"Chỗ của tôi ở đâu?" Tiền Mộ tránh xa Đồng Diêu và Chu Bái Bì, vẻ mặt đầy căm ghét.
Chu Bái Bì kiễng chân lên ngó nghiêng một vòng, hình như không thấy vị trí nào trống nên tùy tiện chỉ vào một cái bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của Đồng Diêu. Nơi này toàn đồ đạc, thậm chí còn chẳng có ghế ngồi.
"Ngồi tạm ở đây trước đi!"
"Anh chắc chứ? Đây mà là vị trí làm việc sao? Bàn nhỏ thế này không nói, nhìn còn không chắc chắn. Nếu nó sập và làm tôi bị thương thì sao?" Từ nhỏ, Tiền Mộ đã được sống trong nhung lụa, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, anh bàng hoàng.
"Đây là để tiện cho công việc của cậu mà! Tôi đã đặc biệt sắp xếp cậu ngồi cạnh Đồng Diêu, từ nay cậu sẽ là trợ lý của cô ấy, ngồi đây sẽ giảm bao nhiêu chi phí để giao tiếp phết đấy! Khi chúng tôi mới chuyển đến tòa nhà này, điều kiện còn chẳng bằng bây giờ đâu! Ngồi tạm đây, đợi khi cậu chính thức vào làm, tôi sẽ đích thân lên cấp trên xin một vị trí đàng hoàng cho cậu."
Chu Bái Bì cười vẻ chân thành. Nếu đối diện hắn là một người mới đặt chân vào công ty, có lẽ họ sẽ thực sự tin lời hắn.
Nhưng Tiền Mộ đã gần như phát điên, nghe được nửa câu đầu của Chu Bái Bì đã muốn ngất luôn cho xong.
Đồng Diêu! Người phụ nữ làm công việc không đúng đắn sau giờ làm kia, lại là cấp trên của anh? Một người như vậy xứng ư? Anh, người sở hữu tài sản bạc tỷ và đã quản lý một công ty đầu tư lớn, sao có thể sa cơ lỡ vận đến mức làm trợ lý cho một người phụ nữ "không đúng đắn" như vậy!
"Không thể được! Tôi không chấp nhận, tôi không thể làm trợ lý của cô ta!" Tiền Mộ nghiến răng, vẻ mặt đầy giận dữ.
Thấy anh có vẻ là loại không dễ đối phó, Chu Bái Bì không tức giận mà vẫn mỉm cười: "Ồ? Cậu đừng kích động. Ở đây chỉ có hai ba người làm công tác văn bản, mà Đồng Diêu là người có kinh nghiệm thâm niên nhất. Theo cô ấy, cậu chắc chắn sẽ học hỏi được vô số thứ! Tất nhiên, nếu cậu không muốn làm việc với cô ấy, cậu có thể nói chuyện với HR để chuyển sang nhóm khác. Tôi không có ý kiến."
Nói xong, Chu Bái Bì quay lưng rời đi, tiếp tục chỉ trỏ ở những nơi khác.
Đồng Diêu nhướng mày ngồi lại chỗ của mình, bắt đầu bận rộn với máy tính.
Tiền Mộ chết trân giữa hành lang, cảm thấy mình như một thằng ngốc. Rốt cuộc anh đã nghĩ cái gì mà lại cải trang để thăm dò cơ chứ?
Anh nhấc túi máy tính lên, sải bước rời đi, vừa đi vừa lục tìm số điện thoại của trợ lý trong điện thoại. Cuối cùng anh dừng lại ở một góc yên tĩnh, quan sát từ xa khu vực làm việc trước mặt, đôi lông mày cau lại.
Quản lý kiểu như Chu Liên Kiệt, phong cách âm dương quái gở, cùng nhân viên như Đồng Diêu, cho thấy nơi này có vấn đề rất lớn. Anh đến đây chính là để giải quyết vấn đề này.
Anh lại cầm điện thoại lên lần nữa, lần này là gọi cho phòng hành chính.
Anh yêu cầu phòng hành chính cung cấp ngay bàn làm việc và ghế, nhưng bên kia lại trả lời rất máy móc, nói rằng việc này phải do quản lý đề xuất, rồi đến chờ tổng giám đốc và phó tổng giám đốc phê duyệt.
"Một bàn làm việc mà cũng cần phó tổng giám đốc phê duyệt sao? Quy trình này mất bao lâu?"
"Quy định là vậy. Nhanh thì khoảng một tháng, chậm thì vài tháng."
"..."Tiền Mộ ưỡn ngực đi đến phòng họp, kéo một chiếc ghế ra. Chiếc ghế này thấp hơn rất nhiều so với ghế xoay của người khác, hơn nữa lại rất hẹp. Với chiều cao 1m87 của anh, ngồi vào chiếc ghế này có thể sẽ chẳng vừa.