Chương 22: Chó của anh Tô

Tô Chiết ngồi trên chiếc ghế in hình những con thú hoạt hình, khoảng cách hai người rất gần, hiển nhiên đối phương đang vô cùng kích động, bàn tay nắm thật chặt, trong ánh mắt tràn ngập vui sướиɠ khó thể tin nổi, tựa như nước sông tràn qua đỉnh núi, không tài nào kiềm chế.

Tô Chiết nhìn gương mặt người trước mắt, căn bản không nhớ ra đối phương là ai.

Trong trí nhớ của anh, anh chưa từng có ấn tượng với gương mặt này.

Nhưng sau khi nghe đối phương nhắc đến trường trung học Minh Đức, hồi tưởng lại cuộc sống những năm tháng học cấp ba, trên gương mặt nho nhã của anh lập tức xuất hiện sự chối bỏ.

Tựa như hận không thể đào đoạn ký ức đó từ trong đầu ném ra ngoài, coi như chưa từng tồn tại.

Tô Chiết lẳng lặng kéo dài khoảng cách với người tới, đứng lên, ngón tay thon dài đẩy kính mắt, đôi con ngươi bình thản, sắc mặt tỉnh táo mang theo xa lạ: "Ngài nhận nhầm người rồi".

"Không thể nào", Cảnh Thuần không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt này cả đời cậu ta cũng không thể nhầm lẫn, cho dù anh có hóa thành tro cậu ta vẫn nhận ra. "Không thể nhận lầm".

Sợ đối phương phủ nhận lời của mình, Cảnh Thuần vội mở miệng, "Trung học phổ thông Minh Đức, lớp 11-1, Tô Chiết".

Thấy vẻ mặt sững sờ của người đàn ông, Cảnh Thuần mở miệng: "Anh Tô, em chính là chó của anh đây".

Nghe được câu này, trước mắt Tô Chiết tối sầm lại, vô thức lùi về sau hai bước, trí nhớ như sóng biển ập tới, trong lúc nhất thời biến thành một đoạn phim, lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu. Anh xấu hổ chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hi vọng không ai nhận ra anh.

Vừa rồi giọng nói của Cảnh Thuần không nhỏ, khách khứa trong tiệm và nhân viên phục vụ đều nhìn về phía bên này, đôi mắt người nào cũng ánh lên nét hốt hoảng.

Ngoại hình và khí chất của Tô Chiết vô cùng xuất sắc, vừa nãy anh ngồi ở chỗ này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Người đàn ông mới thốt thành câu, lửa cháy được đổ thêm dầu, Tô Chiết lập tức biến thành tiêu điểm của cả cửa tiệm.

Nếu trong tình huống gặp phải chuyện xấu hổ thông thường, anh sẽ không hề cảm thấy bối rối, dù sao chuyện khiến người ta xấu hổ, người trong ngành kinh doanh gặp qua không ít. Nhưng xấu hổ nhất ở chỗ tình huống xấu hổ còn được buff thêm một phần tuổi trẻ, làm cho trợ lý Tô luôn luôn bình tĩnh biết tự kiềm chế liệu sự như thần bị rối loạn trận tuyến.

Tô Chiết muốn mở miệng phản bác, nhưng lời đến bên miệng lại không thốt thành câu.

Cảnh Thuần kích động đến choáng váng đầu óc, bước lại gần hơn, "Anh Tô, anh còn nhớ em không, em là Cảnh Thuần nè".

Xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, Tô Chiết ép mình nhìn thẳng vào đối phương, nhưng quả thật anh không hề có ấn tượng.

"Xin lỗi, tôi..."

Ai ngờ anh còn chưa dứt lời, đối phương đã vỗ bàn "Bốp" một cái: "Anh Tô, anh đang nói gì thế?!"

Trong lúc nhất thời, tất cả những người đang nhìn sang phía bên này đều run rẩy, nhưng không kìm nén được tâm tình hóng drama, vẫn lặng lẽ meo meo ngó hai người họ.

Tô Chiết tưởng rằng mình không nhận ra khiến đối phương nổi nóng, định xin lỗi.

Ai ngờ, Cảnh Thuần lại xúc động thốt lên: "Anh quên rồi sao, trong từ điển của anh căn bản không hề có hai chữ xin lỗi".

"..."

Trong lòng Tô Chiết sinh ra dự cảm xấu.

Không, cậu đừng nói.

Cảnh Thuần: "Trước kia anh từng nói, Tô Chiết anh đây là người không bao giờ sai!"

Tô Chiết nghe xong da đầu tê rần, anh hít sâu một hơi, hận không thể ngất ngay tại chỗ.

Sao một đời lại dài như vậy?

Hành tinh khác có người sinh sống không?

Khi nào đất nước sẽ bắt đầu triển khai hạng mục du hành vũ trụ?

Anh nhớ lại lần mất mặt đến mức này gần nhất của mình, đó là vào thời anh còn học cấp ba.

Cảnh Thuần thấy sắc mặt của anh phức tạp, mở miệng hỏi thăm: "Anh Tô, có phải anh không nhớ ra em không? Em là cái thằng cắt đầu đinh nhỏ hơn anh một lớp ấy, còn từng có lần hẹn anh ra ngoài đánh nhau rồi đó".

Tô Chiết đang cân nhắc nên làm thế nào để trả lời đối phương mà không làm mất mặt cậu ta.

Ngay giây tiếp theo, đối phương đã tự quẳng mặt của mình xuống mặt đất: "Cũng đúng, năm đó anh Tô có nhiều chó như vậy, không thể nào ấn tượng với em được, không sao đâu".

Tô Chiết:...

Thật là một cậu bé ngoan, còn biết tự an ủi bản thân mình.

Tô Chiết lập tức cảm thấy hơi có lỗi với đối phương, nhưng những người bạn gặp gỡ thời học cấp ba anh quả thực không nhớ hết được.

Dù sao ngày nào cũng có vô số người xuất hiện trước mắt anh, mỗi ngày ngoài học hành anh còn phải đi làm thêm, không có thời gian nhớ tên người khác.

Người được gọi là bố anh năm đó ôm gia tài bỏ trốn cùng người tình, nhà họ Tô lâm vào tình cảnh vô cùng chật vật. Không kể đến chuyện lúc ấy anh còn đang học cấp ba, mà Tô Đản cũng vừa thi xong, chuẩn bị bước chân vào trường.

Học phí của anh còn ổn, nhưng Tô Đản mới vào trường, rất nhiều khoản phí phải nộp, nào thì đồng phục học sinh nào thì đồ dùng học tập thứ gì cũng cần tiền, huống hồ còn phải cho nó tiền tiêu vặt. Tô Chiết biết mẹ vất vả, nhưng anh lại không mong Tô Đản thua kém bạn học khác bất cứ thứ gì.

Dù sao một cậu bé mười sáu mười bảy tuổi cũng cần có mặt mũi, anh hiểu được, thế nên anh đã đi tìm một công việc làm thêm theo giờ, mỗi ngày kết thúc tự học tối xong là lại đạp chiếc xe đạp đã có tuổi đời gần hai mươi tám năm tới cửa tiệm làm thêm.

Chiếc xe đạp đó quá cũ kỹ, không ít nơi bị gỉ sét rơi tróc lả tả, các học sinh trung học bình thường có sĩ diện thì thà đi bộ còn hơn đi một chiếc xe mất mặt như vậy.

Nhưng Tô Chiết không giống họ, anh chẳng hề quan tâm ánh mắt người nào.

Hai tháng đầu lên lớp mười một, tất cả mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, cho đến tận một đêm khi anh làm xong công việc làm thêm trở về nhà, khi đó bóng đêm đã rất đậm, thời gian cũng gần tới 0 giờ. Tô Chiết sợ quấy rầy người nhà nghỉ ngơi, nhẹ chân nhẹ tay dựa xe trong sân, múc nước trong lu đến lau người. Ngay lúc anh đi vào phòng cầm quần áo thì nghe được âm thanh sụt sịt.

Tô Chiết tưởng mình nghe lầm, nhưng khi anh nghiêng đầu lại phát hiện ra Tô Đản đang vùi mình trong chăn hít nước mũi.

Anh tưởng là nhóc bị ốm, định bụng kéo chăn trên đầu em trai xuống, sợ nhóc che chăn kín quá ngạt thở.

Ai ngờ chăn mới được kéo ra, đã thấy nhóc con nước mắt nước mũi đầy mặt.

Tô Đản không ngờ anh trai mình sẽ kéo chăn của cậu xuống, hoảng hốt kéo chăn lại.

Tô Chiết nhíu chặt mày: "Sao thế nhóc, khóc cái gì?"

Tô Đản hốt hoảng tay chân kéo chăn kín mít: "Không có gì".

Tô Chiết giật chăn xuống, nhờ ánh trăng soi vào trông thấy nửa bên mặt sưng vù của Tô Đản.

"Mặt em làm sao thế này?!"

Giọng nói của Tô Chiết vô thức phóng đại, lửa giận từ đáy lòng phừng phực bùng lên, "Ai đánh em?!"

Tô Đản vẫn nhất quyết nói mình không sao, nhưng đến cuối cùng cậu không thể chống lại được anh trai, đành phải kể chuyện mình bị bắt nạt ở trường.

Tô Chiết và Tô Đản có bề ngoài rất thanh tú, giống với người bố kia của họ, chẳng qua Tô Chiết đeo kính nên che đậy được đôi chút, còn làm cho người khác có cảm giác xa cách lạnh lùng. Nhưng Tô Đản thì không được như vậy, vừa nhìn đã biết là một chiếc bánh bao mềm dễ bóp.

Sau khi lên cấp ba chưa bao lâu, cậu đã bị nhóm học sinh khối trên tới bắt nạt đòi tiền, Tô Đản biết anh trai mình làm thêm vất vả, từng phản kháng nhưng đều bị đánh cho không đứng lên được. Mà cậu càng phản kháng, bạo lực và cướp đoạt càng đến nhiều thêm.

Hôm nay cậu không chịu đựng được đánh trả lại, suýt chút nữa bị nhóm người kia đánh cho điếc một bên tai.

Người dẫn đầu nhóm học sinh bắt nạt là một cậu học sinh khối 11, là một đầu gấu trường không ai dám trêu vào, đương nhiên sẽ không có người giúp Tô Đản. Không phải họ không có sự đồng tình, chỉ là ai cũng mang theo bản năng tự vệ của riêng mình, không muốn rước họa vào thân, nếu họ ra tay giúp cậu, chắc gì người tiếp theo đã không phải bọn họ.

Sau khi biết chuyện Tô Chiết không nói gì, Tô Đản cho rằng anh của cậu cũng bất lực, ai ngờ ngày thứ hai, Tô Chiết đã chặn người trong con ngõ nhỏ đánh nhau.

Tô Chiết quanh năm làm việc nhà nông, có sức khỏe, cũng có nhiều mưu mẹo. Tuy rằng đối phương đông người, nhưng Tô Chiết biết ai là kẻ dẫn đầu, cứ chọn người đó mà xuống tay.

Việc này gây ra trận náo loạn không nhỏ, đối phương phải vào bệnh viện, Tô Chiết tuy rằng bị thương không nghiêm trọng như cậu ta, nhưng cũng không dễ chịu.

Tô Chiết có thành tích tốt, chuyện khổ nào cũng có thể nuốt trôi, vững vàng ngồi ở vị trí số 1 của toàn khóa, sau khi thầy chủ nhiệm biết chuyện này, ông gần như đã tận tâm tận lực bảo vệ cho anh.

Chuyện mấy cậu đầu gấu kia bị nhập viện, không ai không biết.

Cũng vì thế, giang sơn trong trường đổi chủ, Tô Chiết một trận thành danh.

Sau này khi ra viện, cậu đầu gấu kia sai người đến đập xe của Tô Chiết, ai ngờ chẳng còn người nào nghe lời hắn, thực chất thì không ai dám nghe lời hắn, bởi vì Tô Chiết đánh nhau như không cần mạng, mà người nào cũng theo đuổi cái mạnh, tự nhiên cảm thấy nghe lời Tô Chiết sẽ có mặt mũi hơn.

Cậu đầu gấu trường tức giận tự mình ra tay đập xe của Tô Chiết, xe đạp bị đập nát, lại đúng lúc bị Tô Chiết bắt gặp. Cậu chàng lập tức mềm nhũn hai chân, sợ hãi đến mức ngã lăn ra đất.

Tô Chiết không cãi vã cùng cậu ta, chỉ mang xe đạp đi bán sắt vụn, sau đó mỗi buổi tan học tại trường trung học Minh Đức luôn có thêm một cảnh tượng kỳ quan.

Thiếu niên hăng hái chạy trong gió đêm, ánh đèn sáng lên trong trường học cũng không đuổi kịp bước chân, vĩnh viễn để lại trong lòng người khác một bóng lưng làm việc nghĩa không sợ khó khăn.

Tuổi nhỏ nhất thời rung động, không ít thiếu niên ngây thơ trẻ tuổi lén lút nhìn theo anh, chẳng qua cả đám người bọn họ không ai biết được, Tô Chiết chỉ đang sợ đến muộn ca làm thêm buổi tối.

Danh hiệu đầu gấu trường đặt trên thân, Tô Chiết không hề từ chối, dù sao tất cả mọi người đều biết anh lợi hại rồi, thì không ai dám bắt nạt Tô Đản nữa.

Về sau có không ít người tìm anh hẹn đánh nhau, nếu gặp mặt Tô Chiết sẽ dạy đỗ đối phương một trận, để lại lời lẽ rất chí lý, "Đánh nhau kém như vậy, chắc là học hành cũng không ra gì".

Làm cho không ít người thẹn quá hóa giận, đánh nhau thì đánh nhau đi, hạ nhục chỉ số thông minh của người ta là có ý gì?!

Cũng vì câu nói này của Tô Chiết, không ít người hăng hái vươn lên, muốn dùng sức mình kéo Tô Chiết xuống.

Chẳng qua thỉnh thoảng đυ.ng mặt, Tô Chiết lại chế giễu giảng giải cho người ta mấy đề bài.

Điểm số đi lên, sẽ nhận được sự khẳng định.

Mẹ nó chớ, được học sinh giỏi nhất khối khẳng định, thật nghiện, kể ra cũng có mặt mũi biết bao.

Từ đó tùy tùng của Tô Chiết ngày càng nhiều, nhưng Tô Chiết chưa từng thừa nhận bất cứ ai.

Dù sao nói chuyện xong rồi, đánh nhau xong rồi, giảng đề khẳng định xong thì không ai ở lại được bên cạnh anh nữa.

Về sau có người không nín được, đi tìm Tô Chiết, "Anh Tô".

Tô Chiết không thèm nhìn cậu ta một cái.

Người kia hốt hoảng chặn đường của anh: "Anh Tô, anh nhận em làm đệ của anh đi".

Tô Chiết không hề nghĩ ngợi: "Không muốn".

Người kia sốc.

Tô Chiết căn bản không định kéo bè kéo lũ, anh không cần mặt mũi và thế lực, người khác muốn làm đàn em của anh hay không anh không quan tâm, lại nói tập tục xấu này nên ngăn chặn.

Mặc dù anh Tô đánh nhau chế giễu người, nhưng lại là một thiếu niên tốt phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Ngay từ đầu mục đích của anh chỉ là không muốn Tô Đản bị bắt nạt ở trong trường, mục đích hoàn thành, anh không cần tiếp tục phát triển nó. Tên tuổi đầu gấu trường anh không quan tâm, dù sao có làm thì cũng không ai trả tiền công cho anh cả.

Tô Chiết nhìn người trước mặt, suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để xua đi suy nghĩ của đối phương, hơn nữa phải làm sự sùng bái của cậu ta đối với anh biến mất, như vậy mới có thể diệt trừ ý nghĩ buồn cười này tận gốc.

Người đó không cam lòng, tiến lên nói: "Anh Tô, anh cứ nhận em đi, em sẽ đưa hết tiền cho anh, anh gọi lúc nào em cũng tới, tan học có thể chạy tới siêu thị mua bánh mì cho anh nữa".

Nếu đi theo được Tô Chiết, cậu ta sẽ rất có mặt mũi.

Ai ngờ đối phương lại chẳng hề động lòng.

"Ngại quá", Tô Chiết tùy ý phất tay. "Con người tôi không thích thu nhận đàn em, nhưng nếu cậu muốn làm chó của tôi thì lại khác".