Quyển 1 - Chương 19: Sếp VS lính
Đến cục cảnh sát gìn giữ hòa bình, sau khi nghe bài phát biểu của lãnh đạo gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc, lúc Thẩm Tòng Thiện đi đến chỗ y tế nhận thuốc chống sốt rét và các bệnh dịch phổ biến khác ở Châu Phi thì lại gặp được Lộ Gia Nghi.
"Gia Nghi!"
"Tòng Thiện!"
Hai người đều hết sức kinh ngạc và mừng rỡ, mặc dù mới gặp nhau mấy ngày trước, nhưng dù sao bây giờ là ở nước ngoài, gặp người quen tâm trạng cũng khác.
"Cậu cũng mới đến hôm nay sao?" Thẩm Tòng Thiện hỏi.
"Không phải, bọn mình đã đến hai ngày trước. Hôm nay là đặc biệt tới đây lấy thuốc, doanh trại bên kia không đủ thuốc." Lộ Gia Nghê giải thích nói.
Cùng mặc đồng phục màu xanh đậm giống nhau, đội mũ Berets màu lam, băng đeo tay có thêu hình "Địa cầu và cành ô liu", trước ngực của các cô có ký hiệu quốc kỳ bắt mắt đến từ Trung Quốc.
"Doanh trại? Cậu được phân đến doanh trại nào?" Trên đường tới đây, Thẩm Tòng Thiện đã biết, lực lượng gìn giữ hòa bình là được phân ngẫu nhiên đến từng khu làm nhiệm vụ, những người đến cùng một quốc gia không nhất định phải phân cùng một nhóm.
"Doanh trại Namibia, cách nơi này khoảng 90km." Lộ Gia Nghi lại hỏi, "Còn cậu?"
"Trùng hợp thế, mình cũng vậy." Thẩm Tòng Thiện vui mừng nói.
"Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau rồi." Phản ứng của Lộ Gia Nghi càng kịch liệt hơn, phấn khởi đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Bên cạnh các cô người đến người đi, hai cô gái Đông Phương xinh đẹp trò chuyện vui vẻ, vì vậy khiến không ít ánh mắt của người khác cũng ngoảnh lại nhìn.
"Xin chào hai vị tiểu thư, xin hỏi hai cô cũng ở doanh trại Namibia sao?" Một anh chàng ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh đột nhiên đi tới, mỉm cười dùng tiếng Anh hỏi.
"Đúng vậy." Hai người đồng thanh nói.
"Tôi cũng được phân tới đó." Anh chàng ngoại quốc đẹp trai chìa tay ra, tự giới thiệu nói, "Xin chào hai cô, tôi là Simmons, đến từ Bỉ."
"Xin chào, tôi là Lộ Gia Nghi, đến từ Trung Quốc." Lộ Gia Nghi lịch sự bắt tay với anh ta.
"Xin chào, tôi là Thẩm Tòng Thiện, đến từ Trung Quốc..." Thẩm Tòng Thiện vừa mới chìa tay ra, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp.
"Đứng ở đây làm gì, muốn để cho tất cả chiếc xe đều chờ các người sao?"
Thẩm Tòng Thiện theo bản năng liền quay đầu nhìn lại, hiển nhiên chỉ thấy một người đàn ông điển trai cao lớn đi tới, mà người đó lại là người cô không muốn nhìn thấy nhất-- Hàn Dập Hạo.
"Chào sếp!" Nhìn thấy Hàn Dập Hạo, Lộ Gia Nghi lập tức làm một cái chào kiểu nhà bình tiêu chuẩn.
Trong lúc nhất thời Thẩm Tòng Thiện vẫn còn có chút mù mờ, ở đây không phải là nơi tập huấn, sao lại còn nhìn thấy "Ôn thần" này.
Hàn Dập Hạo dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc lại có chút nghi hoặc của cô, anh trầm giọng hạ lệnh: "Nhanh chóng nhận hết thứ nên nhận, lên xe, đi đến doanh trại báo cáo."
Thẩm Tòng Thiện vừa định nói, anh dựa vào cái gì ra lệnh cho cô, vậy mà Lộ Gia Nghi kéo lấy tay áo của cô, thấp giọng nhắc nhở: "Sếp Hàn là người chỉ huy doanh trại Namibia, cũng là tổng chỉ huy cao nhất của lực lượng gìn giữ hòa bình của Trung Quốc."
Sắc mặt loáng một cái đã thay đổi, Thẩm Tòng Thiện nghe được tin tức này, đối với cô mà nói không khác nào sấm sét giữa trời quang, vốn tưởng rằng hoàn toàn thoát khỏi tên khốn này, lần này tốt rồi, cô lại thực sự trở thành lính dưới tay của anh.
"Nói xong chưa? Trong vòng 20 phút phải lên xe, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Bỏ lại một câu lạnh như băng ấy, Hàn Dập Hạo nhìn Thẩm Tòng Thiện và Lộ Gia Nghi uy hϊếp nói, sau đó sải bước rời đi.
Thẩm Tòng Thiện căm tức nhìn bóng lưng của anh, thật muốn đá vào hai chân của anh.
"Đi nhanh lên." Lộ Gia Nghi hốt hoảng kéo cô, vẫy vẫy tay với anh chàng người Bỉ đẹp trai, rồi vội vàng chạy theo Hàn Dập Hạo.
Ra khỏi cục cảnh sát gìn giữ hòa bình, đập vào trong mắt chính là một chiếc Hummer vũ trang chạy trên sa mạc với bánh xe kiểu xe chiến đấu bộ binh, và khung xe rất dày ngay cả cửa kính của chiếc xe buýt Mercedes cũng được chống đạn.
Những người lính gìn giữ hòa bình đủ mọi màu da ở các quốc gia khác nhau đang mang súng kềnh càng qua lại không ngớt ở nơi này, nhìn qua có chút cảm giác khẩn trương của thời chiến.
"Doanh trại của bọn mình cách nơi này khoảng một đoạn, mà cuộc nội chiến ở Samos lại vừa mới kết thúc, tình hình rất không ổn định. Cho nên, như cậu thấy đấy, vận chuyển vật liệu gì cũng phải có quân đội hộ tống, mình nghe nói, mấy ngày trước lực lượng gìn giữ hòa bình của Nam Phi đã bị tập kích bất ngờ, bị quân đội vũ trang phản chính phủ cướp không ít thực phẩm và vũ khí." Vừa đi, Lộ Gia Nghi vừa giải thích cho Thẩm Tòng Thiện.
"Cậu được đấy, tới có mấy ngày, đối với tình hình cũng hiểu rõ không ít nhỉ." Thẩm Tòng Thiện gật đầu, cười nói.
"Đó là đương nhiên, cậu cho rằng mình là tới để chơi à, không làm tốt công việc, làm sao tiếp cận thần tượng của mình." Lộ Gia Nghi tự hào ưỡn ngực, cười rạng rỡ.
Thẩm Tòng Thiện nghe vậy, không tự chủ được nhíu mày, cô hỏi: "Cậu thật sự là vì Hàn Dập Hạo mà đến sao?"
"Nói nhảm, nếu không tại sao mình phải chạy đến cái nơi quỷ quái này để chịu tội chứ." Thời tiết ở Châu Phi vốn không thể nào so sánh được với trong nước, mặc dù đã là tháng mười một, mặt trời vẫn gay gắt mà treo ở trên bầu trời, đi bộ một lúc, mặt của hai cô cũng đều rịn ra không ít mồ hôi. Lộ Gia Nghi dùng tay phẩy phẩy, có chút buồn bực nói.
"Lần trước anh ta tỏ thái đó với cậu, cậu cũng chưa từ bỏ ý định à?" Mặc dù sớm biết Lộ Gia Nghi có tình ý với Hàn Dập Hạo, nhưng Thẩm Tòng Thiện tưởng rằng trải qua "Tình cờ gặp nhau" thiếu thiện cảm như lần trước, với tính cách tâm cao khí ngạo của Lộ Gia Nghi, chắc chắn sẽ không có thiện cảm với anh ta nữa.
Tuy nhiên, Lộ Gia Nghi lại phản đối phất phất tay, không ngần ngại chút nào nói: "Loại đàn ông ưu chất cao lớn đẹp trai lại tuổi trẻ tài cao giống như anh ấy, có chút cáu kỉnh cũng rất bình thường, hơn nữa anh ấy là quân nhân, lại sinh ra ở trong gia đình nhà tướng, tính cách chắc chắn không thể so với những người bình thường được."
"Mình thấy cậu là u mê rồi." Thẩm Tòng Thiện không thể nào hiểu được, "Rốt cuộc cậu ngắm trúng anh ta ở điểm nào rồi hả? Tướng mạo hay là quân hàm? Với bối cảnh xuất thân của Lộ đại tiểu thư cậu, không khó để tìm một người đẹp trai giàu có, cần gì cố chấp với loại người như thế, cũng đã đuổi tới Châu Phi rồi."
"Mình nông cạn như thế sao?" Lộ Gia Nghi bất mãn lườm cô một cái, mở miệng nói, "Anh ấy rất tuấn tú, nhưng đây không phải là nguyên nhân thực sự mình thích anh ấy, mình thích anh ấy là bởi vì..."
"Tin tin tin!" Lúc này, chiếc xe buýt Mercedes phát ra tiếng còi thúc giục.
"Mau lên xe thôi." Lộ Gia Nghi vừa nói vừa chạy về phía chiếc xe buýt.
Thẩm Tòng Thiện cũng đang chuẩn bị chạy theo, đột nhiên, một giọng nói vang dội từ bên kia truyền đến: "Thẩm Tòng Thiện, lên xe!"