Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 4: Thiếu gia giàu có và thiếu niên nghèo nàn (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Diệp Thiếu Trạch đến công ty, người trong công ty nhìn thấy cậu như thấy quỷ. Sau đó rất nhanh liền có phản ứng lại, cung kính nói chào buổi sáng giám đốc Lục.

Diệp Thiếu Trách đi thẳng đến phòng làm việc, gọi quản lý Tôn đến. Bảo ông đem bản báo cáo tài chính mấy quý gần đây lên cho cậu xem.

Quản ly Tôn đi ra ngoài. Không lâu sau, cửa phòng làm việc của Diệp Thiếu Trạch lại bị đẩy ra. Một nam nhân trẻ tuổi mặt lạnh mặc âu phục xám xông tới, chống tay lên bàn làm việc Diệp Thiếu Trạch thấp giọng nói: “Lục Viễn Dương, anh đây là đang muốn làm gì?”

Diệp Thiếu Trạch chậm rãi ngẩng đầy lên. Nam nhân này rất tuấn tú, đeo một cái mắt kính bạc, vóc người tuy gầy nhưng hiện lên vẻ kiên cường. Đúng thật là đẹp nhưng so với Lục Viễn Dương thì kém xa. Y mím chặt môi, trong ánh mắt nhìn Lục Viễn Dương lộ ra xem thường cùng chán ghét không thể che giấu, thật giống như chỉ cần tiếp xúc cùng Diệp Thiếu Trạch cũng khiến cho y không thoải mái.

Bởi vì ánh mắt đó mới khiến Lục Viễn Dương cảm thấy Lâm Thư Đồng đặc biệt, nổi lên ham muốn chinh phục.

Đối với việc này Diệp Thiếu Trạch muốn nói: Thật sự là mắt thẩm mỹ hạng bét. Cái gì quật cường, kiên cường mà ôn nhu, nếu không phải Lục Viễn Dương cho Lâm Thư Đồng điều kiện để kiêu ngạo, đưa mặt mình đến cho y đánh, Lâm Thư Đồng sao có thể kiêu ngạo như thế. Nếu thật sự vứt y ra ngoài xã hội để y tự sinh tự diệt, không đến mấy ngày liền sẽ thành hình dạng khác.

Tất cả sự kiêu ngạo hiện tại đều do Lục Viễn Dương đem đến còn không biết xấu hổ mà khinh thường Lục Viễn Dương?

Diệp Thiếu Trạch nhàn nhạt nở nụ cười: “Phó giám đốc Lâm nói vậy là có ý gì? Tôi chỉ xem báo cáo tài vụ của công ty mình, cần phải có sự đồng ý của phó giám đốc Lâm sao?”

Lâm Thư Đồng nhíu nhíu mày.

Y thật sự ước Lục Viễn Dương vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, sao hắn lại có thể khiến người ta chán ghét đến thế.

“Anh mới sáng sớm đã đến công ty hành hạ người khác.” Lâm Thư Đồng ngữ khí lạnh lùng nói: “Xem báo cáo tài vụ? Anh chỉ không muốn người khác được sống yên ổn. Chuyện hôm qua tôi vẫn chưa tính sổ với anh. Anh là một công tử giàu sang đương nhiên không thiếu tiền, hứng lên phá nát công ty cũng không sao. Nhưng cái kế hoạch kia là công sức của rất nhiều người, tôi không để nó bị anh chà đạp như thế.”

Diệp Thiếu Trach chậm rãi đứng lên nhìn thẳng vào Lâm Thư Đồng, biểu tình vô cùng bình tĩnh “Phó giám đốc Lâm, cổ phần công ty hiện tại đang nằm trong tay tôi, tôi muốn hỏi chuyện công ty mình, anh chỉ là một người làm công ăn lương, sao lại muốn chỉ trích tôi?”

Lâm Thư Đồng lui về sau một bước, hít một hơi thật sâu: “Anh… nói cái gì? Anh cho rằng tôi là tự nguyện làm việc cho anh sao, nếu không phải anh cầu xin tôi thì không đời nào tôi chịu đến đây!”

Diệp Thiếu Trạch khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, bây giờ tôi lại cầu xin phó giám đốc Lâm lần nữa, cút ra khỏi phòng làm việc của tôi ngay bây giờ, được chứ?”

Lâm Thư Đồng nghe thấy câu đó, cả người tức đến phát run.

Xưa nay Lục Viễn Dương đều đem y cưng hứng trong tay, chiều chuộng y, hận không thể nâng niu y như trân bảo. Y làm sao chịu nổi cái thái độ này của Lục Viễn Dương! Lâm Thư Đồng đứng đó không biết có nên đi hay không, mặt đỏ bừng lên.

Diệp Thiếu Trạch gọi điện thoại nội bộ cho thư ký “Thông báo cho các quản lý mở họp ngay.”

Lâm Thư Đồng lạnh lùng liếc Diệp Thiếu Trạch một cái, cắn răng nói: “Lục Viễn Dương, sao anh có thể hẹp hòi đến thế?”

“Tôi làm sao nữa?” Diệp Thiếu Trạch lần thứ hai nở nụ cười, trưng ra biểu tình nguyện ý lắng nghe, để Lâm Thư Đồng tiếp tục nói.

“Tôi chỉ là không muốn cùng anh lên giường… Anh lại quá đáng như thế.” Khuôn mặt sạch sẽ, nhã nhặn của Lâm Thư Đồng tức giận đến đỏ bừng “Chẳng lẽ trong đầu anh chỉ có mấy chuyện nam nữ giao hợp này thôi sao?”

“Làm phiền rồi, tôi hiện tại muốn đi họp.” Diệp Thiếu Trạch cài lại nút trên âu phục, nhàn nhạt nói “Tôi lúc này thật sự không có thời gian nghe phó giám đốc Lâm chỉ trích. Nếu tôi nhớ không nhầm thì phó giám đốc Lâm hẳn là cũng cần tham gia cuộc họp này đúng chứ? Anh muốn đi trước chuẩn bị một chút không?”

Lâm Thư Đồng không thể tin được, cực kỳ tức giận nhìn cậu: “Lục Viễn Dương…… Hôm nay tôi mới phát hiện ra. Anh ngoại trừ vô học thức còn vô liêm sỉ!”

Diệp Thiếu Trạch từ trước đến giờ đều cảm thấy vô liêm sỉ là một lời khen.

Lại thêm khả năng cãi nhau của Lâm Thư Đồng hoàn toàn không đáng để vào mắt, Diệp Tiếp Trạch đẩy cửa đi đến phòng họp.

Vị trí tổng giám đốc trong phòng họp lần đầu tiên có người ngồi, thư ký của Lục Thiếu Dương liền đem đến một xấp báo cáo tài vụ đưa cho cậu. Diệp Thiếu Trạch có năng lực rất nhạy cảm với những việc như vậy, trong thời gian ngắn đều nhớ kỹ những thông tin cần thiết. Lúc cậu ngồi xuống những ánh mắt xung quanh đều phóng đến.

Những quản lý Lâm Thư Đồng nhận đều là người trẻ tuổi.

Khái niệm người trẻ có ý chí không sai nhưng với một công ty lớn như thế này thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề như thăng chứng, cạnh tranh, đi cửa sau…

Nếu như không phải có gia thế của Lục Viễn Dương chống đỡ, những phương thức làm việc ngây ngô và thủ đoạn bậy bạ của họ đã sớm làm công ty phá sản.

Thế nhưng những người quản lý trẻ tuổi này lại không hề cảm thấy như thế, bọn họ cảm nhận là Lục Viễn Dương là một công tử vô học, mọi thứ đều không quan tâm. Mà Lâm Thư Đồng mới là người dẫn dắt bọn họ tiến lên, giúp bọn họ đạt được những thành công lớn. Nên rất nhiều người đối với Lâm Thư Đồng tín phục, vô cùng sùng bái còn đối với Lục Viễn Dương lại rất bất mãn. Mới sáng sớm đã muốn mở họp, dưới cái nhìn của bọn họ chính là Lục Viễn Dương muốn dằn vặt người khác, chỉ như vậy thôi.

Diệp Thiếu Trạch nghiêng đầu hỏi quản lý Tôn: “Phó giám đốc Lâm không tham gia buổi họp à?”

Quản lý Tôn nhớ đến Lâm Thư Đồng lúc nãy nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng liền đi không trở lại, cũng cười cười: “Có thể là do cơ thể phó giám đốc có chút không thoải mái…”

Diệp Thiếu Trạch gật gật đầu: “Đã xin nghỉ chưa?”

“… Không có xin nghỉ.”

“Vậy trừ lương theo quy định.” Diệp Thiếu Trạch nói “Quản lý Tôn, ngày hôm qua tôi đã nói ông dừng kế hoạch kia, đã dừng chưa?”

Quản lý Tôn lắc đầu, đang muốn nói gì đó thì đã có người nổi giận đứng lên: “Lục Viễn Dương, chúng tôi đều biết đây là công ty của anh…. Thế nhưng đây là cố gắng của mọi người, anh dựa vào cái gì bảo dừng liền dừng? Phó giám đốc do anh chọc tức nên mới không đến họp. Anh là công tử chẳng thèm quan tâm thứ gì, tại sao bây giờ lại muốn xen vào?”

Bình thường Lục Viễn Dương ở trước mặt Lâm Thư Đồng như một tín đồ, Lâm Thư Đồng nói một không hai. Dường như Lâm Thư Đồng để hắn rót cho y ly nước chính là đang ban ân cho Lục Viễn Dương. Trong mắt đám người kia, xem ra Lục Viễn Dương hoàn toàn không có tiếng nói. Muốn làm càn cỡ nào thì làm.

Diệp Thiếu Trạch nhìn về phía người nọ: “….. Cậu là ai?”

Người nọ cười lạnh nói: “Tôi là cấp dưới của phó giám đốc Lâm, tổng giám đốc có ý kiến sao?”

“Đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Trạch nói “Tôi chỉ nói một lần, mọi người nghe cho kỹ. Công ty này là của tôi, không phải là của mấy người, các người nhiệt tình, cố gắng cống hiến công sức. Tôi hỏi các người lúc các người làm những việc đó tôi không trả lương cho các người sao? Tôi nhớ lương của các vị ngồi đây đều không thấp nhỉ? Chúng ta là trao đổi bình đẳng, sao lại cùng tôi nói chuyện mồ hôi nước mắt? Không phải rất nực cười sao? Nếu có ai cảm thấy đồng lương của công ty không xứng với công sức các người bỏ ra, hiện tại có thể nghỉ, đến nơi khác xem có ai nguyện trả giá cao hơn cho tâm huyết của các người, thế nào?”

Diệp Thiếu Trạch không chờ bọn họ lên tiếng, nói tiếp: “Lúc công ty vừa mới thành lập, tôi đăng ký tiền vốn là một ngàn vạn, có ai góp một xu trong đó không? Lúc đó các người mới tốt nghiệp đại học được mấy năm, lương cao như vậy cũng xem là khá tốt. Tôi là công tử nhà giàu, các người cảm thấy tôi vô học. Mà các người đang kiếm sống dựa vào tên công tử nhà giàu vô học ấy, các người liền có quyền xem thường tôi? Lục Viễn Dương tôi nói như vậy là không muốn miễn cưỡng ai… Hiện tại tôi nói một câu, sau này chuyện của công ty tôi đều coi sóc, ai nếu không chịu nghe hoặc năng lực không đủ. Để tôi phát hiện liền lập tức sa thải. Đương nhiên, nếu các người muốn kiên trì với tôn nghiêm của mình có thể hiện tại lập tức đi, tôi cũng sẽ không nói gì. Có ai muốn đi không?”

Sau khi Diệp Thiếu Trạch nói xong cảm thấy xung quanh im ắng.

Diệp Thiếu Trạch xưa nay nổi tiếng miệng độc, nếu đám người kia ở công ty cậu, dù cho có tài hoa thì cậu cũng sẽ rèn luyện năng lực cho họ chứ không phải mới bắt đầu liền giao trọng trách lớn. Bởi vì họ còn quá trẻ, cần phải rèn giũa.

Bọn họ đến bây giờ cũng không biết Lục Viễn Dương có tài ăn nói tốt như vậy, tuy rằng lời nói ra vô cùng tàn nhẫn. Thế nhưng sau khi nghe xong những lời đó không một ai dám nói nữa. Tất cả mọi người có chút căng thẳng, người trẻ tuổi lúc nãy đứng lên nói mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng mất mặt.

Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Trạch hỏi hắn: “Ngươi muốn đi không?”

Hắn một lúc sau mới hừ lạnh nói: “Có gì đặc biệt hơn người! Không phải chỉ là một công việc sao, ông đây mặc kệ! Lục Viễn Dương, anh nhớ kỹ cho ta, ta là Tống Thành. Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận vì những gì anh nói hôm nay!”

Sau khi nói xong Tống Thành rất có cá tính mà đẩy cửa đi.

Diệp Thiếu Trạch nghe rầm một tiếng, cậu rất thưởng thức cá tính của Tống Thành. Sau đó cậu quay đầu lại, mở cặp văn kiện trước mặt ra: “Nếu quý vị không còn gì muốn nói, tôi coi như các người đều đồng ý. Bây giờ bắt đầu họp.”

Diệp Thiếu Trạch đối với mỗi bộ ngành đều hỏi đến, mà năng lực đối với chữ số của cậu khiến người khác giật mình. Mọi người vốn chỉ muốn ứng phó cậu, mang theo một phần không tình nguyện đến. Nhưng vấn đề họ không trả lời được, Diệp Thiếu Trạch lại giải đáp được, Diệp Thiếu Trạch trình bày trật tự rõ ràng, vô cùng hoàn mỹ. Mọi người đều cảm thấy sau lưng ướt mồ hôi, đầu óc chạy hết tốc lực, hy vọng có thể trả lời những vấn đề của Diệp Thiếu Trạch.

Lần họp này liền họp một mạch đến giữa trưa Diệp Thiếu Trạch mới tuyên bố tan họp. Mà lúc cậu vừa về tới văn phòng, cơm còn chưa kịp ăn thì Lâm Thư Đồng đã chạy vào.

“Lục Viễn Dương, anh dựa vào cái gì sa thải Tống Thành!” Lâm Thư Đồng còn phẫn nộ hơn lúc sáng, mím chặt môi trong mắt đều là ánh lửa.

Diệp Thiếu Trạch vừa họp xong cũng hơi mệt, cậu ngồi trên ghế xoa xoa mi tâm nói: “Anh ta tự mình nghỉ.”

“Nếu không phải anh dùng đồng tiền dơ bẩn để sỉ nhục anh ấy, anh ấy sẽ nghỉ sao?” Lâm Thư Đồng nhìn thấy cậu như vậy, nén giận đến bên cạnh “Lục Viễn Dương, nếu anh còn muốn tôi. Lập tức đi xin lỗi hắn, thỉnh hắn trở lại.”

Diệp Thiếu Trạch không nhịn được, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn y: “Lâm Thư Đồng, có phải đầu cậu có bệnh không? Tôi đi xin lỗi? Cậu thật đúng là lương thiện nhỉ, thế xin cậu rũ lòng thương xót có thể đừng lắc qua lắc lại trước mặt tôi nữa được không?”

Mời Tống Thành về rồi đem lên thờ như phật?

Lâm Thư Đồng không nhịn được nữa: “Lục Viễn Dương, anh sao có thể như vậy. Anh có biết cái kế hoạch kia, tôi và Tống Thành phải làm bao lâu mới ổn. Sắp thành công thì anh muốn dừng, anh căn bản không có tư cách đó!”

他刚说到这里,门被敲响了。

Lâm Thư Đồng bây giờ mới im lặng, Diệp Thiếu Trạch nói vào đi, thư ký mở cửa, thần sắc có chút lo lắng: “Tổng giám đốc Lục, phó giám đốc Lâm. Dự án kia xảy ra vấn đề… Cổ phiếu hiện tại đã sắp xuống tới đáy!”

Lâm Thư Đồng không thể tin nổi: “…. Sao lại có thể? Chuyện lúc nào?”

Y rõ ràng đã điều tra rõ không có vấn đề, sao có thể đột nhiên bị như vậy.

Diệp Thiếu Trạch đẩy y ra, nói với thư ký: “Không cần lo, bây giờ lập tức rút vốn ra. Gọi quản lý Tôn vào đây.”

Lâm Thư Đồng vẫn chưa lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch.

Thư ký lắc đầu một cái, cười khổ mà nói: “Quản… quản lý Tôn vừa mới ra ngoài. Hơn nữa mọi người đều đang bán tháo cổ phiếu, lúc này rút tay lại không được. Tổng giám đốc Lục, bây giờ nên làm gì?”

Diệp Thiếu Trạch mở máy tính, chăm chú nhìn vào màn hình.

Tuy rằng Diệp Thiếu Trạch không biết cụ thể việc Lục Thiệu muốn làm là gì, nhưng cậu biết hạng mục này nhất định sẽ hư. Diệp Thiếu Trạch muốn nhân cơ hội cho Lâm Thư Đồng một bài học, ai biết y thêm vào nhiều tiền như vậy. Số tiền kia không thể thu hồi, sau đó tài chính công ty nhất định gặp sự cố. Diệp Thiếu Trạch nhìn vào con số đang ngày một thấp xuống, tâm trạng nặng nề vô cùng.

Lục Thiệu so với tưởng tượng của cậu còn vô tình hơn, đúng là không quan tâm đứa cháu này sống chết thế nào.

Ngón tay Diệp Thiếu Trạch gõ gõ mép bàn một chút, cậu quyết định đi tìm Lục Thiệu nói điều kiện, ít nhất không để công ty phá sản vào tay anh.

Diệp Thiếu Trạch cầm lấy áo khoát để một bên, gọi điện cho tài xế chờ hắn dưới lầu.

Lâm Thư Đồng do dự một chút, vẫn lên tiếng gọi Diệp Thiếu Trạch lại: “Anh vẫn nên mời A Thành về đi, dự án này dù sao cũng do hắn phụ trách, hắn xử lý so với anh nhất định tốt…”

Diệp Thiếu Trạch quay đầu lại liếc y một cái: “Cậu câm miệng cho tôi.”

Ánh mắt kia quả thực lạnh thấu xương.

Lâm Thư Đồng không biết vì sao sửng sốt trong nháy mắt, cơn giận lạp tức dâng lên. Không phải là đầu tư thất bại sao, Lục Viễn Dương cả ngày không làm gì, ngồi mát ăn bát vàng, chẳng lẽ người khác thất bại một chút cũng không thể tha thứ? Thật quá đáng.

Lâm Thư Đồng nhịn một chút, lạnh lùng nói: “Đây là anh nói, sau này đừng đến cầu xin tôi.” Nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Thư ký nhìn bóng lưng Lâm Thư Đồng rời đi, không biết phải làm gì. Diệp Thiếu Trạch lắc đầu một cái, ra hiệu không cần phải để ý đến, hít một hơi thật sâu, nói: “Lập tức tìm cho tôi mấy bảo tiêu lại đây, đi cùng tôi.”

Thư ký vâng một tiếng, không hiểu tìm bảo tiêu để làm gì, Diệp Thiếu Trạch đã bước ra khỏi cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »