- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ
- Chương 50: Bắt sâu
Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ
Chương 50: Bắt sâu
https://www.wattpad.com/story/122409016
Đàm Mộc đến phòng hồ sơ tìm một phần tư liệu, cậu vừa cúi đầu nhìn văn kiện trên tay vừa mở cửa phòng làm việc ra.
"A..." Đàm Mộc đau đớn kêu lên, cảm giác mình đυ.ng phải một bức tường.
Thế nhưng, cửa phòng làm việc làm gì có tường?
Đàm Mộc vừa xoa cái đầu đau, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bức tường... người.
Đúng vậy, người đàn ông trước mặt vừa cao vừa cường tráng, trông không khác gì một bức tường cả.
Đàm Mộc liếc nhìn độ cao chênh lệch của hai người, cùng với động tác vừa rồi của mình, cậu phát hiện cậu vừa đυ.ng vào chính là...ngực của người này.
Xem ra cậu đúng thật là năm xui tháng hẻo, trong khoảng thời gian này đã liên tục đυ.ng vào ngực của hai người. Cái chuyện kỳ cục lại xấu hổ như vậy, một lần là đủ bị chê cười cả đời rồi, thế mà trong vòng một tháng cậu lại gặp tới hai lần.
Không giống như lần trước đυ.ng vào Ngô Thư Dung, lần này Đàm Mộc rất tức giận. Người này rõ ràng không phải người của Tổ trọng án, hắn đứng bên ngoài phòng làm việc của Tổ trọng án làm gì? Nghe lén à? Làm sao trà trộn vào đây? Có dụng ý gì?
Đàm Mộc trừng mắt, dùng hết sức lực bú sữa mẹ xuất ra dáng vẻ có khí thế nhất, quát hỏi người đàn ông trước mặt: "Anh là ai? Vì sao đứng ở đây nghe lén?"
Thạch Diễm nhìn chàng trai thấp hơn mình cả một cái đầu, nhìn tròng mắt kính tròn của cậu, mái tóc rối bời, đôi mắt đang trừng cũng rất tròn, phồng má ra vẻ hung ác chất vấn mình. Không chừng cậu còn cảm thấy mình rất có khí thế, nhưng lại không biết bộ dáng ngước nhìn ấy ở trong mắt Thạch Diễm không hề có chút khí thế nào. Nếu như muốn miễn cưỡng tìm câu từ để hình dung thì - Ừm, vẫn rất đáng yêu.
Từ trước đến nay Thạch Diễm luôn rất phóng khoáng, nhìn thấy bộ dáng của Đàm Mộc liền hào hứng, cố ý chọc cậu: "Nhóc đáng yêu từ đâu ra? Hung dữ như thế làm gì? Cậu đυ.ng vào tôi còn chưa xin lỗi đâu, chiếm tiện nghi của tôi mà còn chất vấn tôi, đây không phải là khi dễ tôi sao?"
Đàm Mộc rất ít khi giao tiếp, người quen biết cũng thấy bình thường. Mặc dù Giản Ngôn hay ba hoa, nhưng sẽ không đùa với bọn họ kiểu này, lúc hắn nói lời thô tục với A Từ, Đàm Mộc cũng không biết được. Lần đầu tiên gặp được dạng người như Thạch Diễm, Đàm Mộc có cảm giác mình đang bị chọc ghẹo. Nhưng mà, đàn ông mà cũng bị đàn ông chọc ghẹo sao?
Đàm Mộc thấy nhân sinh của mình như bị sụp đổ, mặt cậu đỏ lên, ngơ ngác đứng ở đó, hoàn toàn không biết phải phản ứng làm sao.
Vừa rồi thấy cậu hung dữ như vậy, Thạch Diễm cứ tưởng cậu là một người rất hoạt bát. Lúc này nhìn thấy bộ dáng như bị khi dễ của Đàm Mộc, hiếm khi có lương tâm, bỗng nhiên thấy có chút không nỡ.
Nhưng Thạch Diễm còn chưa kịp xin lỗi đã nghe thấy giọng nói lành lạnh của Giản Ngôn: "Đội trưởng Thạch, anh tới tận đây để khi dễ người của tôi?"
Thạch Diễm nhìn lướt qua người Đàm Mộc, liền thấy Giản Ngôn và A Từ đang đứng chung một chỗ, không biết thảo luận cái gì, trên tay còn cầm giấy bút, hắn lại nảy ra cảm giác rất xứng đôi.
Thạch Diễm đảo tròng mắt, nhìn Đàm Mộc rồi nhìn A Từ, nói: "Ôi, Giản đội, thật xin lỗi, tôi không biết anh lại thích mấy dạng đáng yêu này. Người của anh, tôi tuyệt đối không dám khi dễ. Nhóc đáng yêu, chớ giận anh nhé, anh không biết cậu là người của Giản đội."
Mặt Đàm Mộc như sắp rỉ máu, nói lung tung cái gì vậy! Còn nữa, người này đứng trước mặt mình, có cảm giác ánh mắt hắn trực tiếp nhìn lướt qua đầu mình, thật sự quá tệ! Đàm Mộc cắn răng đi chen qua người Thạch Diễm, còn hung hăng đạp hắn một cái, sau đó bỏ chạy thật nhanh.
Vừa rồi Giản Ngôn gọi người này là "Đội trưởng Thạch", cậu liền biết thân phận của đối phương. Nhưng bị chọc ghẹo như vậy, cậu thật sự không nhẫn nhịn nổi. Đàm Mộc tư duy đơn giản, thấy không vui liền trực tiếp trả thù.
Thạch Diễm: "..."
Hình như hắn chọc giận nhóc con này rồi?
Thấy Thạch Diễm cố tình bẻ cong ý mình, Giản Ngôn rất tức giận, chỉ sợ A Từ sẽ suy nghĩ nhiều. Hết lần này tới lần khác, những người trong văn phòng luôn có bộ dáng xem náo nhiệt.
Giản Ngôn hơi lườm bọn họ, nói với Thạch Diễm: "Không chỉ có Đầu Gỗ, hiện tại những người trong Tổ trọng án đều là người của tôi, anh đừng hòng đánh chủ ý vào ai hết."
"Há..." Thạch Diễm tự nhiên như không đi tới, xoa tay nói, "Hóa ra anh không ngại cực khổ chạy đến Khê Lăng, là để mở hậu cung? Anh tính toán rất hay nha..."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn A Từ, bộ mặt vui tươi hớn hở: "A, đúng rồi, theo tôi biết thì, nhóc A Từ không phải người của anh? Tôi có thể đánh chủ ý lên A Từ chứ? Nhóc A Từ, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm có được không?"
Trước đó bọn Hướng Dương nghe đối thoại của hai người đã thấy rất bó tay rồi, còn đang muốn tìm cớ để rời đi. Bây giờ thấy Thạch Diễm chọc giận Giản Ngôn, lại cảm thấy sắp có trò hay để xem, cho nên đều ngồi nghiêm chỉnh, lén lút xem kịch.
Thạch Diễm vừa nhắc tới A Từ, quả nhiên Giản Ngôn liền nổi giận, hắn nhìn chằm chằm Thạch Diễm, hừ một tiếng: "Anh tới tìm tôi đánh nhau à?"
"Không có, tuyệt đối không có! Giản đội trưởng anh minh thần võ, tại hạ cam bái hạ phong." Thạch Diễm làm bộ ôm quyền với Giản Ngôn, nhưng vẫn nhìn vào A Từ, "Có điều, nhóc A Từ còn chưa nói gì mà, anh kích động cái gì nè?"
A Từ nhìn Thạch Diễm, đưa tay nắm lấy tay Giản Ngôn, nói: "Tôi không phải người của Tổ trọng án, nhưng sư ca là người của tôi. Nếu đội trưởng Thạch đồng ý, tôi với anh so chiêu một chút cũng được."
Văn phòng chìm vào yên tĩnh một lúc, Hướng Dương nhìn lướt qua Giản Ngôn đang rất thản nhiên vui mừng hớn hở, vội vàng cúi đầu nhắn vào trong nhóm: Mẹ ơi, A Từ thật là khí phách.
Tiếu Tiếu: A Từ lại công!
Tiểu Hắc: Không phải chúng ta đã lầm công thụ đó chứ (hoảng sợ)...
Đầu Gỗ: Có chuyện gì vậy?
Thạch Diễm phải mất một lúc mới khống chế được khóe miệng co giật của mình, nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, có chút vi diệu: "Hai người... hai người mà liên thủ, tôi có mười lá gan cũng không dám khiêu chiến đâu. Còn nữa, tôi đến để nói lời cảm tạ chứ không phải đến gây chuyện, mọi người suy nghĩ nhiều rồi, ha ha..."
"Nói lời cảm tạ à?" Tròng mắt A Từ xoay chuyển, khẽ cười một tiếng, nói, "Đội trưởng Thạch thật đúng là có thành ý."
"Nhất định phải có thành ý chứ." Thạch Diễm làm bộ không hiểu A Từ đang châm chọc, cười một cách chân thành, "Tối hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm, cùng đi nhé. Đều là người một nhà cả, không cần khách sáo với tôi."
"Đội trưởng Thạch thật có khí phách." Giản Ngôn quét một vòng quanh đám người, nói, "Vậy nếu chúng tôi từ chối thì cũng quá khách khí, đúng không? Mọi người muốn ăn cái gì cứ nói đi. Lần này đội trưởng Thạch bắt được Lý Bộ Lâm đã nhận được rất nhiều tiền thưởng, trước giờ anh ấy rất sảng khoái, mọi người có yêu cầu gì cứ việc nói ra. Đừng tiết kiệm thay anh ấy làm gì, nếu không đội trưởng Thạch sẽ nghĩ mọi người xem mình là người ngoài, sẽ không vui đâu."
Dừng một chút, thấy Thạch Diễm vẫn cố gượng mặt, Giản Ngôn nhàn nhã hỏi một câu: "Đúng không? Đội trưởng Thạch?"
Lúc này Thạch Diễm đúng là cắn răng nuốt máu vào bụng, hắn căn bản không dám có bất kỳ biểu lộ bất mãn nào, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Đương nhiên, Giản đội nói phải."
Giản Ngôn rõ ràng cố ý muốn hại Thạch Diễm, bọn Hướng Dương đương nhiên là nghe theo Giản Ngôn. Hơn nữa, Thạch Diễm luôn cho người ta cảm giác hắn không phải người đứng đắn. Cho nên, mọi người liên tiếp chọn bảy tám nơi khác nhau, tất cả đều là quán ăn đắt nhất ở thành Khê Lăng, mà ngay cả Trình Tử Khiêm cũng đưa ra hai chỗ.
Thấy Thạch Diễm tái mặt, tâm tình Giản Ngôn rất tốt, người này nên bị trừng trị như thế.
Đương nhiên, cuối cùng mọi người cũng không đi đến bảy tám quán ăn đó, Giản Ngôn đã chọn một nơi có giá cả hạng trung, món ăn cũng không tệ, dù sao cũng bắt Thạch Diễm ói máu được một lần.
Thạch Diễm mặc dù bị Giản Ngôn hại, nhưng hắn sẽ không thật sự biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại đêm nay hắn còn tỏ ra vui mừng, cùng một đám người nâng ly cụng rượu. A Từ vẫn luôn chú ý đến động tác của hắn, phát hiện hắn rất thích trêu ghẹo Đàm Mộc. Thật ra Thạch Diễm còn muốn trêu ghẹo A Từ nữa, nhưng Giản Ngôn cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn vẫn không dám.
Dùng xong một bữa cơm, những người khác trong tổ thấy Thạch Diễm vẫn rất hào phóng, ngược lại ấn tượng đối với hắn đã tốt hơn một chút.
Mấy ngày này công việc không nhiều, mọi người quậy tới khuya mới chịu thôi, A Từ và Giản Ngôn về cuối cùng.
Sau khi lên xe, A Từ hỏi Giản Ngôn: "Có phải Thạch Diễm có ý gì với Đàm Mộc không? Em nghe nói, ở phương diện này tác phong của hắn hình như không được tốt lắm?"
Buổi tối lúc ăn cơm, A Từ lấy lý do Giản Ngôn bị thương mà không cho hắn uống rượu. A Từ làm vậy cũng có chút tâm lý muốn trả thù, trước đây lúc cậu bị thương, Giản Ngôn cứ một mực trông chừng, hiện tại có được cơ hội cậu phải quản lại hắn.
Giản Ngôn cũng không để ý, hắn còn ước gì A Từ trông chừng hắn, quản hắn càng nhiều càng tốt. Chỉ cần khiến cho người khác cảm thấy hai người bọn họ là một đôi rất thắm thiết, như vậy là hắn thỏa mãn rồi, chuyện khác hắn không thèm để ý. Đây là tình thú nho nhỏ của hai người, Thạch Diễm tức nghiến răng mà không thể làm gì, Giản Ngôn còn bị thương vì bắt Lý Bộ Lâm đó. Có điều, Thạch Diễm cũng mượn cơ hội này mà rót cho A Từ vài chén.
Tửu lượng A Từ chắc chắn là kém hơn Giản Ngôn, tối hôm nay lại uống không ít. Lúc này mặc dù hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bộ dáng trông đã say khướt.
Cậu miễn cưỡng ngồi trên ghế, ngồi không vững cũng không ngay ngắn, có chút lười biếng ưu nhã, cả khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ. Mắt cậu hơi híp lại, ánh mắt lười biếng, đôi môi trơn bóng đỏ bừng, Giản Ngôn nhìn mà ngứa ngáy tâm can.
"Dù sao hắn cũng là kẻ đáng thương, đã từng bị tổn thương sâu sắc, sau này hắn mới nảy ra ý nghĩ dạo chơi nhân gian. Không dám thật lòng thật dạ, không dám tin tưởng tình cảm." Giản Ngôn thuận miệng trả lời, rồi ngồi xích qua chỗ A Từ, còn không quên nịnh nọt vợ, "Hắn không có vận may như anh, có thể một lần tìm được người vợ tốt như vậy."
"Đừng có dựa gần em quá, Cao Lãng sẽ viết đơn phạt anh đó." Không đợi hắn tới gần, A Từ đã đẩy hắn ra, còn nói, "Thạch Diễm này không được rồi, không dám thật lòng thật dạ, tại sao còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi? Anh nói xem, có nên nói chuyện này với Đầu Gỗ không?"
Bị A Từ đẩy ra, Giản Ngôn vô cùng khó chịu, lại thấy cậu quan tâm Đàm Mộc như vậy, lập tức nổi cơn ghen: "Gỗ, Gỗ, Gỗ, anh phát hiện em đối với cậu ta thật là tốt quá. Lúc nào cũng không quên che chở, quan tâm cậu ta."
A Từ khẽ giật mình, cậu tốt với Đàm Mộc? Cậu chỉ lo lắng thôi, Đàm Mộc...
"Không phải chứ? Em giận à?" Thấy A Từ biến sắc, Giản Ngôn vội nói, "Anh chỉ đùa thôi, vợ đừng tưởng thật nhé?"
A Từ lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười: "Em nào tưởng thật, chẳng qua Đàm Mộc có hơi giống em trước đây, cho nên em mới đặc biệt thân với cậu ta hơn một chút."
Giản Ngôn không thấy Đàm Mộc có điểm nào giống A Từ, nhưng vừa rồi hắn thật sự chỉ nói đùa. Đàm Mộc là anh em, là cấp dưới của hắn, đương nhiên hắn cũng quan tâm Đàm Mộc.
"Nhưng với loại chuyện tình cảm này, người ngoài đúng là không tiện nhúng tay, em hiểu không?" Giản Ngôn giải thích, "Trên đời này, không có ai thật sự hoàn hảo, ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm, chẳng qua do mình thưởng thức ưu điểm hơn hay không thể chấp nhận khuyết điểm mà thôi. Cùng là một người, nhưng trong mắt mỗi người lại khác nhau. Bắt người khác dựa vào tiêu chuẩn của mình để cân nhắc một người, anh cảm thấy quá chủ quan. Với tình huống của Thạch Diễm, chúng ta có thể tiết lộ cho Đàm Mộc một chút, nhưng chọn lựa thế nào chính là chuyện của cậu ta. Chẳng qua, vợ bé nhỏ à, có phải em lo lắng quá sớm rồi? Đàm Mộc rõ ràng thích em gái ngực bự, cứ cho là Thạch Diễm có tâm đi, nhưng với tính cách đó của Đầu Gỗ, hai người này có thể có kết quả gì?"
"Anh nói đúng, là em suy nghĩ quá nhiều." A Từ nhắm mắt lại, thở dài.
Giản Ngôn không nói nữa, chỉ nhìn cậu một cái rồi khởi động xe.
Trong lòng A Từ có chút rối bời, Đàm Mộc rốt cuộc thích nam hay nữ, cậu cũng không biết. Bởi vì đời trước, Đàm Mộc không kịp yêu đương...
Thế nhưng, ở đời trước không có chuyện Thạch Diễm đến Khê Lăng. Cho nên, Đàm Mộc và Thạch Diễm căn bản chưa từng quen biết nhau.
Có thể nào, Thạch Diễm xuất hiện sẽ mang tới cho Đàm Mộc một kết cục khác hay không?
Nếu quả thật như thế, thì cậu có nên cổ vũ Đàm Mộc và Thạch Diễm ở bên nhau? Nhưng mà cái loại phỏng đoán này, chính cậu còn không thuyết phục được mình. Nếu Đàm Mộc thật sự cùng Thạch Diễm ở bên nhau, thì lại có kết cục gì? Là tốt hơn hay tệ hơn?
Lần đầu tiên, A Từ vì chuyện mình sống lại mà buồn rầu. Người sống lại sẽ biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện tốt lẫn chuyện không tốt.
Cái cảm giác biết rõ sẽ có chuyện không tốt, nhưng lại không thể đi ngăn cản, thật sự rất tệ. Thượng Tỉnh từng nói, nếu như miễn cưỡng thay đổi những chuyện đã xảy ra, sẽ tạo nên biến cố càng lớn hơn.
A Từ âm thầm thở dài bất đắc dĩ, cậu thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Dù sao thì ngày mai gặp Đàm Mộc, cậu vẫn sẽ nói cho cậu ta biết một chút tình huống về Thạch Diễm.
Thế nhưng vào ngày hôm sau, bọn họ cũng không gặp được Đàm Mộc.
Đàm Mộc gọi điện thoại xin nghỉ phép, nói là ngã bệnh, giọng nói nghe rất suy yếu, xem ra bị bệnh không nhẹ.
Giản Ngôn nói muốn đi thăm cậu, Đàm Mộc lại không cho.
A Từ hơi lo lắng, nhất là cả ngày hôm nay Thạch Diễm cũng không xuất hiện.
Giản Ngôn an ủi cậu, nói là cứ thuận theo tự nhiên.
Giờ tan tầm, A Từ lại gọi một cuộc cho Đàm Mộc, giọng Đàm Mộc nghe đã tốt hơn nhiều, A Từ mới hơi yên lòng một chút.
Đàm Mộc xin nghỉ ba ngày, ngày thứ ba Thạch Diễm liền xuất hiện ở Tổ trọng án. A Từ có tâm đi dò la tình cảm của hắn đối với Đàm Mộc, Thạch Diễm lại cứ giả ngu, ngay cả A Từ cũng không hiểu được ý tứ của hắn.
Ba ngày sau, Đàm Mộc đi làm lại, trạng thái có vẻ cũng không tệ lắm. A Từ cố ý nghe ngóng nguyên nhân thực sự cậu xin nghỉ phép, nhưng Đàm Mộc lại né tránh, A Từ cũng không hỏi nhiều nữa.
Ngày thứ tư, Thạch Diễm phải quay về, Giản Ngôn làm chủ mời hắn một bữa trưa.
Đa số người trong tổ đều đi cùng, Trâu Vận đúng lúc qua đây thăm bọn họ nên cũng đi theo. A Từ thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Đàm Mộc núp ở đằng xa trốn tránh Thạch Diễm. Thạch Diễm thì lại chọc ghẹo cậu, nhưng Đàm Mộc vẫn không để ý hắn.
Cơm nước xong xuôi, xe tới đón Thạch Diễm đã đậu ngay bên dưới, Thạch Diễm đi trước.
Giản Ngôn đi tính tiền, bọn A Từ đứng chờ hắn ngoài cửa. Bởi vì là giữa trưa trong ngày làm việc, cửa hàng này lại ở lầu bốn, cho nên không đông người lắm, mấy người họ đứng đây rất dễ thấy.
A Từ còn đang suy nghĩ về chuyện giữa Đàm Mộc và Thạch Diễm, chợt nghe một tiếng "Đùng" thật lớn.
A Từ ngây dại, trong lòng cậu rất rõ đây là âm thanh gì. Cũng bởi vì biết rõ nên mới choáng váng, tiếng súng này từ đâu tới?
Nhưng mà cậu phản ứng rất nhanh, tiếng súng này vang lên cũng kinh động đến những người khác, tiếng thét chói tai ở xung quanh, còn có tiếng người chạy, tiếng đóng cửa tiệm, khắp nơi hỗn loạn.
A Từ vội vàng nhìn lướt qua, liền thấy hai người đàn ông đang chạy lên hướng tầng cao nhất, Trình Tử Khiêm đã đuổi theo.
Mà Hướng Dương thì ngã trên mặt đất, phần bụng không ngừng chảy máu, Tiếu Tiếu ở bên cạnh kinh hoàng không thôi.
A Từ trước tiên đi kiểm tra thương thế cho Hướng Dương.
"Kẻ đó là tội phạm truy nã, mau đuổi theo." Hướng Dương nắm lấy tay A Từ, dặn dò.
A Từ nhìn một chút, vị trí bị trúng đạn của Hướng Dương không phải điểm trí mạng, nhưng phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để cầm máu.
A Từ nắm chặt tay Tiếu Tiếu, nói: "Gọi 120, lập tức đưa Hướng Dương đến bệnh viện, tôi đuổi theo hai người kia."
Tiếu Tiếu lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi. A Từ nhìn thoáng qua, những người khác đều đã đi, chỉ còn Đàm Mộc đứng nguyên tại chỗ.
"Đầu Gỗ, anh trông coi lối đi đừng để ai đi lên, trấn an những người này một chút." A Từ vội vàng phân phó cho Đàm Mộc một câu rồi chạy ngay lên tầng trên.
Tòa nhà này chỉ có bốn tầng, tầng bên trên chính là sân thượng.
A Từ lên tới sân thượng, ngay tại cửa ra vào đã trông thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Băng Niệm và Trâu Vận. Mà ở giữa sân thượng có một người đàn ông đang chỉ súng vào Trình Tử Khiêm, Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh sốt ruột nhưng không làm gì được, người đàn ông đang đưa lưng về phía bọn họ.
A Từ ra hiệu cho hai cô gái đi xuống trước, rồi lặng lẽ tới gần người này.
Trình Tử Khiêm lẫn Tiểu Hắc đều thấy được A Từ, bắt đầu nói chuyện với người cầm súng, phân tán sự chú ý của gã.
A Từ tới gần mới nhận ra toàn thân gã đang run lên, súng trên tay gần như cầm không vững.
A Từ có hơi nghi ngờ, dạng người này mà là tội phạm truy nã độc ác hung hãn? So với Lý Bộ Lâm có phải quá chênh lệch hay không? Hơn nữa, gần đây làm gì có tội phạm truy nã dám ló đầu ra?
Những ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu, A Từ ngừng thở tiến lên chế trụ cổ tay người đàn ông.
Gã kinh hoảng la lên một tiếng, súng đã bị đoạt đi, A Từ gần như không phí chút sức lực đã khống chế được gã.
Còn đang kinh ngạc vì sao quá dễ dàng như vậy, bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Vừa quay đầu lại, A Từ liền nhìn thấy Thẩm Băng Niệm đang bị một người đàn ông khác bắt lấy, khẩu súng chỉa vào đầu, Trâu Vận vẻ mặt kinh hoàng đứng ngay bên cạnh.
A Từ thầm ảo não, vừa rồi rõ ràng thấy có hai người đàn ông đi lên, vì sao cậu lại quên mất chứ?
Trình Tử Khiêm đi tới chỗ người đó, A Từ giao người trong tay cho Tiểu Hắc rồi đi theo.
"Mày buông cô ấy ra." Trình Tử Khiêm không biết đàm phán, bởi vì lo lắng mà rối loạn, trong giọng nói tràn đầy lửa giận và bất an, "Mày không quan tâm đồng bọn à?"
"Tụi bây sẽ thả nó sao?" Người đàn ông đang giữ Thẩm Băng Niệm cười nhạo một tiếng, nói, "Tụi bây sẽ không, dù mày có nói thả tao cũng không tin. Vả lại, kẻ ngu xuẩn như nó, ngay cả nổ súng cũng không dám... Tụi bây thích bắt gϊếŧ tùy tiện lắm mà, một mình tao chạy thoát là đủ rồi."
Nghe thấy lời này, A Từ không nhịn được quay lại nhìn người đàn ông đang nằm trong tay Tiểu Hắc, phát hiện gã đã lệ rơi đầy mặt.
A Từ nhíu mày, vừa xoay đầu lại đã nghe thấy Trình Tử Khiêm cứng rắn nói: "Mày cần con tin, tao đổi cho cô ấy."
Cái tên đang giữ Thẩm Băng Niệm hừ lên một tiếng, lớn giọng nói: "Tao không đổi! Mày đừng qua đây!"
Nói rồi chỉa súng lên đằng trước một chút, Thẩm Băng Niệm run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Sắc mặt Trình Tử Khiêm cũng thay đổi, quả nhiên không dám đi lên phía trước.
A Từ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cuối cùng vẫn không nảy ra chủ ý nào. Cậu lại nhìn gã kia một chút, chợt phát hiện Giản Ngôn đang ở trên bậc cầu thang, còn đưa mắt ra hiệu cho cậu.
A Từ thở ra một hơi, đưa lưng về phía tên cầm súng, dùng tay ra hiệu với Tiểu Hắc.
Vừa nhìn thấy động tác của cậu, Tiểu Hắc vội vàng đổi hướng người đàn ông trong tay.
Lúc này, A Từ mới nói với tên cầm súng: "Tôi đổi với cô ấy thì sao?"
Gã lại hừ một tiếng: "Mày tưởng tao ngu à?"
A Từ nói: "Anh không đổi mới gọi là ngu."
Gã không đáp lời, nhìn thấy súng trong tay A Từ, gã nói: "Trước tiên đưa súng qua đây."
A Từ buông lỏng trong lòng, nhanh chân đi về phía gã.
Nhưng cậu chỉ mới đi hai bước đã bị gã quát: "Đứng lại! Mày cứ ném qua đi."
Mắt A Từ sáng lên, ném súng về phía gã, chỉ là nửa đường đυ.ng phải một khối đá nhỏ, súng kia liền chuyển hướng, cách chỗ đứng của Trình Tử Khiêm một bước.
Ánh mắt Trình Tử Khiêm dính chặt lên người Thẩm Băng Niệm, dường như căn bản không chú ý tới.
Tên đàn ông đang giữ Thẩm Băng Niệm lùi về sau một bước, nói: "Tụi bây không được qua đây, nếu không tao nổ súng bắn chết ả."
"Anh nổ súng rồi sẽ thoát được sao?" A Từ nói, "Còn nữa, anh tưởng anh bắt cô ta rồi thì chúng tôi không làm gì được anh à? Cô ta chỉ là văn chức, anh cũng thấy cô ta không có năng lực gì, nhiều người như vậy, có chết đi một người cũng không hề gì. Mà anh thì là tội phạm truy nã, bắt được anh lại là một cái công lớn."
Nghe A Từ nói, thần sắc trên mặt gã hơi dao động, gã nhìn A Từ, có chút tiến thoái lưỡng nan.
A Từ thầm lặng tiến gần thêm vài bước, dùng giọng điệu thoải mái nói: "Nhưng tôi thì khác, chắc anh cũng thấy được, năng lực của tôi là xuất sắc nhất trong mấy người này, nếu tôi mà nằm trong tay anh thì bọn họ sẽ bận tâm nhiều hơn."
Vẻ mặt gã càng thêm lưỡng lự, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
"Cậu..." Lấy lại tinh thần gã mới phát hiện A Từ đã cách gã rất gần, bỗng nhiên có chút luống cuống, theo bản năng liền nhắm súng vào A Từ, "Không được qua đây!"
Giản Ngôn đợi rất lâu mới nắm lấy cơ hội này, từ phía sau nhào tới đoạt súng trong tay gã, súng kia một khi qua tay hắn, trong nháy mắt đã biến thành bộ kiện bị tách rời, nằm toán loạn trên mặt đất.
Thẩm Băng Niệm trở tay bắt lấy tay kia của gã, Trình Tử Khiêm cũng nhào lên trước.
Tên đàn ông rất nhanh đã bị chế trụ, A Từ tiến lên lại phát hiện mình không có đất dụng võ.
Giản Ngôn còng tay gã lại, không thèm nhìn A Từ lấy một cái.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ
- Chương 50: Bắt sâu