọi cậu, "Cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy lại... đêm nay cậu có thể cho anh vào nhà được không?"

Động tác của Túc Duy An ngừng đi, người hàng xóm ngay sau đó lại cười, "Ban đêm đi quấy rầy bạn bè khác thì xấu hổ lắm."

"... xin lỗi, ở nhà tôi không tiện." Túc Duy An từ chối ngay.

Mặc dù bề ngoài cậu tỏ ra mềm mỏng, nhưng thật ra trong lòng đang rất cảnh giác, trước đây mỗi lần lấy cơm giao đến thôi cậu cũng đã rất phòng bị.

Nói là hàng xóm nhưng thật ra cũng chỉ gặp qua vài lần, đến tên của một người còn không biết làm sao Túc Duy An có thể cho người đó vào trong nhà được?

Với lại, có ai sợ sẽ làm phiền bạn bè mà lại đến tìm người hàng xóm chỉ mới nói chuyện được hai lần để xin ở nhờ?

Người hàng xóm không nghĩ là đối phương sẽ từ chối dứt khoát đến thế, anh ta ái ngại mỉm cười, "Vậy được rồi, ngủ ngon."

Sau khi cậu bé đi vào nhà, gương mặt tươi cười của người hàng xóm lập tức thu về.

Vẻ mặt của anh ta trầm xuống, lần mò trong túi một lúc lâu, lấy ra một chiếc chìa khoá rồi thong dong mở cửa trở về nhà, động tác đóng cửa cũng rất nhẹ. Không bao lâu sau ở trong nhà lại phát ra động tĩnh không nhỏ, ước chừng kéo dài đến mười phút mới có thể yên tĩnh trở lại.

Túc Duy An cúi người lắng nghe qua cánh cửa, trong lòng cậu có hơi hoảng hốt. Qua mắt mèo cậu nhìn thấy rõ ràng người đàn ông kia lấy ra chìa khoá để mở cửa vào nhà.

Vậy thì vừa rồi anh ta muốn tới nhà cậu ở nhờ là có ý gì?

Càng nghĩ tới đây cậu càng lạnh sống lưng, hơn nữa vì tiết trời ở bên ngoài cũng đã trở lạnh. Túc Duy An rụt cổ, vội vàng cầm theo một bộ quần áo ngủ tay dài để đi vào bên trong phòng tắm.

Khi cậu trở ra, sương mù trong phòng tắm cũng theo đó tản ra ngoài.

Túc Duy An lấy khăn tắm xoa xoa tóc mình, cầm lấy điện thoại lên xem thì thấy ở trên màn hình hiện ra vài dòng thông báo của WeChat.

Vừa mở ra thì cậu phát hiện mình đã bị em họ của Đàm Tự kéo vào một nhóm WeChat rồi.

[Lăng Nguyên]: @Túc Duy An An An An An, khi nào cậu có thời gian chúng ta ra ngoài dùng một bữa cơm đi

[Đặng Văn Thuỵ]:????

[Túc Duy An]: Ừm... dạo gần đây tôi không rảnh rỗi lắm... [rùng mình.gif]

[Lăng Nguyên]: Mấy ngày Quốc khánh cậu có đi được không? Tới đi, anh muốn kết bạn với cậu

[Lăng Nguyên]: Nhân tiện anh sẽ giới thiệu cho cậu một vài người! [Đáng yêu]

Túc Duy An lưỡng lự một lát, cậu gửi sang vài cái nhãn dán mang biểu cảm ngốc nghếch.

Kết quả là sấy tóc xong rồi vẫn chưa thấy Lăng Nguyên trả lời cậu, đang chuẩn bị thoát WeChat thì phát hiện ra ở góc trái phía trên thông báo có một cuộc trò chuyện riêng.

[Lăng Nguyên]: An An, anh bị xoá khỏi nhóm rồiiii [Đau khổ ôm lấy cơ thể béo mập của mình.jpg]

Hai phút trước, Đàm Tự bỗng dưng tìm tới muốn được trao quyền hạn trong nhóm WeChat.

Cậu không biết có phải khi đó mình đã bị mỡ heo che mắt hay không mà thuận tay cho ngay lập tức...

Tác giả có lời muốn nói.

Lăng Nguyên: Tui hận!!