Quyển 1 - Chương 6: Gặp lại
Nửa tháng sau
Phía sau con hẻm của quán bar nào đó ở Tây Đường
"Bắt lấy bọn họ!" Đèn đường mờ tối, mấy người đàn ông ở trần tay cầm mã tấu, mặt mũi tràn đầy sát khí đuổi theo hai cô gái tay không tấc sắt ở phía trước, tình thế nguy hiểm đáng sợ.
"Cô chạy mau, đi báo cảnh sát!" Mắt thấy khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần, mà các cô mang giày cao gót căn bản không thể chạy thắng người phía sau, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên ngừng lại, cô vừa lớn tiếng dặn dò cô gái bên cạnh, vừa dùng sức phá đổ đồ vật linh tinh chất đống ở ven đường về phía sau, để cho cô gái có thời gian chạy trốn.
Nhiệm vụ của lần này khác với trước kia, là một nữ cảnh sát với khuôn mặt lạ hoắc và thân thủ không tệ duy nhất của khu vực cảnh sát ở Tây Đường, Thẩm Tòng Thiện vừa được điều tới đây, liền bị phái đến bên cạnh Lysa-- người tình của trùm xã hội đen ở Tây Đường. Trước mắt, cảnh sát đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội, đủ để đưa ông trùm xã hội đen của nhóm bè đảng ngầm này ra công lý, hiện tại chỉ chờ nhận được mạng lưới hành động cuối cùng, mà nhiệm vụ của Thẩm Tòng Thiện chính là, ở trước lúc cảnh sát chính thức lập án khởi tố tên trùm xã hội đen này, phải bảo vệ an toàn cho nhân chứng tố cáo đối phương là Lysa, không để cho đối phương phát hiện ra dấu vết.
Vậy mà, không biết sai ở khâu nào, mấy tiếng trước, ông trùm xã hội đen này đã nhận được phong thanh, ông ta không chỉ mua chuộc "Đầu rắn" bằng số tiền lớn để trốn khỏi thành phố A, trước khi đi còn ra lệnh gϊếŧ chết nhân tình và cảnh sát nằm vùng, cắt thành tám mảnh.
Vừa rồi ở trong quán rượu, may nhờ Thẩm Tòng Thiện kịp thời nhận ra khác thường, kiếm cớ kéo Lysa rời đi, nếu không thì các cô sớm đã bị chém chết ở trong nhà vệ sinh rồi.
"Rầm!" Người truy sát bị một số đồ vật đổ ập xuống, đội hình hỗn loạn, không đợi bọn họ thoát khỏi đống hỗn độn đó, người dẫn đầu đã bị một đôi chân thon dài đá bay, con dao trong tay cũng bị văng lên khoảng không.
Cùng lúc đó, Thẩm Tòng Thiện nhảy bật lên, tay không dao, bắt được con dao dài rơi xuống.
"Chém chết cô ta!" Thấy tình cảnh này, bọn côn đồ lại càng thẹn quá hóa giận, hét lên liền xông về phía Thẩm Tòng Thiện.
Số người của đối phương đông đảo, dáng vẻ kiêu căng và ngông cuồng, nhưng ngõ hẽm nhỏ hẹp, cũng bất lợi cho loại vũ khí như mã tấu phát huy, mặc dù chỉ có một mình Thẩm Tòng Thiện, nhưng dù sao cũng đã từng chịu sự huấn luyện quân sự chính quy của nhân viên cảnh vụ, dùng ưu thế không gian, với thân thủ của cô đủ để chống lại bọn ô hợp này.
Tuy nhiên, một loại cảm giác choáng váng lại không hề báo trước mà kéo tới, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, hơi sức dần dần mất đi.
"SHIT!" Trong nháy mắt, Thẩm Tòng Thiện ý thức được mình bị bỏ thuốc, không cần phải nói, nhất định là vừa rồi ở trong quán bar bị người ta động tay động chân rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.
Thể lực của cô nhanh chóng giảm đi, không thể tiếp tục dây dưa với đối phương thêm nữa.
Nghĩ đến đây, cô dùng sức né tránh ánh dao đang bổ tới trước mặt, liều mạng đá một đá, đá trúng trên bụng trái của một người, nghe lá lách người nọ rạn nứt đau đớn ngã xuống đất, quằn quại mà kêu gào trên mặt đất.
Thừa dịp người phía sau bị ngăn cản một lúc, Thẩm Tòng Thiện ném vũ khí xuống, cướp đường chạy như điên.
Dùng hết tất cả sức lực chạy đến đầu đường, thể lực của Thẩm Tòng Thiện đã đến cực hạn, cô cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn để giữ tỉnh táo cho mình, nhưng đến đoạn đường trống trải, cô căn bản là chạy không lại những người đuổi theo phía sau.
Thời gian bỗng như thả chậm gấp một vạn lần, mỗi một giây, nhiệt độ của trái tim đã hạ xuống mấy phần, hít thở cũng càng lúc càng nặng nề.
Đang lúc cô gần như tuyệt vọng, ở góc rẽ không xa phía trước lại đột nhiên rọi tới hai chùm ánh sáng.
Có chiếc xe chạy về phía này!
"Dừng xe!" Trong lòng mừng như điên, Thẩm Tòng Thiện vừa hô to, vừa lảo đảo chạy nhanh lên trước, liều lĩnh mà đứng ở giữa đường, giang hai tay ra, nhìn chiếc xe thể thao đang lao tới bằng tốc độ 180 km!
"Két--" Chiếc xe thể thao quả nhiên bị cô ép phải ngừng lại, tiếng ma sát vì thắng gấp xuyên vào màng nhỉ, Thẩm Tòng Thiện còn chưa kịp liếc mắt nhìn đầu xe cách mình chỉ có mười mấy cm, vội vàng xông tới mở cửa xe, lập tức ngồi lên.
"Lái xe, tôi là cảnh sát..." Cô liếc mắt nhìn bọn côn đồ đã đuổi tới ven đường, quay đầu giải thích với chủ xe, nhưng, lời còn chưa nói hết, lại miễn cưỡng nuốt trở vào.
"Là anh!" Cô khó có thể tin mà nhìn người trước mắt, dĩ nhiên là "Khách làng chơi" khốn kiếp gặp ở "Cửu Cung" vào nửa tháng trước.
"Là cô." Phản ứng của Hàn Dập Hạo lại bình tĩnh hơn nhiều, nhưng hiển nhiên anh cũng nhận ra Thẩm Tòng Thiện.
"Người đàn ba thối, lăn xuống đây cho ông!" Trong nháy mắt, tiếng mắng chửi tục tằn khiến Thẩm Tòng Thiện tỉnh lại sau sự kinh ngạc, cô lớn tiếng thúc giục: "Lái xe!"
Hàn Dập Hạo chỉ thản nhiên quét mắt liếc nhìn một đám người đang xúm lại xung quanh, từ biểu cảm của Thẩm Tòng Thiện và cách nói chuyện của đối phương, đại khái cũng đoán được tình hình trước mắt.
"Cạch!" Đạp chân ga, xe thể thao mui trần dáng thuôn đột nhiên tăng tốc, bỏ xa người phía sau ở phía sau đèn xi nhan xe.
Chuyển qua mấy đầu phố, xe lại đột nhiên ngừng lại.
"Xuống xe." Mặt anh không chút chút biểu cảm, trầm giọng mở miệng.
"Cô vẫn không nhúc nhích, "Tiên sinh, tôi muốn trưng dụng xe của anh, mời anh xuống xe."
Anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng uy hϊếp: "Nếu không xuống xe, bổn thiếu tự mình ném cô xuống."
Đối với nhân vật như Thẩm Tòng Thiện, bởi vì ấn tượng đêm đó vô cùng sâu sắc, cho nên đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ chuyện anh bị cô giội rượu ở trước mặt mọi người, đêm nay gặp cô bị người đuổi gϊếŧ, có thể để cho cô lên xe đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không có nghĩ đến cô gái này còn dám được voi đòi tiên.
"Anh cũng nghe kỹ cho tôi, xe của anh, tôi muốn trưng dụng! Tôi sẽ không xuống." Hơi thở bất ổn, cả người không có sức, nhưng cô lại hét to hơn anh.
Thật ra thì bây giờ ở nơi này cũng không quá vắng vẻ, cho dù cô xuống xe, cũng sẽ không có nguy hiểm, nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho an nguy của Lysa, vừa rồi ở trên xe, cô đã dùng điện thoại di động của Hàn Dập Hạo báo cảnh sát, nhưng điện thoại của Lysa lại vẫn không gọi được, cô nhất định phải đi tìm cô ấy.
Hàn Dập Hạo cũng lười nói nhảm với cô, anh tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe, đi tới bên cửa xe bên kia, mở ra, không nói hai lời nắm lấy cổ tay của Thẩm Tòng Thiện, muốn kéo cô ra ngoài.
"Khốn kiếp, thả tôi ra!"
Sức lực của người đàn ông quá lớn, Thẩm Tòng Thiện lại bị bỏ thuốc, sức lực chênh lệch quá lớn, dưới cơn nóng giận, cô há miệng, cắn lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, giữ chặt không buông.
"Chết tiệt!" Anh cũng đã nổi giận, dùng sức hất cô ra, "Bốp" một tiếng, cái ót của Thẩm Tòng Thiện đυ.ng vào trên tai lái.
Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, cô đau đến ngay cả sức nói chuyện cũng không có, nhưng mà lại theo bản năng nắm chặt lấy phía bên trong của cửa xe, không để cho anh kéo cô xuống.
"Cô gái này, có phải cô điên rồi hay không." Anh nhíu mày.
"Tôi muốn đi tìm người!" Cô nhìn anh, kiên định nói.
"Cô muốn đi chịu chết tôi sẽ không ngăn cản cô, nhưng bây giờ cút ra khỏi xe của tôi!" Vừa rồi cô gọi điện thoại thì anh đã nghe rõ hơn quá nữa, nhưng cho dù cô muốn làm cái gì, cũng đều không có một chút quan hệ gì với anh. Huống chi, đến bây giờ mà cô vẫn còn là cảnh sát, khiến anh có chút kinh ngạc, xem ra những người ở cục công an thành phố thật không có để anh vào trong mắt.
"Khốn kiếp, tôi muốn đi cứu người! Đưa chìa khóa cho tôi!" Thẩm Tòng Thiện giận đến mức chửi ầm lên, đá một đá về phía của anh, nhưng trong lúc tức giận cô đã quên chiếc váy bó sát người cô đang mặc trên người đã bị cô xé ra một đường vết rách để tiện cho việc đánh nhau trước đó.
"Xoẹt--" anh túm lấy bắp chân của cô, kéo giật xuống, chiếc váy hoàn toàn rách thành làm đôi, bắp chân thon dài trắng nõn của cô cứ như vậy không che được chút nào mà phơi bày ở đáy mắt của anh.