Tiền Mộ nhíu mày, nhạy bén nhận ra lời nói của Chu Liên Kiệt có ý ngầm.
Dường như, “chuyện lớn” này có một ý nghĩa đặc biệt. Hiện tại, nhiều cổ đông đang có ý định từ bỏ dự án [Tình yêu sao trời]. Chu Liên Kiệt, kẻ giỏi nịnh hót, hắn đương nhiên biết điều này.
Là ông chủ, Tiền Mộ có kế hoạch riêng của mình, mặc dù chưa thể xác định Đường Ngạo và Chu Liên Kiệt sẽ làm gì. Tuy nhiên, lời của tên Chu Liên Kiệt như ám chỉ rằng họ sẽ cùng với Đường Ngạo thực hiện gì đó to lớn hơn ngoài [Tình yêu sao trời], trong khi Tiền Mộ chưa từng nghe về bất kỳ dự án mới nào của đội ngũ này. Điều này để lại trong anh dấu hỏi lớn.
Lúc này, Tôn Di Tĩnh căng thẳng đứng dậy cầm ly rượu, thực ra trong ly là nước ngọt Đồng Diêu đã đưa cho cô. Cô vừa định mở miệng thì bị Chu Liên Kiệt ngắt lời: “Này, Tiểu Tĩnh, em cầm bia đi kính lãnh đạo thì có chút không hợp lý, em xem, chúng ta đều uống rượu mạnh mà! Đồng Diêu, rót rượu cho cô ấy.”
“Không, không, em không uống được rượu mạnh, uống một ly là đã ngục. Hôm nay em cũng không được khỏe lắm!” Tôn Di Tĩnh vội vàng xua tay, mặt cô hơi tái nhợt.
Rõ ràng là một gái ngoan, không giống ranh ma như Đồng Diêu, cũng chẳng biết cách từ chối người khác. Bình thường, cô ta chắc chắn không dám hé lời cãi cấp trên. Rõ ràng là không thể uống rượu, nếu không cô đã không dùng nước ngọt để giả làm rượu.
Lúc này, Đồng Diêu đã rót cho Tôn Di Tĩnh một ly nhỏ rượu trắng 53 độ từ Hạnh Hoa Thôn. Hành động này khiến Tiền Mộ một lần nữa nhíu mày.
Người phụ nữ này thực sự biết nịnh bợ, Chu Liên Kiệt nói gì cô ta cũng làm. Cô gái bị ép uống rượu kia rõ ràng không thể uống, nhưng cô ta lại chẳng quan tâm đến sự khước từ của người khác mà vẫn rót rượu. Lúc chiều, nhìn mối quan hệ của hai người có vẻ khá tốt, nhưng so với việc nịnh bợ lãnh đạo, tình bạn của họ thật nhỏ bé.
Anh thở dài, nhìn chằm chằm khi Đồng Diêu đứng dậy nhét ly rượu vào tay Tôn Di Tĩnh.
Đồng Diêu đưa rượu, nhưng chưa hề ngồi xuống mà nói: “Sếp, Tiểu Tĩnh thực sự không thể uống rượu mạnh, để cô ấy bày tỏ lòng kính trọng với Phó tổng giám đốc Đường, cô ấy nhấp một ngụm, còn lại tôi sẽ uống thay cô ấy.”
Lời Đồng Diêu khiến Tiền Mộ khá bất ngờ, anh cũng đặt đũa xuống và nhìn qua, muốn xem thử người phụ nữ này thực sự có dám uống thay đồng nghiệp không.
Bàn tiệc này chẳng hề đơn giản như anh nghĩ.
“Cô uống thay cô ấy? Được! Nhưng Tiểu Tĩnh cũng không thể không làm gì, nghe nói lần trước ở KTV cô hát rất hay, biểu diễn một tiết mục cho chúng ta đi, như vậy hôm nay cô không cần uống rượu mạnh nữa.” Chu Liên Kiệt đặt đũa xuống, nở nụ cười khó coi.
“Chu quản lý, em... thực sự không biết hát.” Tôn Di Tĩnh hóa đá tại chỗ, mặt đỏ bừng, nước mắt đã trực trào dâng, mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía cô.
“Vậy em nói xem phải làm sao? Hay nhảy một điệu cũng được.”
Tiền Mộ cảm thấy toàn bộ tam quan mình đang dần sụp đổ. Hắn ta gần như đang lầm tưởng rằng mình đang ở trong một phòng VIP của hộp đêm, nơi các cô gái không phải là đồng nghiệp mà là những người chuyên phục vụ rượu, hát hò và nhảy múa.
Anh chẳng thể tin nổi công ty của mình lại có thể như thế này. Bề ngoài, có vẻ như tất cả là do con chuột cống duy nhất là Chu Bái Bì gây ra, nhưng nhìn sang Đồng Diêu với vẻ mặt dung túng và hào hứng, Tiền Mộ nhận ra vấn đề có thể không chỉ dừng lại ở đó.
Anh lắc đầu, cầm ly rượu lên, chuẩn bị đứng dậy để chấm dứt trò hề này. Bất ngờ thay, anh lại nghe thấy Đồng Diêu cất giọng nói ngọt ngào đến phát ớn: "Ôi sếp à~ Anh thật quá đáng nha! Người hát hay lần trước rõ ràng là em mà, chứ không phải cô ấy!"
__
[Vở kịch nhỏ]
[Trước khi tiệc rượu bắt đầu] Tiền Mộ: Tã giấy? Hành động này thật quá bỉ ổi.
[Lúc tiệc rượu vừa bắt đầu] Tiền Mộ: Đùa sao, tôi không muốn uống, không ai có thể ép tôi uống!
[Giữa tiệc rượu] Tiền Mộ: Đồng Diêu, bán cho tôi một cái tã giấy đi!
[Cuối tiệc rượu] Tiền Mộ: Đồng Diêu, làm ơn đấy, giúp tôi chặn rượu đi!